顺便提一嘴云南导游
19年5月就在本地旅行社找的团,首先声明并非送香肠送米面油的老年团
也不是几个人的精品小团,就是很常见很普通的那种,需要进两次店,消不消费随意的那种
到了昆明 接待的导游叫阿一
第一晚睡在昆明,第二天一早坐大巴前往第一个景点
大巴车里的桥段没有被曝光出来的那些黑导游恶劣,但也好不到哪去..
首先玩手机或者想睡觉那是不可能的
导游说了,人都是要互相尊重的,我是少数名族的,你这是对我不尊重你们都是来云南秀实力来了。花一点点小钱来旅游别把自己当大爷,想秀实力可以,都去店里购物,在他面前没用。
这算是提前打预防针了
然后一路上就是各种暗示性的威胁
什么我祖母是bi(第四声)魔啦,会施展咒术,什么前个团的某个东北大哥开始和他吊能,最后被他治的服服帖帖..
还有家里在昆明有4套房,还继承了两座山,看不上我们进店消费的那点提成。
没有进店消费的提成,你那4套房从哪来的?
第一次进店购物阿一提前一天就说了,明天上午去购物,每人都得消费,不要想着投诉怎么怎么的
不想消费的可以,明天你该干嘛干嘛不要上他的车
首先我承认我是个怂货,成功被唬住了,老老实实进店买了块玉,不过那天确实好几个人没来
事实上当时导游的态度比我这轻描淡写的恶劣多了。
那天购物之后,导游又换成个美女
名字忘记了,毕竟这么多年了
美女很热心,而且到第二次进店的时候也告知我们了,不需要购物,看看就行,他的带团费公司已经给过了,这就很贴心了
第三个导游是进玉龙雪山时,带团的导游不给进,委托给了一个当地的导游
是一个年轻小伙子,留着泷谷源治的发型,虽然看上去痞里痞气,但人是真不错,只不过相处的比较短,只有一天,晚上回到丽江古城那,就各自散了
云南之旅总共6天5夜,总的来说值得一去
跟团的话就不要想着品尝美食了 因为行程安排的很紧
住的酒店都是星级的,这点最满意
贴几张酒店图
19年5月就在本地旅行社找的团,首先声明并非送香肠送米面油的老年团
也不是几个人的精品小团,就是很常见很普通的那种,需要进两次店,消不消费随意的那种
到了昆明 接待的导游叫阿一
第一晚睡在昆明,第二天一早坐大巴前往第一个景点
大巴车里的桥段没有被曝光出来的那些黑导游恶劣,但也好不到哪去..
首先玩手机或者想睡觉那是不可能的
导游说了,人都是要互相尊重的,我是少数名族的,你这是对我不尊重你们都是来云南秀实力来了。花一点点小钱来旅游别把自己当大爷,想秀实力可以,都去店里购物,在他面前没用。
这算是提前打预防针了
然后一路上就是各种暗示性的威胁
什么我祖母是bi(第四声)魔啦,会施展咒术,什么前个团的某个东北大哥开始和他吊能,最后被他治的服服帖帖..
还有家里在昆明有4套房,还继承了两座山,看不上我们进店消费的那点提成。
没有进店消费的提成,你那4套房从哪来的?
第一次进店购物阿一提前一天就说了,明天上午去购物,每人都得消费,不要想着投诉怎么怎么的
不想消费的可以,明天你该干嘛干嘛不要上他的车
首先我承认我是个怂货,成功被唬住了,老老实实进店买了块玉,不过那天确实好几个人没来
事实上当时导游的态度比我这轻描淡写的恶劣多了。
那天购物之后,导游又换成个美女
名字忘记了,毕竟这么多年了
美女很热心,而且到第二次进店的时候也告知我们了,不需要购物,看看就行,他的带团费公司已经给过了,这就很贴心了
第三个导游是进玉龙雪山时,带团的导游不给进,委托给了一个当地的导游
是一个年轻小伙子,留着泷谷源治的发型,虽然看上去痞里痞气,但人是真不错,只不过相处的比较短,只有一天,晚上回到丽江古城那,就各自散了
云南之旅总共6天5夜,总的来说值得一去
跟团的话就不要想着品尝美食了 因为行程安排的很紧
住的酒店都是星级的,这点最满意
贴几张酒店图
Tròn một tháng chúng tôi kết thúc kì thi tốt nghiệp THPT. Mới một cái chớp mắt giờ tất thảy những yêu thương nơi cấp ba chỉ gói gọn trong hai chữ "Kỷ Niệm".
