Tôi nhận lời yêu một người, không phải vì đã
trao cả mười phần yêu thương cho người ấy, mà vì tôi biết, tôi tin rằng họ, trong tương lai, bằng một cách nào đấy, sẽ có thể mang lại
hạnh phúc và bình yên đến cho mình.
Có những người không khiến bạn yêu da diết, mãnh liệt, không khiến bạn khao khát đến
cuồng si, nhưng họ có thể cho bạn cảm giác an toàn đầy tin tưởng. Phụ nữ, đôi khi sẽ chọn những người như vậy để gắn bó cuộc đời
mình.
Ai cũng có một thời yêu tưởng chết đi sống lại, nhưng phần lớn những tình yêu kiểu như vậy thường không tồn tại lâu dài, hoặc bị vỡ tan
bởi vô vàn những nghịch cảnh, hoặc tắt lịm
dần bởi sự vô tâm và hờ hững của thời gian
làm nguội đi cảm xúc của hai người.
Có lẽ bởi vậy mà những tình yêu được nuôi
nấng bởi sự quan tâm âm thầm và lo lắng,
chăm sóc giản đơn lại có thể âm ỉ cháy rất lâu, dẫu bắt đầu không phải là một cảm xúc rõ
ràng có thể phân định được.
Phụ nữ cần một tình yêu bỏng cháy cho
những năm tháng thanh xuân, nhưng họ cần một tình yêu bền bỉ và vững chãi cho hai
phần ba cuộc đời còn lại.
Bởi vậy, tôi nhận lời yêu một người.
—-DuPhong
trao cả mười phần yêu thương cho người ấy, mà vì tôi biết, tôi tin rằng họ, trong tương lai, bằng một cách nào đấy, sẽ có thể mang lại
hạnh phúc và bình yên đến cho mình.
Có những người không khiến bạn yêu da diết, mãnh liệt, không khiến bạn khao khát đến
cuồng si, nhưng họ có thể cho bạn cảm giác an toàn đầy tin tưởng. Phụ nữ, đôi khi sẽ chọn những người như vậy để gắn bó cuộc đời
mình.
Ai cũng có một thời yêu tưởng chết đi sống lại, nhưng phần lớn những tình yêu kiểu như vậy thường không tồn tại lâu dài, hoặc bị vỡ tan
bởi vô vàn những nghịch cảnh, hoặc tắt lịm
dần bởi sự vô tâm và hờ hững của thời gian
làm nguội đi cảm xúc của hai người.
Có lẽ bởi vậy mà những tình yêu được nuôi
nấng bởi sự quan tâm âm thầm và lo lắng,
chăm sóc giản đơn lại có thể âm ỉ cháy rất lâu, dẫu bắt đầu không phải là một cảm xúc rõ
ràng có thể phân định được.
Phụ nữ cần một tình yêu bỏng cháy cho
những năm tháng thanh xuân, nhưng họ cần một tình yêu bền bỉ và vững chãi cho hai
phần ba cuộc đời còn lại.
Bởi vậy, tôi nhận lời yêu một người.
—-DuPhong
Tôi luôn muốn bản thân mình của ngày hôm nay phải mạnh mẽ,và yêu bản thân mình hơn ngày hôm qua,có lẽ những điều tôi đem đến sẽ chỉ là những nỗi buồn của bản thân tôi,tôi lựa chọn lạc lõng giữa ngôn ngữ xa lạ và có thể sẽ không ai hiểu tôi muốn nói gì,tôi gửi gắm những muộn phiền của mình vào đây. https://t.cn/R2WJvx9
#水仁間#*
Sáng nay anh mang Đậu Phụng với Âm Dương đi "tịnh thân", chiều mới mang về. Dương tội hơn Phụng, bị mổ sau, may vết thương ở bụng lại, ngấm thuốc mê, còn vật vờ chiều giờ. Phụng thì cứ bám hơi chị, chị nằm trong thùng giấy cũng vào nằm sát rạt, muốn bú ti cho bằng được. Chị đau quá, chị phải đạp ra, mà cũng không có sức để đạp nữa chứ. Thương 2 chị em ghê hà! [心]
Á mà Đậu Phụng tự nhiên bị "đau chân" 5 bữa rồi. Bữa T6-5/11, Thị Dương quậy, đi bắt nhỏ chim non ở đâu về, may mà anh thấy, cản kịp, cứu được nhỏ chim, lát sau anh mang ra chỗ có cây cối gần trường học nào đó, thả em nó đi.
