#奶奶我愛你#*
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:02am
9:20pm*Diary

#奶奶我愛你#*
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:01am (2)
9:20pm*Diary

Chiều tối nay lại hẹn với Thảo Nguyên nữa nè. Tính hẹn từ Chủ nhật tuần trước (8/11), mà chiều đó đi làm đột xuất, nên dời sang chiều nay, T7-14/11.
5:10pm mình mới bắt đầu qua Nguyên, khoảng 5:25pm tới đầu ngõ nhà Nguyên, đón Nguyên, rồi 2 đứa đi cafe "Táo Đỏ" thử. Mình đã nhắm cafe này nhiều lần rồi, đến cho biết, cũng tạm, không được xuất sắc như quảng cáo.
Đang ngồi nói chuyện, tính 7h hơn đi ăn cơm chay, rồi ra siêu thị - rạp chiếu phim dạo, ngồi ngoài đó nói chuyện tiếp, yeah! [耶]
Mình với Nguyên lâu lâu hẹn đi chơi, nói chuyện là quá vui rồi nè. [鲜花] Bữa gặp lại đầu tiên, là T6-16/10, ăn xiên nhúng với mấy bạn, rồi CN-24/10 hẹn gặp riêng, giờ là lần thứ 2 gặp riêng nữa, hihi! [可爱][耶]
6:59pm*Diary
Nãy nói chuyện đến 6:27pm ở Táo Đỏ, mình với Nguyên "nhổ neo" qua quán cơm chay An Lạc Tâm ở Bùi Thị Xuân. 7:45pm qua tới quán, gọi đồ ăn. Mình ăn cơm, Nguyên ăn bánh canh. Ăn xong 8:24pm 2 đứa chạy xe dạo 1 vòng rưỡi bờ hồ. 8:58pm lại thả Nguyên xuống đầu ngõ nhà Nguyên. Đang hẹn chiều Chủ nhật tuần sau, 22/11 sẽ cùng đi xuống hiệu đồ sôn ở Hùng Vương xem đồ. Tại ăn xong, đi ngang tiệm "Đà Si Đô" ở Bùi Thị Xuân, Nguyên nói chỗ đó đẹp mà mắc, mình nói có chỗ đẹp mà rẻ nè. 2 cái áo jean mình mua, còm mác, có 30K/cái à, haha! [嘻嘻][耶]
Ừa, có gì tuần sau hẹn tiếp. Tối nay đi chơi, nói chuyện vui lắm.
Nay nhà Nguyên có chút chuyện, Nguyên tâm sự mà rơm rớm nước mắt, tội nghiệp. Hy vọng tuần sau mọi việc đã ổn nha. [鲜花][太阳]
#12A9#*
#草原A9#*
#老同學#*
#好朋友#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sat, Nov 14, 2020#*7:47-7:50pm
7:47pm món cơm của mình có rồi, 7:50pm món bánh canh của Nguyên mới bưng ra. [嘻嘻][耶]
10:07pm*Diary.
----
Trời hôm nay nắng đẹp cả ngày, thích ghê! Vậy nên từ khoảng 3:40pm đến 9:20pm đi uống nước, nói chuyện, rồi ăn tối món mì gõ lề đường với Thảo Nguyên, quá vui luôn nè.
2 đứa ngồi nói mãi không hết chuyện. Tính ra từ hồi đầu năm 2009 "hẹn riêng" 2 đứa đến giờ, hơn 11 năm mới lại hẹn riêng lần nữa.
Hồi đó 2 đứa cùng đi bộ ra chợ Đà Lạt, rồi nhờ thợ chụp hình cho, rửa hình ra, cất album đến giờ. Giờ thì mình đã có xe máy, đi đâu cũng dễ dàng, chở Nguyên đi vòng vòng không thành vấn đề, hihi! [可爱]
Đi quán Memory ở Hùng Vương, mà quán mới phục vụ tiệc xong, đang dọn dẹp, chưa nhận khách. Tìm quán Dreamer ở Trần Hưng Đạo, lại đóng cửa. Thế là qua quán "Alaska Coffee" kế bên, gọi trà kem cheese ngồi 8.
Nói thôi là nói, nói quá chừng chừng, nói không hết chuyện. Đến khoảng 8h30 thì đi tìm đồ ăn, chạy vòng vòng, 8h45 chọn quán hủ tiếu lề đường, vừa ăn vừa 8 tiếp, đến tầm 9h15 mới tạm biệt, hẹn lần sau.
Thế là thực hiện được lời hẹn hôm T6-16/10 lúc gặp ở chỗ quán xiên que 1K của em Liên rồi nè, là thứ 7 hay CN tuần này rảnh sẽ hẹn gặp nói chuyện. Vui quá vui.
Nay lại hẹn tiếp, lần sau sẽ là tháng 11. Nguyên nói đợi Nguyên có lương đã, hihi! [嘻嘻] Tướng Nguyên vẫn "nhỏ xíu" như ngày xưa. Nhớ hồi 12 ghê. Nguyên hình như là hiền nhất lớp luôn đó. [可爱]
Tháng sau gặp tiếp nha. Hôm nay cực kỳ vui luôn hà! À, mà 2 đứa hay xưng là "bạn" với "bạn", y như hồi cấp 3 vậy á, chứ không xưng tên như "Thủy" với "Nguyên". Ờ, 2 đứa vẫn như hồi học 12 à, haha! [嘻嘻][耶]
#12A9#*
#草原A9#*
#老同學#*
#好朋友#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Oct 24, 2020#*
10:14pm*Diary. https://t.cn/R2WJvx9


