LỜI BÀI HÁT : ALICE
Ca Sĩ : Hatsune Miku
===&===
Tooi, tooi waraenai hanashi
Itsuka, boku ga inaku natta nara
Fukai, fukai wa hitori de yukunda ze.
Tsunaida te niwa yawaraka na taion
Nigitta yubi ga yururi, hodoketara.
Kareta neiro no kane ga naru.
Kimi wa hitoride yukunda ze.
Sono mama futari ayunde hitori
Uso tsuku koe mo mou taedae ni.
Utsumuki futagi kege ga hitotsu
Boku mo hitori de yukunda ze?
Kimi wa awai koi ni o chita
Takai takai gake ni saka hana
“todokanai naa.” Wakatteru kuse ni.
Kondo wa hitori de yukuda ze.
Tooi, tooi waraenai hanashi
Itsuka, boku ga inaku natta nara
Fukai, fukai mori ni ochita
Kimi wa hitori de yukunda ze
Sore kara hitori aruite hitori
Uso tsuku koto mo mou tsukareta.
Utsumu ki hitori kogane no heya
Kimi to futari de Itanda ze.
Boku wa fukai mori ni ochita.
Kuroku susukete yogoreta kajitsu.
Sore de owari sore dake no hanashi
Kimi wa, hitori de yukuda ze
Ca Sĩ : Hatsune Miku
===&===
Tooi, tooi waraenai hanashi
Itsuka, boku ga inaku natta nara
Fukai, fukai wa hitori de yukunda ze.
Tsunaida te niwa yawaraka na taion
Nigitta yubi ga yururi, hodoketara.
Kareta neiro no kane ga naru.
Kimi wa hitoride yukunda ze.
Sono mama futari ayunde hitori
Uso tsuku koe mo mou taedae ni.
Utsumuki futagi kege ga hitotsu
Boku mo hitori de yukunda ze?
Kimi wa awai koi ni o chita
Takai takai gake ni saka hana
“todokanai naa.” Wakatteru kuse ni.
Kondo wa hitori de yukuda ze.
Tooi, tooi waraenai hanashi
Itsuka, boku ga inaku natta nara
Fukai, fukai mori ni ochita
Kimi wa hitori de yukunda ze
Sore kara hitori aruite hitori
Uso tsuku koto mo mou tsukareta.
Utsumu ki hitori kogane no heya
Kimi to futari de Itanda ze.
Boku wa fukai mori ni ochita.
Kuroku susukete yogoreta kajitsu.
Sore de owari sore dake no hanashi
Kimi wa, hitori de yukuda ze
Có những việc chỉ cần em để tâm đến thì em sẽ tổn thương.
Những mối quan hệ trong cuộc sống, càng đặc biệt sẽ càng dễ nảy sinh sự ích kỉ, mong muốn chiếm đoạt và sự để tâm dẫn đến đau lòng cùng tổn thương. Chúng ta luôn có những lần tự tổn thương chính mình trong một mối quan hệ, chỉ vì chúng ta quá để tâm đến đối phương. Nhưng có những điều được xem như những sự cấm kị trong một mối quan hệ mà có lẽ chúng ta ít nhiều đều đã từng mắc phải.
Điều không nên so đo tính toán nhất chính là việc có hay không quan trọng với một ai đó. Càng là người quan trọng trong lòng sẽ càng nhiều lần ta tự đặt câu hỏi "Với họ mình là gì?" trước những mối quan hệ khác của người ta. Vì mình thương người ta, vì mình xem người ta là người quan trọng của mình nên sẽ có lúc nào đó bản thân cũng vô thức nảy sinh suy nghĩ mưu cầu sự công bằng cho bản thân bằng cách so đo tính toán xem mình có là người quan trọng của người ta hay không. Chỉ dám nghĩ, chẳng dám hỏi mà tổn thương cứ thế hình thành.
Điều không nên dò hỏi nhất chính là vị trí của bản thân trong lòng đối phương. Chúng ta là bạn thân thì chỉ mong mình là thân nhất. Chúng ta là người yêu thì chỉ mong mình là yêu thương nhất. Chúng ta là người thân thì chỉ mong mình là thân thương nhất. Chúng ta là tri kỉ thì chỉ mong mình là tri kỉ duy nhất.
