[别担心,我可以等。]
Phần 1.
"Làm người yêu anh nhé?"
"Vâng"
Cô nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với câu hỏi của Chu Diệc Nhiên. Diệc Nhiên cười rạng rỡ đưa tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của Giản An An vào lòng.
Bầu trời đêm đen lạnh lẽo, khác với trái tim ấm áp của họ trái tim của Cố Thành lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh dựa vào bức tường bên cạnh nhà cô, đưa tay ôm lấy gương mặt góc cạnh của mình anh biết mình thua rồi.
Cố Thành và Giản An An là thanh mai trúc mã, họ bên nhau 10 năm, anh cũng thích cô 10 năm. Hôm nay là sinh nhật của Giản An An, anh vốn định bày tỏ tình cảm với cô nhưng Chu Diệc Nhiên lại nhanh tay hơn. Anh bên cô 10 năm nhưng chưa có được cô lại phải nhìn người con gái anh yêu cùng một người mới quen nhau được 3 tháng ở bên nhau. Anh cười giễu cợt chính mình, rõ ràng là biết trước kết quả nhưng anh không cam lòng mới tiếp tục đi theo sau cô như vậy. Có lẽ đến lúc anh nên buông tay rồi, buông tay để cô rời đi, buông tay để anh quên đi đoạn tình cảm này.
***
"Anh Thành đâu rồi ạ?"
Sau khi tiễn bạn bè và Chu Diệc Nhiên về cô vào nhà nhưng không nhìn thấy Cố Thành, chỉ thấy mẹ cô đang loay hoay dọn đồ đạc. Cô vừa dọn phụ vừa hỏi mẹ.
"Lúc nãy mẹ thấy sắc mặt thằng bé không tốt lắm, nó vừa giúp mẹ dọn đồ vào rồi về rồi."
Về rồi? Mọi năm anh đều tặng quà sinh nhật cho cô cuối cùng còn đưa cô đi xem pháo hoa. Anh bị sao thế nhỉ?
"Mẹ con qua nhà xem anh ấy thế nào."
"Ừ, tiện thể đem một ít canh gà mẹ vừa nấu cho bố con cho thằng bé một ít. Vừa nãy mẹ thấy nó không ăn nhiều lắm."
"Vâng ạ."
Cô cầm hộp canh mẹ vừa đưa chạy ù ra khỏi nhà. Nhà anh ở phía dưới lầu, cô và anh cũng không phải là dạng con nhà giàu gì đó chỉ là gia đình đủ ăn, phí sinh hoạt thì cũng là tự đi làm mà có. Từ nhỏ, bố mẹ cô hay vắng nhà vì công việc từ đó cô cũng thân với gia đình nhà anh, thường xuyên ăn cơm, thường xuyên cùng anh đi học. Cố Thành từ nhỏ đã xuất sắc hơn người khác, tính anh dịu dàng, ôn nhu lại thêm gương mặt đẹp trai, năm nào cũng đứng nhất toàn thành phố cho nên cũng là đối tượng nhiều người yêu thích.
Còn cô chỉ là một cô gái nhỏ nhoi từ nhỏ đã bám theo anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy phiền ngược lại còn luôn chăm sóc cho cô. Cho nên ngoài bố mẹ ra thì Cố Thành chính là chỗ dựa duy nhất của cô. Năm nay cô thi đậu được Đại học Bắc Kinh cũng là nhờ anh kèm cặp cô.
Giản An An đứng trước cửa nhà anh gõ hai tiếng.
"Em đến đây làm gì?" Cố Thành ra mở cửa ngạc nhiên nhìn cô.
"Đưa canh cho anh." Nói rồi cô tự nhiên đi vào nhà.
Đi qua căn bếp thấy mẹ Cố Thành đang làm bánh cô đi đến cười nói.
"Bánh mới cô làm ạ."
"Tiểu An đấy à, lại đây nếm thử xem."
"Wow, ngon thật. Bánh cô làm là ngon nhất."
Cô mỉm cười nịnh nọt khiến mẹ của Cố Thành cười đến ngoắc cả miệng, vỗ nhẹ lên trán cô.
"Dẻo miệng. Hai đứa ở nhà chơi nhé mẹ đem đồ ăn sang cho bố."