Nhớ lần đầu tiên nhận lớp có những người bạn cũ cũng nhiều gương mặt xa lạ. Chúng tôi mất một năm để quen nhau, một năm để hiểu nhau hơn và một năm lưu lại dấu ấn tuổi 17, 18. Nhớ ngày hè năm đầu tiên ấy, lần đầu cả lớp cùng lao động, vừa nóng vừa mệt mà cũng vui biết bao. Nhớ ngày 20/10, 8/3 lần đầu được nhận những món quà từ các bạn nam lớp mình. Nhớ chuyến trải nghiệm đầu tiên đến K9 Đá chông & Làng văn hóa các dân tộc Việt Nam cùng cô giáo chủ nhiệm và hai thầy cô thực tập. Nhớ kỉ niệm thành lập đoàn đầu tiên cả lớp tổ chức sinh nhật cho cô Phương. Nhớ khi cả lớp cùng kéo bầy đàn đi cổ vũ bóng chuyền, kéo co, dù thắng hay thua thì mọi khoảnh khắc chúng tôi bên nhau đều trở thành những mảnh ký ức tuyệt đẹp.
Nhớ năm lớp 11 ấy cả lớp cùng nỗ lực giành lấy tấm bằng khen treo lên bục giảng. Nhớ trải nghiệm lần hai cùng thầy Quý đến Chí Linh - Hải Dương & SunWorld Hạ Long. Nhớ lần đầu tổ chức Boy's Day. Nhớ những ngày dịch bệnh bùng phát phải chia đôi lớp học sáng học chiều. Nhớ khi kiểm tra bài cũ dưới lớp hết mình canh giáo viên để máy môi hỗ trợ. Nhớ những khi lén lút ngăn bàn quay bài, lén lút nơi cuối lớp ăn vụng, lén đá dép đứa khác bay xuống cuối lớp.
Mỗi ngày mỗi ngày bên nhau dường như thấy mọi thứ là tất yếu, cho đến năm cuối cấp chúng tôi mới cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự trôi chảy của dòng thời gian. Năm cuối dù là nam hay nữ cũng cố tranh thủ thời gian, né nhau để ghi lại, tạo ra một chiếc video tặng cho nửa còn lại của lớp. Bí mật trang trí lớp rồi cùng nhau ngồi lại, xem chiếc video ấy, có thể sảng khoái cười vì những chiếc ảnh dìm, vì những thươc phim đáng yêu, cũng xúc động vô cùng vì tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Cùng nhau chuẩn bị đồ ăn lẩu, vui vẻ liên hoan, nhận cái bắt tay, lời chúc từ thầy giáo. Đầu tháng 7 tất bật tổ chức vội sinh nhật cho thầy Việt, cùng nhau cả lớp nháy chiếc ảnh tuổi 17, 18 cuối cùng.
Năm cuối hơn bao giờ hết chúng tôi ý thức về tầm quan trọng của kỳ thi sắp tới, về ước mơ đặt chân đến những trường đại học mà chúng tôi muốn. Cho dù nắng nóng hay mưa gió vẫn cố gắng đến trường. Dù là tiết tự nhiên căng não, tiết xã hội lén lút ngăn bàn học môn thi khối hay tiết văn mệt nhoài, trống một cái là cả lớp gục hết xuống, dù mệt đến đâu vẫn nỗ lực hết mình ôn luyện. Dẫu cho dịch bệnh phải ở nhà vẫn cố gắng khắc phục để vô học zoom hoặc là tự mình ôn tập.