Chúng ta, trong một mối quan hệ hết tâm, hết lòng, tất nhiên cũng sẽ mong đợi một vị trí xứng đáng với những tình cảm mình đã bỏ ra vì đố phương. Thế nhưng, thế giới của một người, tồn tại hàng chục, hàng trăm mối quan hệ có tên lẫn không tên, đâu phải chỉ có thể xoay quanh mỗi mình ta, làm cách nào ta mãi mãi là nhất trong suốt tất cả những năm tháng song hành cùng nhau ấy.
Lắm lúc ta chỉ nên làm tốt bổn phận của mình thay vì dò hỏi đối phương rằng mình ở đâu trong lòng người ta, là nhất là nhì hay là ba, là ở đâu thì cũng hãy cứ hết mình hết lòng hết tâm để rồi sau này có đánh mất mình thì ân hận là người ta chứ không phải bản thân mình.
Cứ dò hỏi mà làm gì, khi chẳng rõ câu trả lời của người ta có thật hay không. Trái tim con người chia làm bao nhiêu ngăn, nhét vào bao nhiêu loại quan hệ, bao nhiêu loại tình cảm, ai cũng dò cũng hỏi cũng đòi mình cao nhất thì biết sao cho vẹn đôi đường. Đừng làm khó người ta, khó người lại tổn thương mình, lại còn tan vỡ một mối quan hệ từng bền chặt, hà cớ gì phải khổ như thế.
Và điều không nên làm nhất là việc để mình trở thành ánh mặt trời và xem người ta như đóa hướng dương, chỉ có thể hướng về mỗi mình mà thôi. Cuộc sống không bao giở chỉ tồn tại một mối quan hệ duy nhất, một người duy nhất và một loại tình cảm duy nhất. Ai cũng là mặt trời vậy ai sẽ là hướng dương.
Trưởng thành, cuộc sống rồi công việc, thế giới ngoài kia rộng lớn bao la là thế, mỗi ngày một người có thêm biết bao nhiêu loại quan hệ mới, quen biết bao nhiêu người mới, trong số những người đó sẽ có người trở thành thân, thành thương, làm sao ta có thể mãi là mặt trời trong lòng người ta được. Hãy cùng nhau làm những đóa hướng dương, ở cạnh nhau, cùng nhìn về một hướng, cùng nhau bước qua sóng gió thay vì là mặt trời được hướng về nhưng chẳng bao giờ có thể thật sự chạm đến.
Những tháng ngày trẻ dại, ta luôn có những sự để tâm, để tâm đến ích kỉ để rồi luôn lo sợ, luôn tự dò hỏi rằng mình là gì, mình quan trọng thế nào, mình ở đâu trong lòng đối phương. Ta luôn không ngừng tìm kiếm cho mình một sự khẳng định chắc chắn, một câu trả lởi vừa lòng vừa ý xứng đáng với tình cảm ta bỏ ra. Nhưng ta lúc ấy lại quên mất rằng, chẳng có điều gì mãi mãi cùng thời gian, cũng chẳng ai có thể là đặc biệt nhất, là tồn tại duy nhất với một người.
Có những khi, nếu đã yêu thương thì chỉ nên yêu thương thôi, chỉ để yêu thương tồn tại dưới hình dáng chân thành và thật lòng nhất, còn lại những điều khác đừng nên để tâm đến. Bởi vì có những điều, chỉ cần một khi đã để tâm thì nhất định sẽ tổn thương, hơn nữa là tự mình tổn thương chính mình.
Những mối quan hệ trong cuộc sống, càng đặc biệt sẽ càng dễ nảy sinh sự ích kỉ, mong muốn chiếm đoạt và sự để tâm dẫn đến đau lòng cùng tổn thương. Chúng ta luôn có những lần tự tổn thương chính mình trong một mối quan hệ, chỉ vì chúng ta quá để tâm đến đối phương. Nhưng có những điều được xem như những sự cấm kị trong một mối quan hệ mà có lẽ chúng ta ít nhiều đều đã từng mắc phải.