"Vâng ạ." Cả hai đồng thanh đáp.
Bố của Cố Thành là công nhân trong xưởng gỗ, chú Cố hiện đang bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị nên hầu hết thời gian của Cố Thành ngoài việc học ra anh còn đi làm bán thời gian rất nhiều nơi, khi rảnh lại vào giúp mẹ trông cửa hàng bánh ở góc phố nhỏ , có khi còn thức đêm thay mẹ chăm sóc bố. Chú Cố là kinh tế chính của gia đình nên vừa đổ bệnh mọi thứ Cố Thành đều phải gánh vác, đôi khi cô đem tiền dành dụm của mình cho anh lại bị anh từ chối nhận nên nhiều lần cô len lén bỏ nó vào ví của anh. Cố Thành là vậy lúc nào cũng muốn tự mình gánh vác hết mọi thứ.
"Em có muốn ăn một chút không?" Cố Thành đem canh trên tay cô múc vào bát.
"Không đâu, lúc nãy em ăn no rồi. Đúng rồi, anh vẫn chưa đưa quà cho em đấy."
Tay anh khựng lại một lúc rồi tiếp tục múc canh.
"Anh quên chuẩn bị quà cho em rồi." Anh lạnh nhạt trả lời.
Giản An An nhìn anh lạnh nhạt nhưng không hiểu lý do tại sao, Cố Thành là người kĩ tính sao anh có thể quên được.
"Anh Thành, anh giận em sao? Hôm nay anh không khỏe trong người sao?"
Vừa nói cô vừa đưa tay định áp lên trán anh lại bị anh tránh né, bàn tay cô hụt hẫng rồi rút về.
"Anh thấy hơi mệt, trễ rồi anh đưa em về nhà."
"Em..."
Cô chưa kịp dứt câu anh đã kéo cô ra ngoài, anh đi trước cô bước phía sau anh. Lúc này cô bất chợt nhớ đến lúc nhỏ anh vẫn thường theo sau cô như thế này, nhìn bóng lưng cô độc của anh không hiểu sao cô lại thấy đau lòng. Bàn tay nhỏ bất giác kéo góc áo của anh, không biết từ bao giờ nước mắt cô lại rơi.
Anh ngẩn người, lúng túng đưa tay lau nước mắt cho cô liên tục hỏi.
"Em sao vậy? Sao lại khóc? Anh..."
Cô đánh vào người anh từng cái, giọng nức nở oán trách anh.
"Sao anh lại phớt lờ em như vậy? Quà sinh nhật không có thì thôi, ngày cả pháo hoa một cây cũng không đốt cho em."
Anh bật cười, Giản An An đúng là biết cách hành hạ trái tim của anh. Muốn cách xa cô một chút lại bị sự đáng yêu của cô kéo về, khóc lóc đòi quà như thế này lần đầu tiên anh thấy.
"Được rồi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Anh trêu em thôi sao lại không có quà, mau nín đi."
Nghe anh dỗ cô nín khóc, ánh mắt mong chờ món quà nhìn anh. Anh lắc đầu đưa tay lấy trong túi quần một chiếc hộp màu trắng tinh xảo.
"Quà của em."
Cô bất ngờ với món quà của anh, mọi năm anh không tặng sách thì cũng là những món đồ mà cô thích. Cô chưa từng nói là thích dây chuyền...
Đây vốn là món quà anh dự định bày tỏ sau đó tặng cho cô, anh nghĩ là không có cơ hội tặng nó tính là ngày mai sẽ tặng cô món quà khác. Nhưng Giản An An như vậy anh không đành lòng.
"Cái này... đắt quá rồi."
"Quà sinh nhật cũng là quà mừng em đậu Đại học Bắc Kinh. Thích không?"
Cô cười là hình mặt trăng mà cô thích.
"Thích. Cảm ơn anh Thành!"
"Thích là được rồi, mau vào nhà đi." Anh xoa mái tóc mềm mại của cô mỉm cười.
"Còn pháo hoa của em?"
Anh gõ nhẹ lên trán cô, "Đừng được voi đòi tiên, nhanh vào nhà đi ngủ đi."
"Hôm nay anh không phải anh Thành của em rồi. Tạm biệt."