Càng về những ngày cuối không khó để bắt gặp tình cảnh như này: Hơn 12h đêm vẫn thấy các bạn on để học bài, hỏi bài, 5h dậy bật lên đã thấy một loạt on rồi. Dậy sớm học bài không nổi thì đứa nọ thúc đứa kia cùng dậy. Đợt ôn cấp tốc, nắng nóng cỡ mấy, chỉ cần là môn thi khối đều nỗ lực đến lớp nghe giảng. Buổi ôn văn gật gà gật gù vẫn cãi cố "Em nhắm mắt thôi chứ em không ngủ" :)))) Những ngày này chúng tôi nghe thấy vô vàn chữ "cuối cùng" cũng nhận được vô số lời chúc may mắn. Buổi học cuối cùng, nhìn từng thành viên bước ra khỏi lớp, từng chiếc xe nối đuôi rời nhà xe, trong lòng lại có chút bồi hồi không nỡ, cũng tràn đầy mong chờ.
Có đôi lúc chỉ muốn kì thi nhanh đến một chút, thi luôn đi cho đỡ mệt. Để rồi khi kinh qua kì thi cuối cùng của thời học sinh, hồi trống vang lên, giám thị yêu cầu "Đã hết giờ, các em dừng bút nộp bài", thước phim về những ngày niên thiếu ấy chính thức đi đến hồi kết. Bước ra khỏi cánh cổng trường, mang theo nguyện ước của bản thân chúng tôi sẽ đặt chân đến với những vùng đất mới, bước sang tuổi 18, cũng là sẽ bước đến ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Có những nụ cười tưởng chừng không bao giờ tắt, có những niềm vui tưởng chừng sẽ mãi kéo dài. Cho đến khi chúng tôi rời xa nhau. Mọi thứ chỉ còn lưu lại trong trái tim mỗi người những ký ức về năm tháng cấp ba ấy. Chúng tôi rồi sẽ đều đi những con đường khác nhau trong đời, nhưng dù đi tới đâu, chúng tôi cũng mang theo mình một phần của nhau.
Gửi đến 12A1 của tớ:
Dịch bệnh Covid nợ chúng ta một buổi lễ trưởng thành. Có lẽ cũng vì vậy tớ cảm thấy chúng ta dường như chưa từng rời xa, vẫn tà áo trắng ấy, vẫn sân trường ấy, vẫn lớp học ấy, tận sâu trong tớ mọi thứ như thể vẫn vẹn nguyên như vậy. Dẫu cho bề ngoài có mang dáng dấp trưởng thành đi chăng nữa, chúng ta vẫn mãi là thiếu niên.
Có lẽ tớ đã quên một số chuyện, sau này cũng có thể không nhớ mặt một vài người nhưng tớ sẽ không bao giờ quên tớ đã có những năm tháng cấp ba, có những người thầy, người bạn tuyệt đến cỡ nào.
Cảm ơn vì thanh xuân đã gặp gỡ các cậu. Để rồi những niềm vui khi bên nhau, những giọt nước mắt rơi xuống lại trở nên đẹp đẽ đến vậy ♡
Nhớ lần đầu tiên nhận lớp có những người bạn cũ cũng nhiều gương mặt xa lạ. Chúng tôi mất một năm để quen nhau, một năm để hiểu nhau hơn và một năm lưu lại dấu ấn tuổi 17, 18. Nhớ ngày hè năm đầu tiên ấy, lần đầu cả lớp cùng lao động, vừa nóng vừa mệt mà cũng vui biết bao. Nhớ ngày 20/10, 8/3 lần đầu được nhận những món quà từ các bạn nam lớp mình. Nhớ chuyến trải nghiệm đầu tiên đến K9 Đá chông & Làng văn hóa các dân tộc Việt Nam cùng cô giáo chủ nhiệm và hai thầy cô thực tập. Nhớ kỉ niệm thành lập đoàn đầu tiên cả lớp tổ chức sinh nhật cho cô Phương. Nhớ khi cả lớp cùng kéo bầy đàn đi cổ vũ bóng chuyền, kéo co, dù thắng hay thua thì mọi khoảnh khắc chúng tôi bên nhau đều trở thành những mảnh ký ức tuyệt đẹp.
