Biết Lee Min Ho từ cả một "thập kỷ" trước, thích anh thì từ vài năm trước, nhưng yêu mến anh một cách cuồng nhiệt, lại chỉ mới từ khi Quân Vương Bất Diệt khởi đầu.
Khác với mọi người, thích anh qua những bộ phim đình đám: Vườn Sao Băng, Những Người Thừa Kế..., những phim này mình lại không xem. Lâu nay gu xem phim của mình rơi vào nghịch lý: phim càng nổi càng hot dân tình càng bàn luận càng không xem, như thời 2013 Những Người Thừa Kế, 2014 Vì Sao Đưa Anh Tới, hay 2016 Hậu Duệ Mặt Trời.
Cho đến nay, chỉ có "Vì Sao Đưa Anh Tới", mình đã xem vào 2017, sau 3 năm hết "sốt", 2 phim còn lại vẫn chưa xem.
Bộ phim đưa mình đến với cảm giác chuyển từ "hổng có cảm tình" đến thích đối với Min Ho, là Thần Y.
Có thể nói, gu của mình "lạ".
Thần Y bị chê tơi tả, vậy mà xem, mình vẫn thấy hay. Xem nhiều năm rồi, nên chi tiết không nhớ rõ, chỉ nhớ nội dung chính. Vì thế, trong thời gian "đợi" Quân Vương Bất Diệt, mỗi ngày xem lại vài tập "không lướt chi tiết nào" của Thần Y lần nữa. Lần này, cảm giác hình như còn cuồng hơn lần đầu tiên.
Thích đại tướng Choi Young, thích cô bác sĩ Eun Soo của chị Kim Hee Sun.
Tuy là khoảng cách 10 tuổi, nhìn Hee Sun cũng "chững" hơn Min Ho rất nhiều, không như với "Nàng tiên cá" Jun Ji Hyun (dĩ nhiên, vì Ji Huyn chỉ hơn Min Ho 6 tuổi), à, tuy vậy, từ lần xem đầu tiên nhiều năm trước, mình vẫn thích cặp đôi Choi Young Eun Soo rồi.
Nội dung Thần Y với mình là hay. Chỉ có điều kịch bản "thần hóa" lão nhân vật phản diện - ông Đại Quân gì đó, Ki Cheon thì phải. Ổng là thiên hạ vô địch, nam chính Choi Young không phải đối thủ của ổng trong trận quyết đấu sinh tử.
Cái kết cũng hơi ức chế, rốt cuộc Choi Young chết hay không? Mình thì hy vọng chàng ấy còn sống. Nhưng với những phim để cái kết mở, thì mình không chắc chắn, sợ là chàng ấy đã chết trong trận quyết đấu. Để xem lại lần nữa, xem suy nghĩ có khác đi không.
Cảm thấy biết anh quá sớm, nhưng "yêu" anh quá trễ. Trong tâm trí vẫn là hình ảnh "nhìn thấy ghét" của Koo Jun Pyo trong Vườn Sao Băng của anh. Thuở 2010 ấy, phim chiếu suốt, bạn bè bàn tán suốt, mà hễ mở tivi lướt thấy phim chuyển kênh liền. Cảm giác "thấy ghét" này hổng lý giải được nha.
10 năm thời gian, không còn là thiếu nữ ở mặt tuổi tác, nhưng "tâm hồn thiếu nữ"thì thậm chí còn hơn trước. Ngày xưa trầm lặng ít nói bao nhiêu, so sánh, đôi khi những lời mình nói trong vòng 1 tháng, thuở 2010 ấy, không bằng độ "nhiều chuyện" 1 ngày của 2020.
Chắc vì thế, nên mới bỗng nhiên cảm thấy "cuồng" Lee Min Ho. Mình khác với mọi người, một khi đã yêu rồi, thì là mãi mãi, mặc dù trong lòng có rất nhiều "người yêu". "Người yêu đầu tiên" năm nay đã 58 tuổi, yêu mến "anh chú" ấy từ thuở mới 8 tuổi, 20 năm qua, vị trí dành cho anh chú vẫn không hề thay đổi.