Anh đứng trước cửa nhà cô mỉm cười, anh muốn buông cũng không buông được.
Phần 1.
"Làm người yêu anh nhé?"
"Vâng"
Cô nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với câu hỏi của Chu Diệc Nhiên. Diệc Nhiên cười rạng rỡ đưa tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của Giản An An vào lòng.
Bầu trời đêm đen lạnh lẽo, khác với trái tim ấm áp của họ trái tim của Cố Thành lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh dựa vào bức tường bên cạnh nhà cô, đưa tay ôm lấy gương mặt góc cạnh của mình anh biết mình thua rồi.
Cố Thành và Giản An An là thanh mai trúc mã, họ bên nhau 10 năm, anh cũng thích cô 10 năm. Hôm nay là sinh nhật của Giản An An, anh vốn định bày tỏ tình cảm với cô nhưng Chu Diệc Nhiên lại nhanh tay hơn. Anh bên cô 10 năm nhưng chưa có được cô lại phải nhìn người con gái anh yêu cùng một người mới quen nhau được 3 tháng ở bên nhau. Anh cười giễu cợt chính mình, rõ ràng là biết trước kết quả nhưng anh không cam lòng mới tiếp tục đi theo sau cô như vậy. Có lẽ đến lúc anh nên buông tay rồi, buông tay để cô rời đi, buông tay để anh quên đi đoạn tình cảm này.
***
"Anh Thành đâu rồi ạ?"
Sau khi tiễn bạn bè và Chu Diệc Nhiên về cô vào nhà nhưng không nhìn thấy Cố Thành, chỉ thấy mẹ cô đang loay hoay dọn đồ đạc. Cô vừa dọn phụ vừa hỏi mẹ.
"Lúc nãy mẹ thấy sắc mặt thằng bé không tốt lắm, nó vừa giúp mẹ dọn đồ vào rồi về rồi."
Về rồi? Mọi năm anh đều tặng quà sinh nhật cho cô cuối cùng còn đưa cô đi xem pháo hoa. Anh bị sao thế nhỉ?
"Mẹ con qua nhà xem anh ấy thế nào."
"Ừ, tiện thể đem một ít canh gà mẹ vừa nấu cho bố con cho thằng bé một ít. Vừa nãy mẹ thấy nó không ăn nhiều lắm."
"Vâng ạ."
Cô cầm hộp canh mẹ vừa đưa chạy ù ra khỏi nhà. Nhà anh ở phía dưới lầu, cô và anh cũng không phải là dạng con nhà giàu gì đó chỉ là gia đình đủ ăn, phí sinh hoạt thì cũng là tự đi làm mà có. Từ nhỏ, bố mẹ cô hay vắng nhà vì công việc từ đó cô cũng thân với gia đình nhà anh, thường xuyên ăn cơm, thường xuyên cùng anh đi học. Cố Thành từ nhỏ đã xuất sắc hơn người khác, tính anh dịu dàng, ôn nhu lại thêm gương mặt đẹp trai, năm nào cũng đứng nhất toàn thành phố cho nên cũng là đối tượng nhiều người yêu thích.
Còn cô chỉ là một cô gái nhỏ nhoi từ nhỏ đã bám theo anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy phiền ngược lại còn luôn chăm sóc cho cô. Cho nên ngoài bố mẹ ra thì Cố Thành chính là chỗ dựa duy nhất của cô. Năm nay cô thi đậu được Đại học Bắc Kinh cũng là nhờ anh kèm cặp cô.
Giản An An đứng trước cửa nhà anh gõ hai tiếng.
"Em đến đây làm gì?" Cố Thành ra mở cửa ngạc nhiên nhìn cô.
"Đưa canh cho anh." Nói rồi cô tự nhiên đi vào nhà.
Đi qua căn bếp thấy mẹ Cố Thành đang làm bánh cô đi đến cười nói.
"Bánh mới cô làm ạ."
"Tiểu An đấy à, lại đây nếm thử xem."
"Wow, ngon thật. Bánh cô làm là ngon nhất."
Cô mỉm cười nịnh nọt khiến mẹ của Cố Thành cười đến ngoắc cả miệng, vỗ nhẹ lên trán cô.
