(1)
Hắn chết trận rồi.
Hắn chết rồi.
Chết rồi.
Cô ngẩn ngơ, ngây ngốc cả ngày chỉ vì một con người trong tiểu thuyết chết đi.
Đúng rồi, cô chính là ngốc như vậy.
Vì một người không có thật mà đau lòng đến phát khóc.
Vì một người không có thật mà... chấp niệm đến xuyên thư.
Không ngờ được, chỉ ngủ một giấc tỉnh lại đã khóc đến mức khiến bản thân ở trong cuốn tiểu thuyết kia.
Bây giờ...
Đúng thật là tha hồ mà khóc rồi.
---
Mắt cay đến mức không mở nổi, trên mặt bị một thứ ướt át mềm nhũn lại lạnh ngắt cọ tới cọ lui.
Gai óc cả người đều bị cọ đến nổi lên rồi.
Cô mở mắt, dụi một chút...
Tim lập tức từ trong lòng ngực muốn nhảy ra ngoài. Cô giật mình lùi xa về phía sau cả thước...
Sợ đến mức cổ họng cứng ngắc, cả người lạnh toát.
Là Rắn!!!
Hơn nửa còn là một con rắn to gấp mấy chục lần so với cô.
Không thể xui xẽo như vậy chứ? Vừa tới đã thành lương thực mỹ vị cho người ta rồi???
Cô thật sự muốn khóc, nhưng mà...
Sợ quá...
Khóc cũng không khóc nổi nữa rồi.
Rắn lớn dường như tức giận vì sự nhát gan, sợ hãi của cô.
Nó giương cao cái đầu lớn với đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo, bò về phía cô.
Chậm rãi, ung dung. Sau đó, há mồm....
Hung hăng "xì" một tiếng.
- Aaaaaa...
Cô nương trước mắt rắn to hoảng sợ hét toáng lên, chộp lấy khúc cây to bên cạnh ném vào đầu nó, rồi thành công...
Ngất xỉu.
Phải, ngất rồi.
Rắn to: ".... ???!!!"
Nhân loại ngu xuẫn, trước khi ngất còn phải đập nó một cây, chọc giận nó.
Thành công tìm được một cơ hội được chết xa hoa.
---
Cô tỉnh lại lần nữa, lần này không giống lần trước.
Không phãi giữa rừng núi xanh thẩm hoang vu, mà là trong một hang động cheo leo giữa vách núi dựng đứng.
Kêu trời trời không thấu.
Kêu đất đất không nghe.
Bây giờ đã có thể thành công khóc to thành tiếng.
Trở thành thức ăn dự trữ rồi.
Thật hãnh cmn diện.
Nhìn quanh hang động một chút, không thấy rắn lớn đâu cả.
Nhưng lại thấy... rất nhiều xương động vật to lớn đã hóa trắng, lạnh buốt.
Cô nuốt nước bọt, chân bắt đầu mềm rồi.
Thật sự phải trở thành thức ăn dự trữ rồi.
~ Vù...
Một trận gió thổi qua, trong gió mang theo mùi tanh của máu và mùi của dã thú.
Cô run lẫy bẫy chộp lấy một khúc xương sườn vừa dài vừa bén của con vật xấu số nào đó, giơ về phía hướng gió kia.
Không có rắn lớn đến ăn thịt người như cô tưởng, lại chỉ có một con rắn trắng nhỏ xíu...
Với cái đầu bị thương bê bết máu.
Cô lui lại một chút, nhìn dáo dác, thật sự không có rắn lớn mới dám thở phào, nhưng cũng không chịu buông lõng khúc xương trong tay ra.
Cô dùng nó, chỉa vào rắn trắng nhỏ...
Sợ đến điên rồi, dù biết nó không hiểu tiếng người cũng lầm bầm rầu rĩ nói chuyện với nó:
- Tao cũng là bị con rắn lớn kia tha về đây. Tao sẽ không làm hại mày, nhưng mày tạm thời... đừng lại gần tao, tao bị bóng ma tâm lý rồi! Là bị con rắn lớn kia dọa điên rồi, mày để tao bình tỉnh một chút, rồi chúng ta cùng... chờ chết đi!