Điều không nên so đo tính toán nhất chính là việc có hay không quan trọng với một ai đó. Càng là người quan trọng trong lòng sẽ càng nhiều lần ta tự đặt câu hỏi "Với họ mình là gì?" trước những mối quan hệ khác của người ta. Vì mình thương người ta, vì mình xem người ta là người quan trọng của mình nên sẽ có lúc nào đó bản thân cũng vô thức nảy sinh suy nghĩ mưu cầu sự công bằng cho bản thân bằng cách so đo tính toán xem mình có là người quan trọng của người ta hay không. Chỉ dám nghĩ, chẳng dám hỏi mà tổn thương cứ thế hình thành.
Điều không nên dò hỏi nhất chính là vị trí của bản thân trong lòng đối phương. Chúng ta là bạn thân thì chỉ mong mình là thân nhất. Chúng ta là người yêu thì chỉ mong mình là yêu thương nhất. Chúng ta là người thân thì chỉ mong mình là thân thương nhất. Chúng ta là tri kỉ thì chỉ mong mình là tri kỉ duy nhất.
Chúng ta, trong một mối quan hệ hết tâm, hết lòng, tất nhiên cũng sẽ mong đợi một vị trí xứng đáng với những tình cảm mình đã bỏ ra vì đố phương. Thế nhưng, thế giới của một người, tồn tại hàng chục, hàng trăm mối quan hệ có tên lẫn không tên, đâu phải chỉ có thể xoay quanh mỗi mình ta, làm cách nào ta mãi mãi là nhất trong suốt tất cả những năm tháng song hành cùng nhau ấy.
Lắm lúc ta chỉ nên làm tốt bổn phận của mình thay vì dò hỏi đối phương rằng mình ở đâu trong lòng người ta, là nhất là nhì hay là ba, là ở đâu thì cũng hãy cứ hết mình hết lòng hết tâm để rồi sau này có đánh mất mình thì ân hận là người ta chứ không phải bản thân mình.
Cứ dò hỏi mà làm gì, khi chẳng rõ câu trả lời của người ta có thật hay không. Trái tim con người chia làm bao nhiêu ngăn, nhét vào bao nhiêu loại quan hệ, bao nhiêu loại tình cảm, ai cũng dò cũng hỏi cũng đòi mình cao nhất thì biết sao cho vẹn đôi đường. Đừng làm khó người ta, khó người lại tổn thương mình, lại còn tan vỡ một mối quan hệ từng bền chặt, hà cớ gì phải khổ như thế.
Và điều không nên làm nhất là việc để mình trở thành ánh mặt trời và xem người ta như đóa hướng dương, chỉ có thể hướng về mỗi mình mà thôi. Cuộc sống không bao giở chỉ tồn tại một mối quan hệ duy nhất, một người duy nhất và một loại tình cảm duy nhất. Ai cũng là mặt trời vậy ai sẽ là hướng dương.
Trưởng thành, cuộc sống rồi công việc, thế giới ngoài kia rộng lớn bao la là thế, mỗi ngày một người có thêm biết bao nhiêu loại quan hệ mới, quen biết bao nhiêu người mới, trong số những người đó sẽ có người trở thành thân, thành thương, làm sao ta có thể mãi là mặt trời trong lòng người ta được. Hãy cùng nhau làm những đóa hướng dương, ở cạnh nhau, cùng nhìn về một hướng, cùng nhau bước qua sóng gió thay vì là mặt trời được hướng về nhưng chẳng bao giờ có thể thật sự chạm đến.
Những tháng ngày trẻ dại, ta luôn có những sự để tâm, để tâm đến ích kỉ để rồi luôn lo sợ, luôn tự dò hỏi rằng mình là gì, mình quan trọng thế nào, mình ở đâu trong lòng đối phương. Ta luôn không ngừng tìm kiếm cho mình một sự khẳng định chắc chắn, một câu trả lởi vừa lòng vừa ý xứng đáng với tình cảm ta bỏ ra. Nhưng ta lúc ấy lại quên mất rằng, chẳng có điều gì mãi mãi cùng thời gian, cũng chẳng ai có thể là đặc biệt nhất, là tồn tại duy nhất với một người.
Có những khi, nếu đã yêu thương thì chỉ nên yêu thương thôi, chỉ để yêu thương tồn tại dưới hình dáng chân thành và thật lòng nhất, còn lại những điều khác đừng nên để tâm đến. Bởi vì có những điều, chỉ cần một khi đã để tâm thì nhất định sẽ tổn thương, hơn nữa là tự mình tổn thương chính mình.