Nhớ năm lớp 11 ấy cả lớp cùng nỗ lực giành lấy tấm bằng khen treo lên bục giảng. Nhớ trải nghiệm lần hai cùng thầy Quý đến Chí Linh - Hải Dương & SunWorld Hạ Long. Nhớ lần đầu tổ chức Boy's Day. Nhớ những ngày dịch bệnh bùng phát phải chia đôi lớp học sáng học chiều. Nhớ khi kiểm tra bài cũ dưới lớp hết mình canh giáo viên để máy môi hỗ trợ. Nhớ những khi lén lút ngăn bàn quay bài, lén lút nơi cuối lớp ăn vụng, lén đá dép đứa khác bay xuống cuối lớp.
Mỗi ngày mỗi ngày bên nhau dường như thấy mọi thứ là tất yếu, cho đến năm cuối cấp chúng tôi mới cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự trôi chảy của dòng thời gian. Năm cuối dù là nam hay nữ cũng cố tranh thủ thời gian, né nhau để ghi lại, tạo ra một chiếc video tặng cho nửa còn lại của lớp. Bí mật trang trí lớp rồi cùng nhau ngồi lại, xem chiếc video ấy, có thể sảng khoái cười vì những chiếc ảnh dìm, vì những thươc phim đáng yêu, cũng xúc động vô cùng vì tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Cùng nhau chuẩn bị đồ ăn lẩu, vui vẻ liên hoan, nhận cái bắt tay, lời chúc từ thầy giáo. Đầu tháng 7 tất bật tổ chức vội sinh nhật cho thầy Việt, cùng nhau cả lớp nháy chiếc ảnh tuổi 17, 18 cuối cùng.
Năm cuối hơn bao giờ hết chúng tôi ý thức về tầm quan trọng của kỳ thi sắp tới, về ước mơ đặt chân đến những trường đại học mà chúng tôi muốn. Cho dù nắng nóng hay mưa gió vẫn cố gắng đến trường. Dù là tiết tự nhiên căng não, tiết xã hội lén lút ngăn bàn học môn thi khối hay tiết văn mệt nhoài, trống một cái là cả lớp gục hết xuống, dù mệt đến đâu vẫn nỗ lực hết mình ôn luyện. Dẫu cho dịch bệnh phải ở nhà vẫn cố gắng khắc phục để vô học zoom hoặc là tự mình ôn tập.
Càng về những ngày cuối không khó để bắt gặp tình cảnh như này: Hơn 12h đêm vẫn thấy các bạn on để học bài, hỏi bài, 5h dậy bật lên đã thấy một loạt on rồi. Dậy sớm học bài không nổi thì đứa nọ thúc đứa kia cùng dậy. Đợt ôn cấp tốc, nắng nóng cỡ mấy, chỉ cần là môn thi khối đều nỗ lực đến lớp nghe giảng. Buổi ôn văn gật gà gật gù vẫn cãi cố "Em nhắm mắt thôi chứ em không ngủ" :)))) Những ngày này chúng tôi nghe thấy vô vàn chữ "cuối cùng" cũng nhận được vô số lời chúc may mắn. Buổi học cuối cùng, nhìn từng thành viên bước ra khỏi lớp, từng chiếc xe nối đuôi rời nhà xe, trong lòng lại có chút bồi hồi không nỡ, cũng tràn đầy mong chờ.
Có đôi lúc chỉ muốn kì thi nhanh đến một chút, thi luôn đi cho đỡ mệt. Để rồi khi kinh qua kì thi cuối cùng của thời học sinh, hồi trống vang lên, giám thị yêu cầu "Đã hết giờ, các em dừng bút nộp bài", thước phim về những ngày niên thiếu ấy chính thức đi đến hồi kết. Bước ra khỏi cánh cổng trường, mang theo nguyện ước của bản thân chúng tôi sẽ đặt chân đến với những vùng đất mới, bước sang tuổi 18, cũng là sẽ bước đến ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Có những nụ cười tưởng chừng không bao giờ tắt, có những niềm vui tưởng chừng sẽ mãi kéo dài. Cho đến khi chúng tôi rời xa nhau. Mọi thứ chỉ còn lưu lại trong trái tim mỗi người những ký ức về năm tháng cấp ba ấy. Chúng tôi rồi sẽ đều đi những con đường khác nhau trong đời, nhưng dù đi tới đâu, chúng tôi cũng mang theo mình một phần của nhau.