Cô thỡ dài, nhìn dáo dác xung quanh, nghẹn ngào lại muốn khóc quá đi:
- Chạy không thoát nổi rồi! Cùng chờ chết đi, trên đường đi cũng coi như có bạn!
Rắn trắng nhỏ uốn éo bò tới lui bên cạnh cô, xì xì vài tiếng:
-....xxxx~
Đồ điên!
Cô nhìn nó, đột nhiên lại như hiểu ý tứ trong tiếng xì xì đầy khinh bỉ của nó:
- .... Ngay cả mày cũng khi dễ tao?
Rắn trắng nhỏ:
-...xxx~
Ừ.
-"...."
Muốn lấy khúc xương trong tay tán đầu rắn.
Rất muốn.
----
Một người một rắn trừng mắt ghét bỏ nhìn nhau cả một đêm, mệt mõi lại sợ hãi khiến cô không chống đỡ nổi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chỉ là, ngủ không yên ổn.
Bóng dáng lạnh lùng, cô đơn đó...
Ám ảnh cả trong mơ.
Khiến cô rơi nước mắt.
Hắn chết rồi.
Thật sự chết rồi.
Cả thi thể cũng không giữ nổi.
Đều hóa thành độc dược.
Cô rơi nước mắt, nức nở trong mơ:
- Đừng chết!
Rắn trắng nhỏ cuộn tròn bên cạnh bị cô phiền đến tỉnh, nó ngẩn đầu, đôi mắt rắn đỏ rực lạnh nhạt nhìn cô.
Bên ngoài hang động, ánh trăng sáng lạnh giữa trời quang, dưới chân núi mặt hồ lóng lánh sáng bạc, nước biếc thẫm sâu bốn bề đều là thinh lặng như tờ.
Thời gian dường như đang ngưng đọng lại dường như đang gào thét cố gắng buông trôi.
Rắn trắng nhỏ xíu chớp mắt liền biến thành con rắn lớn kia.
Rồi nó quay đầu bò về phía cửa hang đột nhiên nhiên nhảy xuống hồ bên dưới, biến mất trong màn đêm.
Người vốn dĩ đang nằm bó gối ngủ mơ trên mặt đất lót đầy cỏ khô mở mắt rồi lại chớp mắt.
Nước mắt trong vắt nóng hổi chảy tràn trên mi.
Thì ra... thì ra là ngài.
Giấc mộng không yên ổn đó cho cô biết cô đang ở đâu.
Cũng nhắc cho cô nhớ...
Người đó chết rồi.
Nhưng cũng không hẳn là đã chết.
Là cô, là cô chấp niệm đến mức khiến bản thân tới đây.
Cũng là cô, chấp niệm đến mức...
Tạo ra một kết cục khác cho người đó.
Để vật cưỡi trung thành của người đó hy sinh tất cả máu thịt linh hồn cứu chủ nhân.
Để người đó trở thành rắn trắng nhỏ.
Là cô, là một tác giả tiểu thuyết ngây ngô ở hiện thực...
Chấp niệm đến mức... xoay chuyển càn khôn.
---
Trời gần sáng, sương đêm vẫn còn đọng trên từng cành cây ngọn cỏ.
Rắn trắng nhỏ trở về.
Ung dung, chậm rãi và lười biếng bò đến gần chỗ nàng, rồi dừng lại.
Cuộn tròn một cục.
Nhắm mắt ngủ.
Nàng ngồi một góc trên cỏ khô, nhìn rắn trắng nhỏ.
Nhìn nó thật sự muốn ngủ mất rồi, mới lấy hết can đảm lẫn sức lực...
Liều chết, nhích một chút lại một chút...
Cẩn thận bò lại gần nó.
Trên đầu rắn trắng nhỏ xíu vẫn còn vết thương, máu đã khô lại.
Nàng hơi chột dạ sợ hãi cũng xen lẫn nhiều chút đau lòng.
Chấp niệm của ngươi, bị ngươi tẩn một cây u đầu chảy máu rồi.
Cô gái làm rất tốt!
Đến cứu vớt kiểu này, vừa đến đã hành hung mục tiêu, thật sự...
Chắc chỉ có một mình nàng.
