#WRL1#首届英雄联盟手游职业联赛3月19日正式开赛!【赛制介绍】和【常规赛赛程】新鲜出炉,12支战队整装待发,为争夺第一个WRL 冠军全力冲刺。Dare to go wild,敢造新境!
[星星]常规赛第一阶段采用单循环BO3赛制,根据积分结果进行分组
[星星]常规赛第二阶段采用组内单循环BO3赛制,争冠组前4名直接晋级季后赛
[星星]争冠组第5、6名及突围组第1、2名进行BO5对决,胜者以常规赛第5、6名晋级季后赛
[星星]季后赛以一个BO7为一场对决,三场两胜制
[星星]决赛以单场BO7决出第一个WRL冠军
[给你小心心]共有4支队伍有机会进入ICONS世界赛!WRL1冠军队伍将直接进入ICONS;亚军队伍与另外两支资格赛决出队伍将作为种子队伍进入ICONS入围赛
[给你小心心]常规赛第一阶段时间:3月19日-4月10日
[给你小心心]请大家记住我们的开赛时间:https://t.cn/A66VMjJL
首日揭幕战由FPX对战TT,JT对战KBG,EDG对战RNG。是资格赛赛道冠军间强强碰撞,还是新星登场崭露头角,请大家定好闹钟,和野姐一起见证英雄联盟手游职业联赛新格局诞生!
#WRL英雄联盟手游职业联赛#
[星星]常规赛第一阶段采用单循环BO3赛制,根据积分结果进行分组
[星星]常规赛第二阶段采用组内单循环BO3赛制,争冠组前4名直接晋级季后赛
[星星]争冠组第5、6名及突围组第1、2名进行BO5对决,胜者以常规赛第5、6名晋级季后赛
[星星]季后赛以一个BO7为一场对决,三场两胜制
[星星]决赛以单场BO7决出第一个WRL冠军
[给你小心心]共有4支队伍有机会进入ICONS世界赛!WRL1冠军队伍将直接进入ICONS;亚军队伍与另外两支资格赛决出队伍将作为种子队伍进入ICONS入围赛
[给你小心心]常规赛第一阶段时间:3月19日-4月10日
[给你小心心]请大家记住我们的开赛时间:https://t.cn/A66VMjJL
首日揭幕战由FPX对战TT,JT对战KBG,EDG对战RNG。是资格赛赛道冠军间强强碰撞,还是新星登场崭露头角,请大家定好闹钟,和野姐一起见证英雄联盟手游职业联赛新格局诞生!
#WRL英雄联盟手游职业联赛#
#早安,凯院# 每个人的路都不是一帆风顺的,你该有的辛酸别人也曾有过,想要成功,必须莫畏前路艰辛,放手去博。早安![鲜花]
Everyone's road is not plain sailing, you should have some bitterness, others have, want to succeed, you must not fear the hard road ahead, let go of Bo. good morning![心]
Everyone's road is not plain sailing, you should have some bitterness, others have, want to succeed, you must not fear the hard road ahead, let go of Bo. good morning![心]
U MÊ
Hắn từ trên giường lết xuống, miệng nói thì chân cũng rất nhanh chóng bò tới chỗ mà đối phương đang đứng, tay đưa lên ngón trỏ và ngón cái làm ra điệu chỉ xin một chút của mình. Người kia thấy hắn bò về phía mình, phản xạ tự nhiên liền lùi ra sau. Chỉ có điều, cách mà Trương Lam Tuyên lùi đi để né Tử Kỳ, người khác lúc này nhìn vào thật cảm thấy chẳng khác gì cậu ta gớm ghiếc đối phương đến mức cực hạn.
“Tránh xa tôi ra!”
“Đi mà anh, em xin một chút thôi mà, một chút thôi…”
Thử tưởng tượng đi, lúc này tự nhiên lại có một thằng con trai quỳ dưới chân mình, người thì chỉ vỏn vẹn có mỗi một chiếc boxer, hai mắt ngáy ngủ đỏ hoe còn đọng ở khóe vài giọt long lanh, chắp tay nài nỉ người kia bằng cái giọng điệu ngọt lịm đã đành, cả gương mặt ngước lên kèm luôn chiếc miệng xị cái môi ra, hàng mi chớp chớp, nói tới nói lui chung quy cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
“Đi mà anh, cho em xin một chút đi mà!”
Thì bản thân cậu, nếu chỉ thưởng cho hắn một cú đạp thôi xem ra cũng đã là quá nhân nhượng nể tình rồi đấy.
“A, ui da…”
Vậy mà hắn ta nhận một cú đạp vào người, khốn đến mức ngã lăn ra sàn vẫn còn tiếp tục nằm đó ăn vạ thêm đôi chút nữa, mặt mày nhăn nhó, miệng mồm ỉ ôi, đến cả cái giọng rên rỉ than đau cũng hết sức là giả trân.
“Ư… hic… đau quá đi à…”
“Tôi nói cho cậu biết, ở cái nhà này con cháu nội ngoại ghé chơi nếu là vào đêm thứ bảy, sáng Chúa Nhật ai nấy cũng phải dậy sớm đi lễ, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
‘Đứa trẻ’ nằm dưới đất ăn vạ lắng nghe từng câu mà người kia nói với mình, trong lòng cảm thấy quả thật không sai chút nào so với lời mà anh Dương từng nói, mặc dù đứng ở vị trí em trai, nhưng Trương Lam Tuyên lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc hơn hẳn, lại còn là người giữ quy tắc nhất trong nhà, có thể nói thừa hưởng nhiều nhất cái ‘gen’ khó tính từ bố của họ.
