"Đó là tình yêu: Hai người cô đơn đem lại cho nhau sự an toàn, chạm vào nhau và nói với nhau."
"That's love:Two lonley persons keep each other safe and touch each other and talk to each other." Rain Maria Rilke ️️
...
Năm 20 tuổi, mình nghĩ đến năm 23 tuổi kết hôn là đẹp nhất và đặc biệt là vào mùa hè. Năm 22 tuổi mới ra trường và đang tìm việc, thì nhận được một lời cầu hôn từ một cậu bạn và mình cũng đã từ chối, người đó nói sẽ đem mình đến thành phố và công ty của người đó để làm việc nhưng mình không nhận lời. Lúc đó có rất nhiều lý do để từ chối nhưng cuối cùng là do mình, mình muốn cùng một người đồng hành cùng mình cả đời chứ không phải là một chặng đường...
Thế là mình đi một mình một chặng đường dài, rẽ vào một con đường có lẽ đầy than hồng và gai nhọn, xung quanh con đường đó không một ai. Cứ thế lại thêm 10 năm nữa, một mình đi trên con đường đó, nhưng đó lại là sự lựa chọn của 10 năm trước, mình không hối hận. Có lẽ một mình rất cô đơn đôi lúc cũng sợ hãi lẫn hoang man, nhưng mình đi qua gần nửa đời trước như thế, người ta nói qua 30 năm là gần nửa cuộc đời rồi, nhưng mình học được ý chí kiên định của riêng mình.
Hy vọng nửa đời sau của mình, sẽ chờ được người đồng hành cùng mình, chia sẽ niềm vui nỗi buồn, người có thể kiên trì nghe hết câu chuyện của nhau, có thể tựa vào nhau mà an tâm nhất...
...
Mình cứ thế ghi ra câu chuyện của mình, ghi ra rồi xóa, vì vốn dĩ sẽ không có ai đọc, nhưng lại nghĩ không có ai đọc thì cứ ghi lại cho chính mình thôi..
Đã trôi qua ước định gần 10 năm rồi, hy vọng mùa hè của những năm sau sẽ có người đồng hành cùng mình...https://weibo.com/u/6017645069

一年过去了……
我只想说,无论那一天的结果如何,只要你平安!
在我心里,我的第第永远是最棒的! Tracer 85
❤️
(Một năm đã qua rồi…
Chỉ muốn nói là dù kết quả ngày ấy thế nào, cũng chỉ cần em bình an là được!
Trong lòng chị, em trai chị luôn là giỏi nhất! - Tracer 85 )
❤️
Cre : 禁止撤回0805·1005 https://t.cn/A6MXZSDZ

#奶奶我愛你#*
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:02am
9:20pm*Diary


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 珂睿“珂”一般指玉名,往往有着富贵吉祥、冰清玉润的意思,而“睿”字则是高智商的体现,“珂睿”作为人名代表着男孩有着一个福贵的生活,同时温润如玉,智商非常高,往往
  • 挽回的开端,首先要学会定下目标,不管你是变美还是想减肥,这些都需要有推动力,挽回他的心,让他对你另眼相看就是最大的推动力,如果没有一个目标,你的动力也会不足,你
  • [笑哈哈]另一方面突然有点厌倦(我觉得)敷衍式的关心了,可能也是我太敏感了⑧,希望我们隔着屏幕也能多一些真正的关心,至少能让我感觉的到....[嘘]一直不知道送
  • 他在一切都落幕之后悔恨、遗憾,也让我们反思,对于人个体的关怀和对人性的尊重,在什么时候在什么领域是不可或缺的。”她与查理的碰撞间也有一丝浪漫的味道,但无奈最后的
  • #TaylorSwift[超话]# 霉霉Taylor Swift接受Variety媒体采访表示自己原先是要去试镜悲惨世界(Les Mis)的:““当汤姆·霍伯在
  • 希望女命主早日修缮业障,正确对待感情观,以至于以后拥有更好的幸福夫妻是缘,善缘恶缘,身不由己,业力所牵,业了情尽,业尽无缘。
  • 台湾嘉宾夏铸久教授在开幕式致辞时说,目前台湾有200多座保生大帝宫庙,信众超过400万人,他们遥奉白礁青礁两宫为祖庙,保生慈济文化凝聚着两岸深厚的情感,成为两岸
  • 现在瓷砖的铺贴,用瓷砖粘结剂来淘汰过去的水泥砂灰,是否可以达到更理想的效果、更放心的质量,同时还可以节省施工成本?我们经常采用的常规工艺,如果想让它的粘贴力满足
  • 很多朋友都知道,可以借助唐朝人发明的九宫格,清代以后演变出的米字格、田字格、井字格、回宫格等练字格式。后来,又经过反复实践,他依次把楷书、隶书、小篆三种书体放进
  • 本次活动衣物有郑州五十一中师生友情赞助,少量有我中心志愿者捐助;因天气寒冷,不搞仪式直接让村民挑选;通过爱心衣物来温暖这里朴实善良的村民,呼吁社会各界爱心人士关
  • 妈妈的礼物买的太早,都没啥仪式感了,老公给我们俩一人发了个大红包,一家人在一起开开心心就是幸福。何春狄哭着说咱们现在的幸福都是他们换来的。
  • 撸猫篇~冒着狂风暴雨外出看猫(^・ェ・^)(吃饺子)但我其实一直对猫都没啥好感,因为猫像一个女人般天生一副媚态,狎昵又妖娆……它的眼神和走姿还有叫声都让我……
  • 她们想要被人疼,被人宠,我们在感情里见过太多现实的东西,没有哪个女生真正愿意成熟,愿意成为女金刚,所有女孩子都想做小仙女,所有的懂事,其实都不过是不被爱的成长,
  • 最近日子真的太糟糕了 无数次陷入自我怀疑但是看着我浇了一次水就没有管的猫草肆意生长心情感觉治愈了好多 人越在低谷的时候越容易被小事治愈 每个人都是不一样的植物
  • #塔罗牌占卜# #星座# #恋爱#性格冰冷,不喜欢与人交心的星座,看似冷血,其实是不想将就摩羯座‍‍人生有太多无奈,有时候为了得到我们想要的东西,就不得不勉强自
  • 买了音乐节的门票 就认识郭顶和陈粒还有kafehu(郭顶每一首都好好听 虽然我只会水星记)今天我点网易云专区进去看看 发现我只是不认识他们名字都是歌红到不行 尤
  • 前有電影版的金城武和周冬雨,此次林雨申和超紅小花趙露思詮釋劇版《我,喜歡你》兩人甜膩再升級,本就是大叔蘿莉配的故事劇情,現實中林趙也是相差18歲,禁慾系霸道總裁
  • 关于自己(性格/爱好/闪光点等):旅游、唱歌我的理想型:大三岁以内,比我小都可,身高166+我的签名栏: 自我介绍:独生子,父亲公务员母亲国有银行。(大概3秒的
  • ”就像蒋老师解读的那样,五花马就是奔驰500,千金裘就是貂皮大衣,李白让都拿去当了买酒喝。天生我材必有用,千金散尽还复来。
  • 卡大网络信息安全硕士着眼于当下不断发展的互联网技术,并考虑到互联网给社会带来的可能的负面影响,重点关注网络与信息安全,给同学们提供了该领域的丰富知识与实践,致力