.GỬI BẠN, NGƯỜI "BÌNH THƯỜNG"
Trong một buổi hội thảo mình đã tham dự cách đây không lâu, anh Hoàng Lê Giang (người Việt Nam đầu tiên thám hiểm Bắc Cực) nói rằng, truyền thông đang kể cho chúng ta nghe quá nhiều câu chuyện về những người vĩ đại đến mức mọi người nghĩ nếu không vĩ đại, chúng ta sẽ chỉ là một kẻ thất bại.
Hồi năm mới vào lớp 10, mình đã bị mắc kẹt với suy nghĩ rằng nếu không vừa học giỏi vừa làm ngoại khóa đỉnh, mình sẽ là một kẻ thất bại. Nếu mình không giỏi đủ để IELTS 8 chấm trở lên và đạt học bổng từ 70-100% để đi du học, mình sẽ là kẻ thất bại. Và mình biết rằng ở ngoài kia, trong từng lớp học đều có một vài người là mình năm 14-15 tuổi, suy nghĩ rằng nếu người ta không nhìn mình với con mắt ngưỡng mộ, thì mình là một kẻ hoàn toàn không xứng đáng sống trong cõi đời này.
Báo chí không ngừng đưa tin về những chàng trai cô gái đậu đại học 30/30 chỉ bằng cách ôn luyện trong sách giáo khoa, về những người con miền núi được học bổng 100% vào Ivy League, báo chí và truyền thông không nói gì đến những con người bình thường, những con người hoàn thành chỉ tiêu đến mức vừa đủ và đang tự hỏi mình là ai giữa cuộc đời này.
Áp lực của việc là một người "bình thường" rất kinh khủng, mình biết, vì mình là một người bình thường và từng rất ghét sự bình thường của mình. Năm lớp 10, không dưới 10 lần mình muốn tự sát, chỉ vì mình quá bình thường. Chỉ vì mình chưa bao giờ được lên báo hay được nhìn với con mắt ngưỡng mộ.
Mình sẽ không kể các bạn về hành trình thay đổi từ một cô gái bình thường đến một người vĩ đại, bởi vì đến bây giờ mình vẫn chỉ là một con người bình thường. Mình không quyên góp được 5 tỉ cho đồng bào miền núi, mình không chinh phục Everest, mình cũng không đạt học bổng vào Harvard. Nhưng, mình hạnh phúc.
Chúng ta rất ít khi được nghe kể về sự hạnh phúc, cái chúng ta nghe được chỉ là hành trình đáng kinh ngạc của một cô gái GPA 4.0/4.0 đi vòng quanh thế giới, và điều đó khiến chúng ta không biết rằng để sống vui vẻ, chỉ cần tự làm mình hạnh phúc.
Vĩ đại và hạnh phúc không giống nhau, con người ta không cần phải vĩ đại mới có thể hạnh phúc. Hạnh phúc có khi chỉ là được vây quanh bởi bạn bè và uống ly Gong Cha giảm giá 20%, hạnh phúc có khi chỉ là đạt được điểm 3 trong bài kiểm tra Hóa khi mình nghĩ mình chỉ đạt điểm 2.
Hôm qua mình đã đọc lại những dòng viết của chính mình, tại page Hoài, hơn 1 năm về trước, và mình suýt khóc. Các bạn không ngừng hỏi tại sao mình có thể viết những câu chuyện từ ngày này qua tháng nọ mà không biết mệt mỏi. Đó là vì mình đang làm điều khiến mình hạnh phúc. Viết và được đọc. Được trải lòng. Được nhìn cuộc đời. Mình không vĩ đại, mình chỉ là một con người bình thường và từng rất muốn tự tử, điều khiến trang viết này từ chỉ có 69 người biết đến lúc được 1.890 lượt theo dõi, đó là vì mình đang làm điều khiến mình thấy vui. Và có thể nó không vĩ đại như cách truyền thông n ghĩ rằng chỉ có các page từ 1000k likes trở lên mới là thành công, nó cũng không ngăn mình viết và hạnh phúc vì những gì mình đạt được.