- Tiểu bảo bối... à không phãi, tiểu Bạch Xà... ngài, đau không?
Tay nàng chậm chạp lại cẩn thận vươn ra, muốn chạm vào đầu rắn.
Nhưng rắn trắng nhỏ xíu cảm nhận được, nó ngẩng phắt đầu giương đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo như tuyết nhìn nàng, há mồm thè lưỡi... nhe răng nanh, lần này không "xì" nữa mà trực tiếp "khè" nàng một trận.
Nàng bật ngửa về sau, ngồi bệt trên mặt đất, tim muốn nhảy ra ngoài, mặt tái mét:
-....
Tại... tại sao lúc trước ta không viết cho ngài biến thành một con mèo nhỏ hay một con chó nhỏ chứ???
Như... như vậy có phải đáng... đáng yêu cũng.. cũng dễ bắt nạt.. à nhầm không phãi... dễ chăm sóc hơn không!!!
Sao lại cứ phải là rắn làm gì???
Đáng sợ vãi ò!!!
Rắn trắng nhỏ cuộn tròn nhàm chán nhìn nàng, lần này cũng như lần trước.
Nàng hiểu được ghét bỏ và khinh miệt trong mắt nó:
- "!!!..."
Cút! Đầu ta ra nông nổi như vậy còn không phãi tại ngươi!
Nếu không phãi ở chỗ này buồn chán, ngươi lại biết phát ra âm thanh thì ta đã cạp ngươi 800 lần rồi.
Nhân loại ngu xuẫn, nhát gan như vậy mà còn muốn làm thân với ta?
Nàng không khóc nổi nữa rồi:
-....
Ta sợ rắn mà!!!
Ngài không dọa ta, thì ta đã không tẩn ngài!
Ngài dám cạp ta... thì ta cũng dám cạo chết ngài!
Nhưng. ...
Cũng không thể đã đến đây rồi lại chỉ nhận biết người mình chấp niệm rồi lại nhìn nhau cả ngày chờ chết đói được, nàng cố chấp lại cố gắn mặt dày gan to một chút, bò đến bên cạnh rắn trắng nhỏ lần nữa:
- Tiểu... tiểu Bạch Xà... ta ... ta...
Rắn nhỏ "bình tĩnh" nhìn nàng:
-....
Nói lấp luôn rồi.
Nhát gan.
Ngu xuẫn.
Nàng lại hiểu sự khinh thường của rắn, khóc không được cười cũng không xong chỉ có thể thất bại giả ngu:
- .... ta ... có thể giúp ngài trị thương! Ta ... ta lấy công chuộc tội! Ngài, đại nhân đại lượng... ta...
Nàng run lẫy bẫy cười cười nhẹ giọng lấy lòng rắn nhỏ, sau đó...
Bụng nàng rất biết cách khiến cho rắn nhỏ càng khinh miệt nàng, nó ọc ọc kêu lên mấy tiếng.
Rắn nhỏ ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lại hiểu nó nữa rồi:
-....
Hahaha..
Nhân loại, ngu xuẫn!
-....
Đột nhiên hết chấp niệm rồi.
Muốn ăn rắn nướng!!!
Thật!
Không chấp niệm nổi cái thứ khó ở, khó chơi này!!!
Hết chấp niệm rồi.
Ta....
Hắn chết trận rồi.
Hắn chết rồi.
Chết rồi.
Cô ngẩn ngơ, ngây ngốc cả ngày chỉ vì một con người trong tiểu thuyết chết đi.
Đúng rồi, cô chính là ngốc như vậy.
Vì một người không có thật mà đau lòng đến phát khóc.
Vì một người không có thật mà... chấp niệm đến xuyên thư.
Không ngờ được, chỉ ngủ một giấc tỉnh lại đã khóc đến mức khiến bản thân ở trong cuốn tiểu thuyết kia.
Bây giờ...
Đúng thật là tha hồ mà khóc rồi.
---
Mắt cay đến mức không mở nổi, trên mặt bị một thứ ướt át mềm nhũn lại lạnh ngắt cọ tới cọ lui.
Gai óc cả người đều bị cọ đến nổi lên rồi.
Cô mở mắt, dụi một chút...