Gửi đến 12A1 của tớ:
Dịch bệnh Covid nợ chúng ta một buổi lễ trưởng thành. Có lẽ cũng vì vậy tớ cảm thấy chúng ta dường như chưa từng rời xa, vẫn tà áo trắng ấy, vẫn sân trường ấy, vẫn lớp học ấy, tận sâu trong tớ mọi thứ như thể vẫn vẹn nguyên như vậy. Dẫu cho bề ngoài có mang dáng dấp trưởng thành đi chăng nữa, chúng ta vẫn mãi là thiếu niên.
Có lẽ tớ đã quên một số chuyện, sau này cũng có thể không nhớ mặt một vài người nhưng tớ sẽ không bao giờ quên tớ đã có những năm tháng cấp ba, có những người thầy, người bạn tuyệt đến cỡ nào.
Cảm ơn vì thanh xuân đã gặp gỡ các cậu. Để rồi những niềm vui khi bên nhau, những giọt nước mắt rơi xuống lại trở nên đẹp đẽ đến vậy ♡
#我親愛的媽媽和外婆#*
願我親愛的媽媽和外婆天天都平安喜樂![太阳][心]
Nay đi làm sớm, chiều 5h30 về đến nhà, thấy có khách, là người làm ngoài gara với cậu Đông vào ăn cơm, nên dắt xe vào, mình lên gác liền, lát sau ngủ một mạch tới 9h10 mới dậy, nên cả ngày chỉ mới nhìn Ngoại với má có một tí à.
Trước 8h má đã lên gác, má kể đúng là cứ buổi tối là Ngoại lại lẫn hơn, tối nay cũng đi về phía tủ bếp, mở cửa tủ, trong khi sáng nay thì bình thường, tự vào toilet như mọi ngày. Mong đến sáng thật, để Ngoại minh mẫn hơn, Ngoại ban ngày ngủ rồi, nên ban đêm cảm thấy thời gian dài lắm. Thức một mình, lại càng buồn, mong trời mau sáng hơn. Thương ghê! [心]
Love my home sweet home! [太阳][心]
Sáng nay 6:18am anh Nhân đã gọi điện "kêu" mình dậy. Ờ, tại gần 2 rưỡi "sáng" mới đi ngủ, mình "dọa", nếu mình đi làm trễ là biết tay, nên ảnh ráng dậy sớm, gọi mình dậy, rồi chập chờn ngủ tiếp. Đến khoảng 7:45am đặt đồ ăn sáng cho mình, mì Quảng với sữa bắp nè, 7:58am mình nhận hàng, mà phải 9 rưỡi gần 10h mình mới ăn, rồi nhịn tới giờ - 10h tối, đúng 12 tiếng rồi nè. [汗]
À, anh Nhân dễ ghét kia, order đồ ăn sáng cho mình xong, rồi ngủ khí thế đến 12h trưa, mình phải gọi mới chịu dậy, rồi ăn trưa gì đó, 1 rưỡi cúp máy, mình nhắm mắt nghỉ trưa một xíu, dậy xem Voice tiếp, tập 4.
Đến khoảng 4h chiều anh gọi, giữ máy đến khi mình tan ca, đi mua nước cam, ghé Thanh Đạm mua phở chay, rồi về nhà, đến khi đi "ngủ chiều" mới cụp máy nè.
Nay chưa gì mới 9:47pm đã gọi tìm mình rồi, chắc là ở nhà, chứ không có đi mút chỉ từ gần 4h chiều đến hơn 10 rưỡi tối như hôm qua, làm mình phải giận dỗi suốt 3 tiếng đồng hồ. [怒]
Sài Gòn vẫn duy trì giãn cách sau 12h khuya nay 29/6. Có lẽ phải tiếp tục như vậy thêm 15 hoặc 30 ngày nữa. Không biết một hay 2 tháng nữa mới được gặp đây, chứ hôm nay 28/6 là tròn 1 tháng không gặp trực tiếp rồi. 11h30 trưa 25/5 theo xe anh chở xuống SG, rồi 12h sáng ngày 28/5 mình lên xe về lại Đà Lạt. Một tháng trôi nhanh quá. Tình hình dịch Covid diễn biến phức tạp, lệnh phong tỏa từ 31/5 đến 29/6, vẫn còn tiếp diễn. Mong dịch bệnh sớm chấm dứt. Vẫn phải bình tĩnh mỗi ngày, hạ nỗi nhớ xuống, cho đến ngày được gặp lại trực tiếp! Cố lên nhé Sài Gòn! [太阳][心]
#碧水成仁#*
#Home Sweet Home#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Mon, Jun 28, 2021#*
Âm Dương Méo Mèo & Anh - Pics PrtScr: 1:21-1:30pm
*10:16pm*Diary
願我親愛的媽媽和外婆天天都平安喜樂![太阳][心]
Nay đi làm sớm, chiều 5h30 về đến nhà, thấy có khách, là người làm ngoài gara với cậu Đông vào ăn cơm, nên dắt xe vào, mình lên gác liền, lát sau ngủ một mạch tới 9h10 mới dậy, nên cả ngày chỉ mới nhìn Ngoại với má có một tí à.