Chiến dịch "cày tất cả các phim" của Min Ho đang bắt đầu. Đã cày là không bỏ lỡ chi tiết nào hết. Đang nghĩ, giờ lựa hình anh đi rửa, bỏ album rồi in cả poster lớn, làm vầy liệu có "lố" quá hông ha? Không biết thế hệ 0X sau này có "mê" thần tượng theo kiểu ấy không, chớ 8X 9X tuổi teen thời xưa, thì sưu tập từng trang báo, từng hình ảnh trong các tạp chí, đâu dễ dàng tiếp cận thông tin mạng như 20 năm sau khi thế kỷ 21 bắt đầu này.
Bài viết dài ơi là dài, hổng biết có ai đọc không, nhưng viết để đăng Nhật kí của bản thân, viết cho thỏa nỗi niềm. Ngọn lửa mang tên Lee Min Ho đang sục sôi bùng cháy.
Chuẩn bị học tiếp tiếng Hàn nào. Ngưng gần 4 năm rồi. "Chăm chỉ" từ đó, đến giờ có khi đã nghe nói đọc viết lưu loát rồi hông chừng.
Sẽ có một ngày mục tiêu ấy trở thành hiện thực. ✌
10:03am - Fri, May 1, 2020.
#Lee Min Ho#*
#이민호#*
#사랑해#*
#愛在陽光燦爛時##李敏鎬#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Fri, May 1, 2020#*
#10:03am#*Diary. https://t.cn/R2WJvx9
Khác với mọi người, thích anh qua những bộ phim đình đám: Vườn Sao Băng, Những Người Thừa Kế..., những phim này mình lại không xem. Lâu nay gu xem phim của mình rơi vào nghịch lý: phim càng nổi càng hot dân tình càng bàn luận càng không xem, như thời 2013 Những Người Thừa Kế, 2014 Vì Sao Đưa Anh Tới, hay 2016 Hậu Duệ Mặt Trời.
Cho đến nay, chỉ có "Vì Sao Đưa Anh Tới", mình đã xem vào 2017, sau 3 năm hết "sốt", 2 phim còn lại vẫn chưa xem.
Bộ phim đưa mình đến với cảm giác chuyển từ "hổng có cảm tình" đến thích đối với Min Ho, là Thần Y.
Có thể nói, gu của mình "lạ".
Thần Y bị chê tơi tả, vậy mà xem, mình vẫn thấy hay. Xem nhiều năm rồi, nên chi tiết không nhớ rõ, chỉ nhớ nội dung chính. Vì thế, trong thời gian "đợi" Quân Vương Bất Diệt, mỗi ngày xem lại vài tập "không lướt chi tiết nào" của Thần Y lần nữa. Lần này, cảm giác hình như còn cuồng hơn lần đầu tiên.
Thích đại tướng Choi Young, thích cô bác sĩ Eun Soo của chị Kim Hee Sun.
Tuy là khoảng cách 10 tuổi, nhìn Hee Sun cũng "chững" hơn Min Ho rất nhiều, không như với "Nàng tiên cá" Jun Ji Hyun (dĩ nhiên, vì Ji Huyn chỉ hơn Min Ho 6 tuổi), à, tuy vậy, từ lần xem đầu tiên nhiều năm trước, mình vẫn thích cặp đôi Choi Young Eun Soo rồi.
Nội dung Thần Y với mình là hay. Chỉ có điều kịch bản "thần hóa" lão nhân vật phản diện - ông Đại Quân gì đó, Ki Cheon thì phải. Ổng là thiên hạ vô địch, nam chính Choi Young không phải đối thủ của ổng trong trận quyết đấu sinh tử.
Cái kết cũng hơi ức chế, rốt cuộc Choi Young chết hay không? Mình thì hy vọng chàng ấy còn sống. Nhưng với những phim để cái kết mở, thì mình không chắc chắn, sợ là chàng ấy đã chết trong trận quyết đấu. Để xem lại lần nữa, xem suy nghĩ có khác đi không.