"Dẻo miệng. Hai đứa ở nhà chơi nhé mẹ đem đồ ăn sang cho bố."
"Vâng ạ." Cả hai đồng thanh đáp.
Bố của Cố Thành là công nhân trong xưởng gỗ, chú Cố hiện đang bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị nên hầu hết thời gian của Cố Thành ngoài việc học ra anh còn đi làm bán thời gian rất nhiều nơi, khi rảnh lại vào giúp mẹ trông cửa hàng bánh ở góc phố nhỏ , có khi còn thức đêm thay mẹ chăm sóc bố. Chú Cố là kinh tế chính của gia đình nên vừa đổ bệnh mọi thứ Cố Thành đều phải gánh vác, đôi khi cô đem tiền dành dụm của mình cho anh lại bị anh từ chối nhận nên nhiều lần cô len lén bỏ nó vào ví của anh. Cố Thành là vậy lúc nào cũng muốn tự mình gánh vác hết mọi thứ.
"Em có muốn ăn một chút không?" Cố Thành đem canh trên tay cô múc vào bát.
"Không đâu, lúc nãy em ăn no rồi. Đúng rồi, anh vẫn chưa đưa quà cho em đấy."
Tay anh khựng lại một lúc rồi tiếp tục múc canh.
"Anh quên chuẩn bị quà cho em rồi." Anh lạnh nhạt trả lời.
Giản An An nhìn anh lạnh nhạt nhưng không hiểu lý do tại sao, Cố Thành là người kĩ tính sao anh có thể quên được.
"Anh Thành, anh giận em sao? Hôm nay anh không khỏe trong người sao?"
Vừa nói cô vừa đưa tay định áp lên trán anh lại bị anh tránh né, bàn tay cô hụt hẫng rồi rút về.
"Anh thấy hơi mệt, trễ rồi anh đưa em về nhà."
"Em..."
Cô chưa kịp dứt câu anh đã kéo cô ra ngoài, anh đi trước cô bước phía sau anh. Lúc này cô bất chợt nhớ đến lúc nhỏ anh vẫn thường theo sau cô như thế này, nhìn bóng lưng cô độc của anh không hiểu sao cô lại thấy đau lòng. Bàn tay nhỏ bất giác kéo góc áo của anh, không biết từ bao giờ nước mắt cô lại rơi.
Anh ngẩn người, lúng túng đưa tay lau nước mắt cho cô liên tục hỏi.
"Em sao vậy? Sao lại khóc? Anh..."
Cô đánh vào người anh từng cái, giọng nức nở oán trách anh.
"Sao anh lại phớt lờ em như vậy? Quà sinh nhật không có thì thôi, ngày cả pháo hoa một cây cũng không đốt cho em."
Anh bật cười, Giản An An đúng là biết cách hành hạ trái tim của anh. Muốn cách xa cô một chút lại bị sự đáng yêu của cô kéo về, khóc lóc đòi quà như thế này lần đầu tiên anh thấy.
"Được rồi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Anh trêu em thôi sao lại không có quà, mau nín đi."
Nghe anh dỗ cô nín khóc, ánh mắt mong chờ món quà nhìn anh. Anh lắc đầu đưa tay lấy trong túi quần một chiếc hộp màu trắng tinh xảo.
"Quà của em."
Cô bất ngờ với món quà của anh, mọi năm anh không tặng sách thì cũng là những món đồ mà cô thích. Cô chưa từng nói là thích dây chuyền...
Đây vốn là món quà anh dự định bày tỏ sau đó tặng cho cô, anh nghĩ là không có cơ hội tặng nó tính là ngày mai sẽ tặng cô món quà khác. Nhưng Giản An An như vậy anh không đành lòng.
"Cái này... đắt quá rồi."
"Quà sinh nhật cũng là quà mừng em đậu Đại học Bắc Kinh. Thích không?"
Cô cười là hình mặt trăng mà cô thích.
"Thích. Cảm ơn anh Thành!"
"Thích là được rồi, mau vào nhà đi." Anh xoa mái tóc mềm mại của cô mỉm cười.
"Còn pháo hoa của em?"
Anh gõ nhẹ lên trán cô, "Đừng được voi đòi tiên, nhanh vào nhà đi ngủ đi."