Trước 8h má đã lên gác, má kể đúng là cứ buổi tối là Ngoại lại lẫn hơn, tối nay cũng đi về phía tủ bếp, mở cửa tủ, trong khi sáng nay thì bình thường, tự vào toilet như mọi ngày. Mong đến sáng thật, để Ngoại minh mẫn hơn, Ngoại ban ngày ngủ rồi, nên ban đêm cảm thấy thời gian dài lắm. Thức một mình, lại càng buồn, mong trời mau sáng hơn. Thương ghê! [心]
Love my home sweet home! [太阳][心]
Sáng nay 6:18am anh Nhân đã gọi điện "kêu" mình dậy. Ờ, tại gần 2 rưỡi "sáng" mới đi ngủ, mình "dọa", nếu mình đi làm trễ là biết tay, nên ảnh ráng dậy sớm, gọi mình dậy, rồi chập chờn ngủ tiếp. Đến khoảng 7:45am đặt đồ ăn sáng cho mình, mì Quảng với sữa bắp nè, 7:58am mình nhận hàng, mà phải 9 rưỡi gần 10h mình mới ăn, rồi nhịn tới giờ - 10h tối, đúng 12 tiếng rồi nè. [汗]
À, anh Nhân dễ ghét kia, order đồ ăn sáng cho mình xong, rồi ngủ khí thế đến 12h trưa, mình phải gọi mới chịu dậy, rồi ăn trưa gì đó, 1 rưỡi cúp máy, mình nhắm mắt nghỉ trưa một xíu, dậy xem Voice tiếp, tập 4.
Đến khoảng 4h chiều anh gọi, giữ máy đến khi mình tan ca, đi mua nước cam, ghé Thanh Đạm mua phở chay, rồi về nhà, đến khi đi "ngủ chiều" mới cụp máy nè.
Nay chưa gì mới 9:47pm đã gọi tìm mình rồi, chắc là ở nhà, chứ không có đi mút chỉ từ gần 4h chiều đến hơn 10 rưỡi tối như hôm qua, làm mình phải giận dỗi suốt 3 tiếng đồng hồ. [怒]
Sài Gòn vẫn duy trì giãn cách sau 12h khuya nay 29/6. Có lẽ phải tiếp tục như vậy thêm 15 hoặc 30 ngày nữa. Không biết một hay 2 tháng nữa mới được gặp đây, chứ hôm nay 28/6 là tròn 1 tháng không gặp trực tiếp rồi. 11h30 trưa 25/5 theo xe anh chở xuống SG, rồi 12h sáng ngày 28/5 mình lên xe về lại Đà Lạt. Một tháng trôi nhanh quá. Tình hình dịch Covid diễn biến phức tạp, lệnh phong tỏa từ 31/5 đến 29/6, vẫn còn tiếp diễn. Mong dịch bệnh sớm chấm dứt. Vẫn phải bình tĩnh mỗi ngày, hạ nỗi nhớ xuống, cho đến ngày được gặp lại trực tiếp! Cố lên nhé Sài Gòn! [太阳][心]
#碧水成仁#*
#Home Sweet Home#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Mon, Jun 28, 2021#*
Âm Dương Méo Mèo & Anh - Pics PrtScr: 1:21-1:30pm
*10:16pm*Diary
✋热门推荐