Cảm thấy biết anh quá sớm, nhưng "yêu" anh quá trễ. Trong tâm trí vẫn là hình ảnh "nhìn thấy ghét" của Koo Jun Pyo trong Vườn Sao Băng của anh. Thuở 2010 ấy, phim chiếu suốt, bạn bè bàn tán suốt, mà hễ mở tivi lướt thấy phim chuyển kênh liền. Cảm giác "thấy ghét" này hổng lý giải được nha.
10 năm thời gian, không còn là thiếu nữ ở mặt tuổi tác, nhưng "tâm hồn thiếu nữ"thì thậm chí còn hơn trước. Ngày xưa trầm lặng ít nói bao nhiêu, so sánh, đôi khi những lời mình nói trong vòng 1 tháng, thuở 2010 ấy, không bằng độ "nhiều chuyện" 1 ngày của 2020.
Chắc vì thế, nên mới bỗng nhiên cảm thấy "cuồng" Lee Min Ho. Mình khác với mọi người, một khi đã yêu rồi, thì là mãi mãi, mặc dù trong lòng có rất nhiều "người yêu". "Người yêu đầu tiên" năm nay đã 58 tuổi, yêu mến "anh chú" ấy từ thuở mới 8 tuổi, 20 năm qua, vị trí dành cho anh chú vẫn không hề thay đổi.
Chiến dịch "cày tất cả các phim" của Min Ho đang bắt đầu. Đã cày là không bỏ lỡ chi tiết nào hết. Đang nghĩ, giờ lựa hình anh đi rửa, bỏ album rồi in cả poster lớn, làm vầy liệu có "lố" quá hông ha? Không biết thế hệ 0X sau này có "mê" thần tượng theo kiểu ấy không, chớ 8X 9X tuổi teen thời xưa, thì sưu tập từng trang báo, từng hình ảnh trong các tạp chí, đâu dễ dàng tiếp cận thông tin mạng như 20 năm sau khi thế kỷ 21 bắt đầu này.
Bài viết dài ơi là dài, hổng biết có ai đọc không, nhưng viết để đăng Nhật kí của bản thân, viết cho thỏa nỗi niềm. Ngọn lửa mang tên Lee Min Ho đang sục sôi bùng cháy.
Chuẩn bị học tiếp tiếng Hàn nào. Ngưng gần 4 năm rồi. "Chăm chỉ" từ đó, đến giờ có khi đã nghe nói đọc viết lưu loát rồi hông chừng.
Sẽ có một ngày mục tiêu ấy trở thành hiện thực. ✌
10:03am - Fri, May 1, 2020.
#Lee Min Ho#*
#이민호#*
#사랑해#*
#愛在陽光燦爛時##李敏鎬#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Fri, May 1, 2020#*
#10:03am#*Diary. https://t.cn/R2WJvx9
Đến một thời điểm, bỗng mọi thứ trở nên mơ hồ, chẳng rõ đường đi càng không thấy đích đến, mọi sự cố gắng trong phút chốc sụp đổ trong hư vô.
Đến một thời điểm, đam mê hay mơ ước cũng chỉ là bức tranh đẹp đẽ trên tường, chỉ là giấc mộng đêm hè huyền ảo, chẳng thể thành thật, chạm vào liền vỡ tan như bọt bóng xà phòng.
Đến một thời điểm, bỗng chốc thấy chính mình bất lực trước tất cả mọi điều xảy ra xung quanh, dù là điều tốt hay chuyện không hay thì cũng đều không có cách nào tiếp nhận hay tìm cách giải quyết.
Đến một thời điểm, chỉ còn lại chính mình giữa hoang mang và mỏi mệt, cô độc đến đáng sợ.
Hôm nay em thấy mình lạc lõng quá. Em chơi vơi trong cảm xúc hỗn độn của chính mình. Em vùng vẫy giữa những vui buồn mà chính em cũng chẳng rõ là chuyện đáng cười hay phải rơi nước mắt. Em, trống rỗng.