Thật ra truyền thông ít kể cho bạn nghe câu chuyện đằng sau những con người vĩ đại, anh Hoàng Lê Giang cũng từng là một người không biết cuộc đời mình đi về đâu và đi du lịch chỉ vì... thích. Bạn sẽ tự vĩ đại theo cách của bạn. Đừng cố gắng trở nên vĩ đại, đừng cố gắng nói chuyện như triết gia nếu bạn chưa từng đọc một cuốn sách nào ra trò hay cố gắng trở thành một người kun ngầu bằng cách hút thuốc hay nghe indie trong khi bạn không hề thích nó. Đừng, đừng và đừng.
Hãy là chính bạn. Hãy đi tìm thứ khiến bạn không tiếc mình bỏ mạng vì nó. Hãy cứ theo đuổi ước mơ thành bà nội trợ mặc kệ người khác nói là quyết định làm nội trợ sẽ chỉ khiến bạn thành kẻ thua cuộc trên đấu trường cuộc đời. Bởi vì bạn đang sống cho mình. Bởi vì một con người không có ước mơ như cây non mất nước.
Bạn không cần vĩ đại như cách truyền thông muốn bạn trở thành. Bởi vì chúng ta không bao giờ có thể vĩ đại nếu chúng ta chưa từng được hạnh phúc. Ai bảo rằng một người bình thường sẽ không đạt được ước mơ của mình? Ai bảo một người bình thường thì sẽ không hạnh phúc?
Mà thật ra, làm gì có ai là người bình thường trong xã hội này? Chúng ta vĩ đại theo cách của mình. Nhân vật siêu anh hùng trong bộ phim Megamind đã từ bỏ tất cả danh vọng, chỉ để có được một cuộc sống thật bình thường, được uống một cốc bia mà không bị làm phiền bởi trách nhiệm. Tại sao anh lại chọn điều đó? Vì trở thành người bình thường mới là khát khao của một siêu anh hùng. Chúng ta có thể chính là những con người vĩ đại trong con mắt những người chúng ta xem là vĩ đại. Vậy sao còn lăn tăn việc vĩ đại hay bình thường làm gì?
Hãy hạnh phúc.
Cap cre: Hoài.
P/s: Phượng ở đây nhưng mình chẳng biết mùa hè của mình ở nơi đâu! :(( Cầu 1 tháng hè để chuẩn bị tâm lý cho những tháng năm cuối cấp! Hichiccc~
Trong một buổi hội thảo mình đã tham dự cách đây không lâu, anh Hoàng Lê Giang (người Việt Nam đầu tiên thám hiểm Bắc Cực) nói rằng, truyền thông đang kể cho chúng ta nghe quá nhiều câu chuyện về những người vĩ đại đến mức mọi người nghĩ nếu không vĩ đại, chúng ta sẽ chỉ là một kẻ thất bại.
Hồi năm mới vào lớp 10, mình đã bị mắc kẹt với suy nghĩ rằng nếu không vừa học giỏi vừa làm ngoại khóa đỉnh, mình sẽ là một kẻ thất bại. Nếu mình không giỏi đủ để IELTS 8 chấm trở lên và đạt học bổng từ 70-100% để đi du học, mình sẽ là kẻ thất bại. Và mình biết rằng ở ngoài kia, trong từng lớp học đều có một vài người là mình năm 14-15 tuổi, suy nghĩ rằng nếu người ta không nhìn mình với con mắt ngưỡng mộ, thì mình là một kẻ hoàn toàn không xứng đáng sống trong cõi đời này.
Báo chí không ngừng đưa tin về những chàng trai cô gái đậu đại học 30/30 chỉ bằng cách ôn luyện trong sách giáo khoa, về những người con miền núi được học bổng 100% vào Ivy League, báo chí và truyền thông không nói gì đến những con người bình thường, những con người hoàn thành chỉ tiêu đến mức vừa đủ và đang tự hỏi mình là ai giữa cuộc đời này.
Áp lực của việc là một người "bình thường" rất kinh khủng, mình biết, vì mình là một người bình thường và từng rất ghét sự bình thường của mình. Năm lớp 10, không dưới 10 lần mình muốn tự sát, chỉ vì mình quá bình thường. Chỉ vì mình chưa bao giờ được lên báo hay được nhìn với con mắt ngưỡng mộ.
Mình sẽ không kể các bạn về hành trình thay đổi từ một cô gái bình thường đến một người vĩ đại, bởi vì đến bây giờ mình vẫn chỉ là một con người bình thường. Mình không quyên góp được 5 tỉ cho đồng bào miền núi, mình không chinh phục Everest, mình cũng không đạt học bổng vào Harvard. Nhưng, mình hạnh phúc.