"Hôm nay anh không phải anh Thành của em rồi. Tạm biệt."
Anh đứng trước cửa nhà cô mỉm cười, anh muốn buông cũng không buông được.
#陰陽花生綠豆#*
#水仁間#*
Trời sinh một cặp Méo Mèo
Thị Dương là chị, Phụng lì là em.
Hai đứa ni cũng bị bệnh bạch cầu mèo như thằng bé Đậu Xanh, nhưng lướt qua được, khỏe mạnh trở lại, chỉ có bé Xanh nhỏ hơn, không qua khỏi.
Giờ thì hai chị em khác từ màu sắc tới giới tính này lại nhoi như thường. Ở với nhau riết, đến cái biểu cảm ngơ ngác cũng y như nhau.
Thằng Văn Đậu Phụng suốt ngày meo meo đòi ăn. Mà ăn được là mừng. Bữa còm nhom, mới 3 ngày đã phát tướng trở lại.
Cứ vậy đi nha. Đừng đứa nào bệnh nữa nha, tội lắm, thương lắm! ❤
#20211202_Fri#* 2:31pm*Diary
**
10:43pm: Đậu Xanh bé nhỏ đã đi đến nơi ở mới được 2 ngày rồi, không biết đã quen chưa, làm quen được bạn mới chưa. Cảm giác buồn của mẹ cũng vơi dần, nghĩ về con, xem hình con, chỉ thấy con dễ thương ơi là dễ thương, đẹp trai lắm luôn nè. Nghĩ, xem hình, rồi mỉm cười. [心]
Đậu Xanh của mẹ lúc nhỏ, lúc mới đưa về, ba con chụp hình cho mẹ xem nè, ta nói, vẻ mặt với cái mái rẽ qua 1 bên, đôi mắt long lanh, yêu lắm luôn.
Chị Dương với anh Phụng hai ba bữa nay được ăn hạt trộn pa-tê, liếm hết sạch sẽ pa-tê, chừa hạt lại. Ba con mới nói: "Em ơi, hai con này nó thành tinh rồi." Mẹ tưởng chuyện gì, hóa ra là chị với anh con ham ăn, ăn kiểu láu cá. Nếu có thêm con nữa, chắc cũng y như vậy luôn ha, Đậu Xanh ha! Con là thằng chuyên "nhấn đầu" anh chị em, sợ bị giành ăn mà. Ở nơi khác, đừng như vậy nha Đậu Xanh. Phần của con, mãi là của con. Mẹ thương con lắm. Dù con ham ăn, giành ăn, con vẫn là bé Mèo dễ thương, đáng yêu của mẹ. Thương con, nhớ con nè! Nơi Linh Giới, con hạnh phúc nhé! Nam Mô A Di Đà Phật! Nguyện cầu cho con được bình an, hạnh phúc! [心]
#南無阿彌陀佛#*
#陰陽花生綠豆#*
#碧水成仁#*
#范成仁#*
#幸福每一天#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#Fri, Sep 3, 2021#*
12:55 (2 pics) - 1:20 (4 pics) - 5:49pm (1 pic)
#Sat, Sep 4, 2021#*
3:01pm (2 pics)
#Fri, Dec 3, 2021#*
Đúng 3 tháng trước, Đậu Xanh dễ thương của mẹ! Ba con ẳm bồng con, cưng ghê luôn hà! [心]
*10:53pm*Diary
***
#水仁間#*
Trời sinh một cặp Méo Mèo
Thị Dương là chị, Phụng lì là em.
Hai đứa ni cũng bị bệnh bạch cầu mèo như thằng bé Đậu Xanh, nhưng lướt qua được, khỏe mạnh trở lại, chỉ có bé Xanh nhỏ hơn, không qua khỏi.
Giờ thì hai chị em khác từ màu sắc tới giới tính này lại nhoi như thường. Ở với nhau riết, đến cái biểu cảm ngơ ngác cũng y như nhau.
Thằng Văn Đậu Phụng suốt ngày meo meo đòi ăn. Mà ăn được là mừng. Bữa còm nhom, mới 3 ngày đã phát tướng trở lại.