Em đã tự thoả hiệp với chính mình rằng dù có thế nào thì em cũng không được từ bỏ, bởi vì em đã bước qua một đoạn đường thật dài rồi. Nếu bây giờ em chấp nhận bỏ cuộc, thì điều mà em vứt bỏ đi ấy không phải là công sức, mà là chính bản thân em. Em đã thoả hiệp với chính mình để không đánh mất mình vào thời điểm em mỏi mệt kiệt quệ nhất. Nhưng dường như em chưa bao giờ em đạt được phần thắng trong những cuộc thoả hiệp đó một cách dễ dàng.
Đã có lúc em soạn một chiếc tin thật dài để gửi đi cho ai đó, nhưng rồi em vẫn quyết định không gửi. Bởi em chỉ muốn gõ ra tất cả những điều bất ổn trong lòng mình nhưng không muốn bất kì ai biết đến nó. Em luôn sợ cảm giác câu chuyện của em sẽ làm phiền đến cuộc đời của một ai đó. Cảm xúc là thứ rất dễ lây lan, em không muốn mình thành gánh nặng cảm xúc.
Có lúc, cách duy nhất để vượt qua, không có gì khác ngoài tự ôm lấy mình và tự đối diện với mọi vấn đề thuộc về mình. Trước khi cầu cứu một ai đó, em sẽ tự cứu lấy mình trước nhất. Bởi em hiểu, cuộc đời của ai thì người ấy phải tự lo. Mà cuộc đời của em, em cũng chỉ muốn tự mình lo. Chắc có lẽ do vậy, nên em cứ mãi loay hoay một mình thành quen.
Bởi vì em biết hạn chế của mình ở đâu, mình còn thiếu sót điều gì nên em lại càng tự trách mình nhiều hơn. Dạo gần đây em hay bị áp lực, thứ áp lực vô hình nào đó luôn khiến em lo sợ mọi thứ ở tương lai. Nhưng rồi em nghĩ, dù sao thì em cũng đã kiên cường bao nhiêu năm vậy rồi, trải qua bao nhiêu đớn đau như thế còn chẳng giết nổi em thì bấy nhiêu thứ áp lực hiện tại có là gì phải không?
Rồi mọi chuyện sẽ ổn vào một ngày đẹp trời nào đó. Rồi mọi chuyện sẽ tự có sắp đặt của nó khi ở đúng thời điểm. Rồi em cũng sẽ vượt qua được thôi. Nhất định là thế. Chỉ là, lúc này, em cần phải mạnh mẽ để đủ sức ôm lấy mình, đối mặt và bước qua từng chuyện lại từng chuyện trước mắt.
Em sẽ không bao giờ chấp nhận làm kẻ thất bại, sẽ không chấp nhận một khi ngã quỵ liền nằm mãi không đứng dậy nổi. Dù có té ngã thì em vẫn sẽ bước tiếp thôi. Đau đến mấy em cũng chịu được bởi nỗi đau có xa lạ gì với em đâu. Kể cả khi không thể thành công thì ít nhất vẫn có được những thành tựu đáng kể hay những bài học mang theo cả đời đúng không?
Đến một thời điểm, đam mê hay mơ ước cũng chỉ là bức tranh đẹp đẽ trên tường, chỉ là giấc mộng đêm hè huyền ảo, chẳng thể thành thật, chạm vào liền vỡ tan như bọt bóng xà phòng.
Đến một thời điểm, bỗng chốc thấy chính mình bất lực trước tất cả mọi điều xảy ra xung quanh, dù là điều tốt hay chuyện không hay thì cũng đều không có cách nào tiếp nhận hay tìm cách giải quyết.
Đến một thời điểm, chỉ còn lại chính mình giữa hoang mang và mỏi mệt, cô độc đến đáng sợ.