Từng lời nói ra lúc nào cũng đúng chuẩn mực, lịch sự lễ giáo đến mức cực đoan. Tuổi thì còn trẻ chứ có phải ông già sáu bảy mươi gì đâu, sống với người như vậy khó khăn đã đành. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu nổi Hàn Dương làm sao có thể cùng với Lam Tuyên lớn lên đến tận bây giờ.
“Nè! Cậu lại tiếp tục ngủ đó à?”
“Em nào đâu có dám, em vẫn đang vểnh tai lên lắng nghe anh dạy đời nè... anh Tuyên à, chẳng phải em chỉ vừa mới tới nhà của chúng ta được còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng hay sao? Em làm sao mà biết rốt cuộc con cháu anh chị trong nhà của anh trước kia thế nào, cái gì gọi là nội quy, cái gì gọi là thói quen nếp sống sinh hoạt nhà mình em đều chưa từng biết mà…”
“…”
Thấy đối phương không đáp lại, hắn tiếp tục lết cái thân trần như nhộng của mình ngồi bẹp dưới sàn, tưởng người kia không có lý để cãi lại, miệng mồm càng điêu ngoa hơn bắt đầu biện trình lý lẽ.
Hắn từ trên giường lết xuống, miệng nói thì chân cũng rất nhanh chóng bò tới chỗ mà đối phương đang đứng, tay đưa lên ngón trỏ và ngón cái làm ra điệu chỉ xin một chút của mình. Người kia thấy hắn bò về phía mình, phản xạ tự nhiên liền lùi ra sau. Chỉ có điều, cách mà Trương Lam Tuyên lùi đi để né Tử Kỳ, người khác lúc này nhìn vào thật cảm thấy chẳng khác gì cậu ta gớm ghiếc đối phương đến mức cực hạn.
“Tránh xa tôi ra!”
“Đi mà anh, em xin một chút thôi mà, một chút thôi…”
Thử tưởng tượng đi, lúc này tự nhiên lại có một thằng con trai quỳ dưới chân mình, người thì chỉ vỏn vẹn có mỗi một chiếc boxer, hai mắt ngáy ngủ đỏ hoe còn đọng ở khóe vài giọt long lanh, chắp tay nài nỉ người kia bằng cái giọng điệu ngọt lịm đã đành, cả gương mặt ngước lên kèm luôn chiếc miệng xị cái môi ra, hàng mi chớp chớp, nói tới nói lui chung quy cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
“Đi mà anh, cho em xin một chút đi mà!”
Thì bản thân cậu, nếu chỉ thưởng cho hắn một cú đạp thôi xem ra cũng đã là quá nhân nhượng nể tình rồi đấy.
“A, ui da…”
Vậy mà hắn ta nhận một cú đạp vào người, khốn đến mức ngã lăn ra sàn vẫn còn tiếp tục nằm đó ăn vạ thêm đôi chút nữa, mặt mày nhăn nhó, miệng mồm ỉ ôi, đến cả cái giọng rên rỉ than đau cũng hết sức là giả trân.
“Ư… hic… đau quá đi à…”
“Tôi nói cho cậu biết, ở cái nhà này con cháu nội ngoại ghé chơi nếu là vào đêm thứ bảy, sáng Chúa Nhật ai nấy cũng phải dậy sớm đi lễ, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
‘Đứa trẻ’ nằm dưới đất ăn vạ lắng nghe từng câu mà người kia nói với mình, trong lòng cảm thấy quả thật không sai chút nào so với lời mà anh Dương từng nói, mặc dù đứng ở vị trí em trai, nhưng Trương Lam Tuyên lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc hơn hẳn, lại còn là người giữ quy tắc nhất trong nhà, có thể nói thừa hưởng nhiều nhất cái ‘gen’ khó tính từ bố của họ.
Từng lời nói ra lúc nào cũng đúng chuẩn mực, lịch sự lễ giáo đến mức cực đoan. Tuổi thì còn trẻ chứ có phải ông già sáu bảy mươi gì đâu, sống với người như vậy khó khăn đã đành. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu nổi Hàn Dương làm sao có thể cùng với Lam Tuyên lớn lên đến tận bây giờ.
“Nè! Cậu lại tiếp tục ngủ đó à?”
“Em nào đâu có dám, em vẫn đang vểnh tai lên lắng nghe anh dạy đời nè... anh Tuyên à, chẳng phải em chỉ vừa mới tới nhà của chúng ta được còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng hay sao? Em làm sao mà biết rốt cuộc con cháu anh chị trong nhà của anh trước kia thế nào, cái gì gọi là nội quy, cái gì gọi là thói quen nếp sống sinh hoạt nhà mình em đều chưa từng biết mà…”
“…”
Thấy đối phương không đáp lại, hắn tiếp tục lết cái thân trần như nhộng của mình ngồi bẹp dưới sàn, tưởng người kia không có lý để cãi lại, miệng mồm càng điêu ngoa hơn bắt đầu biện trình lý lẽ.
✋热门推荐