Cũng vừa lúc Thị Dương bắt chim, là Văn Phụng té va vấp kẹt cái chân phải vào đâu đó, mà y hệt như bị lặt lẹo luôn, bữa đó ỉu xìu hà, cà lết cà lết thấy mà thương luôn, "nhìn thảm còn hơn chữ thảm nữa", anh tả vậy á, mà mình cũng thấy vậy. [允悲]
Bữa tối đó anh nâng niu cưng chiều, truyền khí cho Phụng, để mai là chân hết đau. Xong Phụng nhà ta lết nhích ra nệm, nằm ì xuống, kiểu như: "Tui bị thương rồi, tui đau quá, phải thương tui" á. Mà vẫn bị anh bắt xuống, không cho nằm chung nệm. [哈哈]
Qua bữa sau, chân thằng Phụng vẫn lặt, đi cà nhắc cà nhắc, có mỗi lúc ăn là anh nói nó "đi bình thường." [笑cry] Ăn xong thì lết lết cẳng chui xuống gầm máy giặt, kiểu như "xa lánh sự đời" để "dưỡng thương" á, nhìn vừa thương mà vừa tếu vô cùng. [允悲]
Thêm 3 bữa nay, thấy mặt tươi tỉnh hẳn, mà vẫn chưa thôi cà lết. Đến sáng nay thì lại bị "lên dĩa", thành thái giám rồi còn đâu, đời trai chưa kịp hình thành đã bị mất! Cạn ngôn luôn rồi mà! [允悲]
Vẫn cứ lết, chưa đi lại bình thường hẳn được, tội thằng Phụng quá hà. Giờ vừa đau "bi", vừa đau chân luôn hà. 5 ngày rồi, mai khỏe chân lại nha Văn Phụng ơi! Còn cả Thị Dương nữa, bị rạch bụng, thương quá! [心]
Tình hình dịch ngày càng lan rộng ra. Đầu tháng 11 đến giờ, Đà Lạt mở cửa cho khách du lịch lại, chủ yếu là khách Sài Gòn, mà anh vẫn chưa thu xếp lên thăm mình được. Sợ thêm vài bữa lại có lệnh phong tỏa Đà Lạt, thêm nửa năm không gặp, thật không biết phải thế nào đây! 00:00' ngày 29/11 này là tròn nửa năm không gặp luôn đó! [哼]
Mong sớm gặp lại đi. Anh nói thu xếp lên, mà không biết ngày nào trong tháng này. Càng chờ càng lo, sợ SG dịch, khách du lịch đang làm lây lan F0 ở Đà Lạt, rồi anh lên sẽ khó khăn hơn...
Rốt cuộc giờ phút nào mới gặp lại, sau nửa năm dài đằng đẵng đây?... [心]
#十一月#*
#碧水成仁#*
#范成仁#*
#Happy Everyday#*
#Tue, Nov 9, 2021#*10:53-10:54pm
*11:36pm*Diary
***
Sáng nay anh mang Đậu Phụng với Âm Dương đi "tịnh thân", chiều mới mang về. Dương tội hơn Phụng, bị mổ sau, may vết thương ở bụng lại, ngấm thuốc mê, còn vật vờ chiều giờ. Phụng thì cứ bám hơi chị, chị nằm trong thùng giấy cũng vào nằm sát rạt, muốn bú ti cho bằng được. Chị đau quá, chị phải đạp ra, mà cũng không có sức để đạp nữa chứ. Thương 2 chị em ghê hà! [心]
Á mà Đậu Phụng tự nhiên bị "đau chân" 5 bữa rồi. Bữa T6-5/11, Thị Dương quậy, đi bắt nhỏ chim non ở đâu về, may mà anh thấy, cản kịp, cứu được nhỏ chim, lát sau anh mang ra chỗ có cây cối gần trường học nào đó, thả em nó đi.
Cũng vừa lúc Thị Dương bắt chim, là Văn Phụng té va vấp kẹt cái chân phải vào đâu đó, mà y hệt như bị lặt lẹo luôn, bữa đó ỉu xìu hà, cà lết cà lết thấy mà thương luôn, "nhìn thảm còn hơn chữ thảm nữa", anh tả vậy á, mà mình cũng thấy vậy. [允悲]
Bữa tối đó anh nâng niu cưng chiều, truyền khí cho Phụng, để mai là chân hết đau. Xong Phụng nhà ta lết nhích ra nệm, nằm ì xuống, kiểu như: "Tui bị thương rồi, tui đau quá, phải thương tui" á. Mà vẫn bị anh bắt xuống, không cho nằm chung nệm. [哈哈]
Qua bữa sau, chân thằng Phụng vẫn lặt, đi cà nhắc cà nhắc, có mỗi lúc ăn là anh nói nó "đi bình thường." [笑cry] Ăn xong thì lết lết cẳng chui xuống gầm máy giặt, kiểu như "xa lánh sự đời" để "dưỡng thương" á, nhìn vừa thương mà vừa tếu vô cùng. [允悲]
Thêm 3 bữa nay, thấy mặt tươi tỉnh hẳn, mà vẫn chưa thôi cà lết. Đến sáng nay thì lại bị "lên dĩa", thành thái giám rồi còn đâu, đời trai chưa kịp hình thành đã bị mất! Cạn ngôn luôn rồi mà! [允悲]
Vẫn cứ lết, chưa đi lại bình thường hẳn được, tội thằng Phụng quá hà. Giờ vừa đau "bi", vừa đau chân luôn hà. 5 ngày rồi, mai khỏe chân lại nha Văn Phụng ơi! Còn cả Thị Dương nữa, bị rạch bụng, thương quá! [心]
Tình hình dịch ngày càng lan rộng ra. Đầu tháng 11 đến giờ, Đà Lạt mở cửa cho khách du lịch lại, chủ yếu là khách Sài Gòn, mà anh vẫn chưa thu xếp lên thăm mình được. Sợ thêm vài bữa lại có lệnh phong tỏa Đà Lạt, thêm nửa năm không gặp, thật không biết phải thế nào đây! 00:00' ngày 29/11 này là tròn nửa năm không gặp luôn đó! [哼]
Mong sớm gặp lại đi. Anh nói thu xếp lên, mà không biết ngày nào trong tháng này. Càng chờ càng lo, sợ SG dịch, khách du lịch đang làm lây lan F0 ở Đà Lạt, rồi anh lên sẽ khó khăn hơn...
Rốt cuộc giờ phút nào mới gặp lại, sau nửa năm dài đằng đẵng đây?... [心]
#十一月#*
#碧水成仁#*
#范成仁#*
#Happy Everyday#*
#Tue, Nov 9, 2021#*10:53-10:54pm
*11:36pm*Diary
***
✋热门推荐