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  •   值得一提的是,风暴洋撞击模型既可以解释月壳的减薄,也能解释KREEP岩的重新分布,因此得到了大量研究人员的支持。  近日,科学家对月球的两副“面孔”提出了一
  • 是啊,到了一定年龄的人,早就没了分别心,嫉妒心,日子从容从指尖划过,不惊不扰,放下了所有的情绪的羁绊,有了惰性,平淡如水。可以看到,今天降波快且狠,有时候你做买
  • 【公知不会告诉你的事实,中国实力已远超日本,各行业呈碾压态势】提到日本的经济发展,人们首先想到的就是20世纪末、21世纪初期日本是世界第二经济大国。日本把工业基
  • #护肤##皮肤管理##护肤分享##护肤品推荐##护肤攻略##海洋芭莎harobors[超话]#姐妹们~又空瓶一大堆又收货一批我家产品的迷妹我想每个皮肤好的人 都
  • 【“制造”到“创造” 中船澄西首艘自主研发船型船舶交付】8月10日, 中国船舶集团中船澄西首次自主研发的4万吨自卸船交付,公司造船实现了由“制造”到“创造”的历
  • 长这么好看的一定是神仙吧,不过时樱怎么那么像盏盏… 刚才还笑着的时樱露出不耐烦的表情,他在水袖下伸出一只白皙的小手,拉着陈烁的脸往右边扯,嗔道:我是神仙,但别
  • #每日一善[超话]#❤️#每日一善# ❤️#阳光信用# 心存感恩之心,身行积德之善; 从善者吾近之,从恶者吾远之; 百年养善不足,一日毁之有余; 行善不必人知
  • 读书分享…他总认为,顶到现在,家庭生活之苦与乐,完全依据感情之强烈和冲动之张弛……古老的人家,很能发我思古之幽情。以青春之我,奋斗之我,与新时代同向同行,共同前
  • 西安邮电大学教授、陕西信息产业知识产权研究中心副主任冯晓莉认为,秦创原创新驱动平台推进创新“三器”(即立体联动孵化器、成果转化加速器、“两链”融合促进器)平台建
  • 世界经济一荣俱荣,只顾自己而对别国不择手段,只盯着对外战略目标而不从人的角度出发考虑问题,40年来的最高通胀,也就成了美国政府一系列动作的必然结果。当时拜登亲口
  • 将清廉交通建设与宜宾正在开展的“廉洁细胞”相结合,把清廉文化作为一项重要工作任务,积极开展廉洁机关、廉洁企业、廉洁工程等“廉洁细胞”创建,推动清廉文化上公路、上
  • 若有进一步的需求,可私信或微信:yzjq6688 #真实的香港[超话]#普及一下征信查询次数打个比方,你很缺钱,你依次找了7个人借钱,这7个人都用同样的理由拒绝
  • “再怎么困难,航线不能断,川货出川出海通道不能断!”宜宾港公司负责人说,公司积极“跑”市场,并通过降低码头装卸费率开展磷铁对流业务,全力维持“宜宾至重庆”的中转
  • 第八会 · 普光法堂会第八会,叙佛在普光明殿,普贤菩萨入佛华藏庄严三昧,从三昧起,普慧菩萨请问菩萨依、菩萨行乃至佛示般涅槃等二百个问题,普贤菩萨一问十答,分别演
  • 为了谋求符合地区特征的韩国语·韩国文化教育的专业化,一起寻找韩国文化的交流方案,东南亚地区的世宗学堂教员老师们在越南河内汇集了。这是为了强化韩国语教育者的合作并
  • 黑暗中自己孤独的前行,甚至不知道前方会不会有光明,光想想我的心就好痛啊,成毅,我们的淇淇,你会越来越好的,我们来晚了,对不起!尼玛,半夜是不是人的情绪就会不稳定
  • 21年12月11日去临海武坑,刚过形态逼真的象鼻岩,身后一群驴友便热气腾腾地擦肩而过,顺便打了招呼,询问他们前路大致情况,其中一位三十来岁的健硕男子马上停下脚
  • 去年的今天是三期结束的离别~温暖的爱/不舍的泪,忘了有多少个拥抱,多少的祝福…让这份爱能穿越时空,每每想到,都能滋养我的当下…今天,你微笑了吗?算啦,五条也行,
  • 我更讨厌的一件事明明是好事需要支持一下,因为怕麻烦和担责有些机构的人说:不要给我添麻烦[抱拳][微笑]当我们的能力有限,体力和金钱不足,又有各自最爱的人,各自的
  • 当时的张铁林虽然年龄比她大很多,而且早就已经结婚成家了,但本身就风度翩翩,又有着非常棒的演技,加上在戏里戏外对小雅琦的关照,就这样把小姑娘给迷住了。11岁走红,