Chúng ta rất ít khi được nghe kể về sự hạnh phúc, cái chúng ta nghe được chỉ là hành trình đáng kinh ngạc của một cô gái GPA 4.0/4.0 đi vòng quanh thế giới, và điều đó khiến chúng ta không biết rằng để sống vui vẻ, chỉ cần tự làm mình hạnh phúc.
Vĩ đại và hạnh phúc không giống nhau, con người ta không cần phải vĩ đại mới có thể hạnh phúc. Hạnh phúc có khi chỉ là được vây quanh bởi bạn bè và uống ly Gong Cha giảm giá 20%, hạnh phúc có khi chỉ là đạt được điểm 3 trong bài kiểm tra Hóa khi mình nghĩ mình chỉ đạt điểm 2.
Hôm qua mình đã đọc lại những dòng viết của chính mình, tại page Hoài, hơn 1 năm về trước, và mình suýt khóc. Các bạn không ngừng hỏi tại sao mình có thể viết những câu chuyện từ ngày này qua tháng nọ mà không biết mệt mỏi. Đó là vì mình đang làm điều khiến mình hạnh phúc. Viết và được đọc. Được trải lòng. Được nhìn cuộc đời. Mình không vĩ đại, mình chỉ là một con người bình thường và từng rất muốn tự tử, điều khiến trang viết này từ chỉ có 69 người biết đến lúc được 1.890 lượt theo dõi, đó là vì mình đang làm điều khiến mình thấy vui. Và có thể nó không vĩ đại như cách truyền thông n ghĩ rằng chỉ có các page từ 1000k likes trở lên mới là thành công, nó cũng không ngăn mình viết và hạnh phúc vì những gì mình đạt được.
Thật ra truyền thông ít kể cho bạn nghe câu chuyện đằng sau những con người vĩ đại, anh Hoàng Lê Giang cũng từng là một người không biết cuộc đời mình đi về đâu và đi du lịch chỉ vì... thích. Bạn sẽ tự vĩ đại theo cách của bạn. Đừng cố gắng trở nên vĩ đại, đừng cố gắng nói chuyện như triết gia nếu bạn chưa từng đọc một cuốn sách nào ra trò hay cố gắng trở thành một người kun ngầu bằng cách hút thuốc hay nghe indie trong khi bạn không hề thích nó. Đừng, đừng và đừng.
Hãy là chính bạn. Hãy đi tìm thứ khiến bạn không tiếc mình bỏ mạng vì nó. Hãy cứ theo đuổi ước mơ thành bà nội trợ mặc kệ người khác nói là quyết định làm nội trợ sẽ chỉ khiến bạn thành kẻ thua cuộc trên đấu trường cuộc đời. Bởi vì bạn đang sống cho mình. Bởi vì một con người không có ước mơ như cây non mất nước.
Bạn không cần vĩ đại như cách truyền thông muốn bạn trở thành. Bởi vì chúng ta không bao giờ có thể vĩ đại nếu chúng ta chưa từng được hạnh phúc. Ai bảo rằng một người bình thường sẽ không đạt được ước mơ của mình? Ai bảo một người bình thường thì sẽ không hạnh phúc?
Mà thật ra, làm gì có ai là người bình thường trong xã hội này? Chúng ta vĩ đại theo cách của mình. Nhân vật siêu anh hùng trong bộ phim Megamind đã từ bỏ tất cả danh vọng, chỉ để có được một cuộc sống thật bình thường, được uống một cốc bia mà không bị làm phiền bởi trách nhiệm. Tại sao anh lại chọn điều đó? Vì trở thành người bình thường mới là khát khao của một siêu anh hùng. Chúng ta có thể chính là những con người vĩ đại trong con mắt những người chúng ta xem là vĩ đại. Vậy sao còn lăn tăn việc vĩ đại hay bình thường làm gì?
Hãy hạnh phúc.
Cap cre: Hoài.
P/s: Phượng ở đây nhưng mình chẳng biết mùa hè của mình ở nơi đâu! :(( Cầu 1 tháng hè để chuẩn bị tâm lý cho những tháng năm cuối cấp! Hichiccc~
✋热门推荐