Hôm nay em thấy mình lạc lõng quá. Em chơi vơi trong cảm xúc hỗn độn của chính mình. Em vùng vẫy giữa những vui buồn mà chính em cũng chẳng rõ là chuyện đáng cười hay phải rơi nước mắt. Em, trống rỗng.
Em đã tự thoả hiệp với chính mình rằng dù có thế nào thì em cũng không được từ bỏ, bởi vì em đã bước qua một đoạn đường thật dài rồi. Nếu bây giờ em chấp nhận bỏ cuộc, thì điều mà em vứt bỏ đi ấy không phải là công sức, mà là chính bản thân em. Em đã thoả hiệp với chính mình để không đánh mất mình vào thời điểm em mỏi mệt kiệt quệ nhất. Nhưng dường như em chưa bao giờ em đạt được phần thắng trong những cuộc thoả hiệp đó một cách dễ dàng.
Đã có lúc em soạn một chiếc tin thật dài để gửi đi cho ai đó, nhưng rồi em vẫn quyết định không gửi. Bởi em chỉ muốn gõ ra tất cả những điều bất ổn trong lòng mình nhưng không muốn bất kì ai biết đến nó. Em luôn sợ cảm giác câu chuyện của em sẽ làm phiền đến cuộc đời của một ai đó. Cảm xúc là thứ rất dễ lây lan, em không muốn mình thành gánh nặng cảm xúc.
Có lúc, cách duy nhất để vượt qua, không có gì khác ngoài tự ôm lấy mình và tự đối diện với mọi vấn đề thuộc về mình. Trước khi cầu cứu một ai đó, em sẽ tự cứu lấy mình trước nhất. Bởi em hiểu, cuộc đời của ai thì người ấy phải tự lo. Mà cuộc đời của em, em cũng chỉ muốn tự mình lo. Chắc có lẽ do vậy, nên em cứ mãi loay hoay một mình thành quen.
Bởi vì em biết hạn chế của mình ở đâu, mình còn thiếu sót điều gì nên em lại càng tự trách mình nhiều hơn. Dạo gần đây em hay bị áp lực, thứ áp lực vô hình nào đó luôn khiến em lo sợ mọi thứ ở tương lai. Nhưng rồi em nghĩ, dù sao thì em cũng đã kiên cường bao nhiêu năm vậy rồi, trải qua bao nhiêu đớn đau như thế còn chẳng giết nổi em thì bấy nhiêu thứ áp lực hiện tại có là gì phải không?
Rồi mọi chuyện sẽ ổn vào một ngày đẹp trời nào đó. Rồi mọi chuyện sẽ tự có sắp đặt của nó khi ở đúng thời điểm. Rồi em cũng sẽ vượt qua được thôi. Nhất định là thế. Chỉ là, lúc này, em cần phải mạnh mẽ để đủ sức ôm lấy mình, đối mặt và bước qua từng chuyện lại từng chuyện trước mắt.
Em sẽ không bao giờ chấp nhận làm kẻ thất bại, sẽ không chấp nhận một khi ngã quỵ liền nằm mãi không đứng dậy nổi. Dù có té ngã thì em vẫn sẽ bước tiếp thôi. Đau đến mấy em cũng chịu được bởi nỗi đau có xa lạ gì với em đâu. Kể cả khi không thể thành công thì ít nhất vẫn có được những thành tựu đáng kể hay những bài học mang theo cả đời đúng không?
【#美商务部第三次推迟部分对华为的交易禁令#】美国商务部18日决定将一项“临时通用许可”延长90天,第三次推迟针对华为及其附属公司现有在美产品和服务所实施的交易禁令,以避免禁令对美国消费者造成不利影响。Le département américain du Commerce a décidé lundi 18 novembre d’allonger une « licence générale temporaire » de 90 jours, et a reporté pour la troisième fois l’interdiction imposée sur des produits et services offerts par la société chinoise Huawei Technologies et ses filiales aux Etats-Unis, afin d’éviter son impact négatif sur les consommateurs américains. #GuerreCommerciale#
✋热门推荐