Tim lập tức từ trong lòng ngực muốn nhảy ra ngoài. Cô giật mình lùi xa về phía sau cả thước...
Sợ đến mức cổ họng cứng ngắc, cả người lạnh toát.
Là Rắn!!!
Hơn nửa còn là một con rắn to gấp mấy chục lần so với cô.
Không thể xui xẽo như vậy chứ? Vừa tới đã thành lương thực mỹ vị cho người ta rồi???
Cô thật sự muốn khóc, nhưng mà...
Sợ quá...
Khóc cũng không khóc nổi nữa rồi.
Rắn lớn dường như tức giận vì sự nhát gan, sợ hãi của cô.
Nó giương cao cái đầu lớn với đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo, bò về phía cô.
Chậm rãi, ung dung. Sau đó, há mồm....
Hung hăng "xì" một tiếng.
- Aaaaaa...
Cô nương trước mắt rắn to hoảng sợ hét toáng lên, chộp lấy khúc cây to bên cạnh ném vào đầu nó, rồi thành công...
Ngất xỉu.
Phải, ngất rồi.
Rắn to: ".... ???!!!"
Nhân loại ngu xuẫn, trước khi ngất còn phải đập nó một cây, chọc giận nó.
Thành công tìm được một cơ hội được chết xa hoa.
---
Cô tỉnh lại lần nữa, lần này không giống lần trước.
Không phãi giữa rừng núi xanh thẩm hoang vu, mà là trong một hang động cheo leo giữa vách núi dựng đứng.
Kêu trời trời không thấu.
Kêu đất đất không nghe.
Bây giờ đã có thể thành công khóc to thành tiếng.
Trở thành thức ăn dự trữ rồi.
Thật hãnh cmn diện.
Nhìn quanh hang động một chút, không thấy rắn lớn đâu cả.
Nhưng lại thấy... rất nhiều xương động vật to lớn đã hóa trắng, lạnh buốt.
Cô nuốt nước bọt, chân bắt đầu mềm rồi.
Thật sự phải trở thành thức ăn dự trữ rồi.
~ Vù...
Một trận gió thổi qua, trong gió mang theo mùi tanh của máu và mùi của dã thú.
Cô run lẫy bẫy chộp lấy một khúc xương sườn vừa dài vừa bén của con vật xấu số nào đó, giơ về phía hướng gió kia.
Không có rắn lớn đến ăn thịt người như cô tưởng, lại chỉ có một con rắn trắng nhỏ xíu...
Với cái đầu bị thương bê bết máu.
Cô lui lại một chút, nhìn dáo dác, thật sự không có rắn lớn mới dám thở phào, nhưng cũng không chịu buông lõng khúc xương trong tay ra.
Cô dùng nó, chỉa vào rắn trắng nhỏ...
Sợ đến điên rồi, dù biết nó không hiểu tiếng người cũng lầm bầm rầu rĩ nói chuyện với nó:
- Tao cũng là bị con rắn lớn kia tha về đây. Tao sẽ không làm hại mày, nhưng mày tạm thời... đừng lại gần tao, tao bị bóng ma tâm lý rồi! Là bị con rắn lớn kia dọa điên rồi, mày để tao bình tỉnh một chút, rồi chúng ta cùng... chờ chết đi!
Cô thỡ dài, nhìn dáo dác xung quanh, nghẹn ngào lại muốn khóc quá đi:
- Chạy không thoát nổi rồi! Cùng chờ chết đi, trên đường đi cũng coi như có bạn!
Rắn trắng nhỏ uốn éo bò tới lui bên cạnh cô, xì xì vài tiếng:
-....xxxx~
Đồ điên!
Cô nhìn nó, đột nhiên lại như hiểu ý tứ trong tiếng xì xì đầy khinh bỉ của nó:
- .... Ngay cả mày cũng khi dễ tao?
Rắn trắng nhỏ:
-...xxx~
Ừ.
-"...."
Muốn lấy khúc xương trong tay tán đầu rắn.
Rất muốn.
----
Một người một rắn trừng mắt ghét bỏ nhìn nhau cả một đêm, mệt mõi lại sợ hãi khiến cô không chống đỡ nổi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chỉ là, ngủ không yên ổn.