Cứ vậy đi nha. Đừng đứa nào bệnh nữa nha, tội lắm, thương lắm! ❤
#20211202_Fri#* 2:31pm*Diary
**
10:43pm: Đậu Xanh bé nhỏ đã đi đến nơi ở mới được 2 ngày rồi, không biết đã quen chưa, làm quen được bạn mới chưa. Cảm giác buồn của mẹ cũng vơi dần, nghĩ về con, xem hình con, chỉ thấy con dễ thương ơi là dễ thương, đẹp trai lắm luôn nè. Nghĩ, xem hình, rồi mỉm cười. [心]
Đậu Xanh của mẹ lúc nhỏ, lúc mới đưa về, ba con chụp hình cho mẹ xem nè, ta nói, vẻ mặt với cái mái rẽ qua 1 bên, đôi mắt long lanh, yêu lắm luôn.
Chị Dương với anh Phụng hai ba bữa nay được ăn hạt trộn pa-tê, liếm hết sạch sẽ pa-tê, chừa hạt lại. Ba con mới nói: "Em ơi, hai con này nó thành tinh rồi." Mẹ tưởng chuyện gì, hóa ra là chị với anh con ham ăn, ăn kiểu láu cá. Nếu có thêm con nữa, chắc cũng y như vậy luôn ha, Đậu Xanh ha! Con là thằng chuyên "nhấn đầu" anh chị em, sợ bị giành ăn mà. Ở nơi khác, đừng như vậy nha Đậu Xanh. Phần của con, mãi là của con. Mẹ thương con lắm. Dù con ham ăn, giành ăn, con vẫn là bé Mèo dễ thương, đáng yêu của mẹ. Thương con, nhớ con nè! Nơi Linh Giới, con hạnh phúc nhé! Nam Mô A Di Đà Phật! Nguyện cầu cho con được bình an, hạnh phúc! [心]
#南無阿彌陀佛#*
#陰陽花生綠豆#*
#碧水成仁#*
#范成仁#*
#幸福每一天#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#Fri, Sep 3, 2021#*
12:55 (2 pics) - 1:20 (4 pics) - 5:49pm (1 pic)
#Sat, Sep 4, 2021#*
3:01pm (2 pics)
#Fri, Dec 3, 2021#*
Đúng 3 tháng trước, Đậu Xanh dễ thương của mẹ! Ba con ẳm bồng con, cưng ghê luôn hà! [心]
*10:53pm*Diary
***
#陰陽花生綠豆#*
#水仁間#*
Trời sinh một cặp Méo Mèo
Thị Dương là chị, Phụng lì là em.
Hai đứa ni cũng bị bệnh bạch cầu mèo như thằng bé Đậu Xanh, nhưng lướt qua được, khỏe mạnh trở lại, chỉ có bé Xanh nhỏ hơn, không qua khỏi.
Giờ thì hai chị em khác từ màu sắc tới giới tính này lại nhoi như thường. Ở với nhau riết, đến cái biểu cảm ngơ ngác cũng y như nhau.
Thằng Văn Đậu Phụng suốt ngày meo meo đòi ăn. Mà ăn được là mừng. Bữa còm nhom, mới 3 ngày đã phát tướng trở lại.
Cứ vậy đi nha. Đừng đứa nào bệnh nữa nha, tội lắm, thương lắm! ❤
#20211202_Fri#* 2:31pm*Diary
**
10:43pm: Đậu Xanh bé nhỏ đã đi đến nơi ở mới được 2 ngày rồi, không biết đã quen chưa, làm quen được bạn mới chưa. Cảm giác buồn của mẹ cũng vơi dần, nghĩ về con, xem hình con, chỉ thấy con dễ thương ơi là dễ thương, đẹp trai lắm luôn nè. Nghĩ, xem hình, rồi mỉm cười. [心]
Đậu Xanh của mẹ lúc nhỏ, lúc mới đưa về, ba con chụp hình cho mẹ xem nè, ta nói, vẻ mặt với cái mái rẽ qua 1 bên, đôi mắt long lanh, yêu lắm luôn.