Bóng dáng lạnh lùng, cô đơn đó...
Ám ảnh cả trong mơ.
Khiến cô rơi nước mắt.
Hắn chết rồi.
Thật sự chết rồi.
Cả thi thể cũng không giữ nổi.
Đều hóa thành độc dược.
Cô rơi nước mắt, nức nở trong mơ:
- Đừng chết!
Rắn trắng nhỏ cuộn tròn bên cạnh bị cô phiền đến tỉnh, nó ngẩn đầu, đôi mắt rắn đỏ rực lạnh nhạt nhìn cô.
Bên ngoài hang động, ánh trăng sáng lạnh giữa trời quang, dưới chân núi mặt hồ lóng lánh sáng bạc, nước biếc thẫm sâu bốn bề đều là thinh lặng như tờ.
Thời gian dường như đang ngưng đọng lại dường như đang gào thét cố gắng buông trôi.
Rắn trắng nhỏ xíu chớp mắt liền biến thành con rắn lớn kia.
Rồi nó quay đầu bò về phía cửa hang đột nhiên nhiên nhảy xuống hồ bên dưới, biến mất trong màn đêm.
Người vốn dĩ đang nằm bó gối ngủ mơ trên mặt đất lót đầy cỏ khô mở mắt rồi lại chớp mắt.
Nước mắt trong vắt nóng hổi chảy tràn trên mi.
Thì ra... thì ra là ngài.
Giấc mộng không yên ổn đó cho cô biết cô đang ở đâu.
Cũng nhắc cho cô nhớ...
Người đó chết rồi.
Nhưng cũng không hẳn là đã chết.
Là cô, là cô chấp niệm đến mức khiến bản thân tới đây.
Cũng là cô, chấp niệm đến mức...
Tạo ra một kết cục khác cho người đó.
Để vật cưỡi trung thành của người đó hy sinh tất cả máu thịt linh hồn cứu chủ nhân.
Để người đó trở thành rắn trắng nhỏ.
Là cô, là một tác giả tiểu thuyết ngây ngô ở hiện thực...
Chấp niệm đến mức... xoay chuyển càn khôn.
---
Trời gần sáng, sương đêm vẫn còn đọng trên từng cành cây ngọn cỏ.
Rắn trắng nhỏ trở về.
Ung dung, chậm rãi và lười biếng bò đến gần chỗ nàng, rồi dừng lại.
Cuộn tròn một cục.
Nhắm mắt ngủ.
Nàng ngồi một góc trên cỏ khô, nhìn rắn trắng nhỏ.
Nhìn nó thật sự muốn ngủ mất rồi, mới lấy hết can đảm lẫn sức lực...
Liều chết, nhích một chút lại một chút...
Cẩn thận bò lại gần nó.
Trên đầu rắn trắng nhỏ xíu vẫn còn vết thương, máu đã khô lại.
Nàng hơi chột dạ sợ hãi cũng xen lẫn nhiều chút đau lòng.
Chấp niệm của ngươi, bị ngươi tẩn một cây u đầu chảy máu rồi.
Cô gái làm rất tốt!
Đến cứu vớt kiểu này, vừa đến đã hành hung mục tiêu, thật sự...
Chắc chỉ có một mình nàng.
- Tiểu bảo bối... à không phãi, tiểu Bạch Xà... ngài, đau không?
Tay nàng chậm chạp lại cẩn thận vươn ra, muốn chạm vào đầu rắn.
Nhưng rắn trắng nhỏ xíu cảm nhận được, nó ngẩng phắt đầu giương đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo như tuyết nhìn nàng, há mồm thè lưỡi... nhe răng nanh, lần này không "xì" nữa mà trực tiếp "khè" nàng một trận.
Nàng bật ngửa về sau, ngồi bệt trên mặt đất, tim muốn nhảy ra ngoài, mặt tái mét:
-....
Tại... tại sao lúc trước ta không viết cho ngài biến thành một con mèo nhỏ hay một con chó nhỏ chứ???
Như... như vậy có phải đáng... đáng yêu cũng.. cũng dễ bắt nạt.. à nhầm không phãi... dễ chăm sóc hơn không!!!
Sao lại cứ phải là rắn làm gì???
Đáng sợ vãi ò!!!
Rắn trắng nhỏ cuộn tròn nhàm chán nhìn nàng, lần này cũng như lần trước.
Nàng hiểu được ghét bỏ và khinh miệt trong mắt nó:
- "!!!..."
Cút! Đầu ta ra nông nổi như vậy còn không phãi tại ngươi!
Nếu không phãi ở chỗ này buồn chán, ngươi lại biết phát ra âm thanh thì ta đã cạp ngươi 800 lần rồi.
Nhân loại ngu xuẫn, nhát gan như vậy mà còn muốn làm thân với ta?
Nàng không khóc nổi nữa rồi:
-....
Ta sợ rắn mà!!!
Ngài không dọa ta, thì ta đã không tẩn ngài!
Ngài dám cạp ta... thì ta cũng dám cạo chết ngài!
Nhưng. ...
Cũng không thể đã đến đây rồi lại chỉ nhận biết người mình chấp niệm rồi lại nhìn nhau cả ngày chờ chết đói được, nàng cố chấp lại cố gắn mặt dày gan to một chút, bò đến bên cạnh rắn trắng nhỏ lần nữa:
- Tiểu... tiểu Bạch Xà... ta ... ta...
Rắn nhỏ "bình tĩnh" nhìn nàng:
-....
Nói lấp luôn rồi.
Nhát gan.
Ngu xuẫn.
Nàng lại hiểu sự khinh thường của rắn, khóc không được cười cũng không xong chỉ có thể thất bại giả ngu:
- .... ta ... có thể giúp ngài trị thương! Ta ... ta lấy công chuộc tội! Ngài, đại nhân đại lượng... ta...
Nàng run lẫy bẫy cười cười nhẹ giọng lấy lòng rắn nhỏ, sau đó...
Bụng nàng rất biết cách khiến cho rắn nhỏ càng khinh miệt nàng, nó ọc ọc kêu lên mấy tiếng.
Rắn nhỏ ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lại hiểu nó nữa rồi:
-....
Hahaha..
Nhân loại, ngu xuẫn!
-....
Đột nhiên hết chấp niệm rồi.
Muốn ăn rắn nướng!!!
Thật!
Không chấp niệm nổi cái thứ khó ở, khó chơi này!!!
Hết chấp niệm rồi.
Ta....
#李义雄[超话]##氧气会长李义雄#
230822 JUNON 10月刊采访 翻译合集
成员个人采访https://t.cn/A6OZaMDw
Tempest关系图https://t.cn/A6OZaMD2
️组合采访https://t.cn/A6OZaMDA
cr.r_ang0423
____
【首尔场应援物】https://t.cn/A60QurVF
【开通百日存档】https://t.cn/A6pQRsWn
【图吧生日礼物】https://t.cn/A6NZBhyk
【招新】 https://t.cn/A6CxTaSm
230822 JUNON 10月刊采访 翻译合集
成员个人采访https://t.cn/A6OZaMDw
Tempest关系图https://t.cn/A6OZaMD2
️组合采访https://t.cn/A6OZaMDA
cr.r_ang0423
____
【首尔场应援物】https://t.cn/A60QurVF
【开通百日存档】https://t.cn/A6pQRsWn
【图吧生日礼物】https://t.cn/A6NZBhyk
【招新】 https://t.cn/A6CxTaSm
永远的Team avatar.
说实话,看完Ang在看相较于Korra,是有点失望,也许是由于Ang这一部极其优秀的前传真的难以超越,不管是剧情、感情线还是人物的刻画,是远远超过Korra的,但是Korra要是单独放出来也会是一部不错的作品……Korra在沼泽认出Toph我真的跨时空的友情真的写得很好,原来人的友谊真的可以延续不只一世。
说实话,看完Ang在看相较于Korra,是有点失望,也许是由于Ang这一部极其优秀的前传真的难以超越,不管是剧情、感情线还是人物的刻画,是远远超过Korra的,但是Korra要是单独放出来也会是一部不错的作品……Korra在沼泽认出Toph我真的跨时空的友情真的写得很好,原来人的友谊真的可以延续不只一世。
✋热门推荐