Chị Dương với anh Phụng hai ba bữa nay được ăn hạt trộn pa-tê, liếm hết sạch sẽ pa-tê, chừa hạt lại. Ba con mới nói: "Em ơi, hai con này nó thành tinh rồi." Mẹ tưởng chuyện gì, hóa ra là chị với anh con ham ăn, ăn kiểu láu cá. Nếu có thêm con nữa, chắc cũng y như vậy luôn ha, Đậu Xanh ha! Con là thằng chuyên "nhấn đầu" anh chị em, sợ bị giành ăn mà. Ở nơi khác, đừng như vậy nha Đậu Xanh. Phần của con, mãi là của con. Mẹ thương con lắm. Dù con ham ăn, giành ăn, con vẫn là bé Mèo dễ thương, đáng yêu của mẹ. Thương con, nhớ con nè! Nơi Linh Giới, con hạnh phúc nhé! Nam Mô A Di Đà Phật! Nguyện cầu cho con được bình an, hạnh phúc! [心]
#南無阿彌陀佛#*
#陰陽花生綠豆#*
#碧水成仁#*
#范成仁#*
#幸福每一天#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#Sat, Sep 4, 2021#*3:01pm
#Fri, Dec 3, 2021#*
3 tháng trước, Đậu Xanh dễ thương của mẹ, được ba cưng cưng nè! [心]
*10:53pm*Diary
***
#水仁間#*
Trời sinh một cặp Méo Mèo
Thị Dương là chị, Phụng lì là em.
Hai đứa ni cũng bị bệnh bạch cầu mèo như thằng bé Đậu Xanh, nhưng lướt qua được, khỏe mạnh trở lại, chỉ có bé Xanh nhỏ hơn, không qua khỏi.
Giờ thì hai chị em khác từ màu sắc tới giới tính này lại nhoi như thường. Ở với nhau riết, đến cái biểu cảm ngơ ngác cũng y như nhau.
Thằng Văn Đậu Phụng suốt ngày meo meo đòi ăn. Mà ăn được là mừng. Bữa còm nhom, mới 3 ngày đã phát tướng trở lại.
Cứ vậy đi nha. Đừng đứa nào bệnh nữa nha, tội lắm, thương lắm! ❤
#20211202_Fri#* 2:31pm*Diary
**
10:43pm: Đậu Xanh bé nhỏ đã đi đến nơi ở mới được 2 ngày rồi, không biết đã quen chưa, làm quen được bạn mới chưa. Cảm giác buồn của mẹ cũng vơi dần, nghĩ về con, xem hình con, chỉ thấy con dễ thương ơi là dễ thương, đẹp trai lắm luôn nè. Nghĩ, xem hình, rồi mỉm cười. [心]
Đậu Xanh của mẹ lúc nhỏ, lúc mới đưa về, ba con chụp hình cho mẹ xem nè, ta nói, vẻ mặt với cái mái rẽ qua 1 bên, đôi mắt long lanh, yêu lắm luôn.
Chị Dương với anh Phụng hai ba bữa nay được ăn hạt trộn pa-tê, liếm hết sạch sẽ pa-tê, chừa hạt lại. Ba con mới nói: "Em ơi, hai con này nó thành tinh rồi." Mẹ tưởng chuyện gì, hóa ra là chị với anh con ham ăn, ăn kiểu láu cá. Nếu có thêm con nữa, chắc cũng y như vậy luôn ha, Đậu Xanh ha! Con là thằng chuyên "nhấn đầu" anh chị em, sợ bị giành ăn mà. Ở nơi khác, đừng như vậy nha Đậu Xanh. Phần của con, mãi là của con. Mẹ thương con lắm. Dù con ham ăn, giành ăn, con vẫn là bé Mèo dễ thương, đáng yêu của mẹ. Thương con, nhớ con nè! Nơi Linh Giới, con hạnh phúc nhé! Nam Mô A Di Đà Phật! Nguyện cầu cho con được bình an, hạnh phúc! [心]
#南無阿彌陀佛#*
#陰陽花生綠豆#*
#碧水成仁#*
#范成仁#*
#幸福每一天#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#Sat, Sep 4, 2021#*3:01pm
#Fri, Dec 3, 2021#*
3 tháng trước, Đậu Xanh dễ thương của mẹ, được ba cưng cưng nè! [心]
*10:53pm*Diary
***
✋热门推荐