~花椒蔬菜汤~花椒男主和蔬菜女主的共振~
「年」还没到来,我先来跟大家讨论一下过完节的状态~吃饱喝足,动弹不得,什么清淡来什么Please
就像我们这边圣诞节一周后,开工前最后一聚,
G哥说:今天我来做个经典的意大利面吧?
大家异口同声:NO,NO,NO!Ho mangiato troppo.Dieta,Dieta(吃太多了,节食,节食)
我拿起一口锅:那我煮个蔬菜汤,有谁想要来一点?
XXXXX………….XXX香味飘起……
中间各种戏码,我从小锅换到了最大的砂锅,最后大家都吃了蔬菜汤,,汤底添干净了,火腿也没人吃了,G哥表示:我的厨艺在我们家餐桌上惊不起半点波澜[允悲]

▪️锅里倒入清汤(brodo),纱布袋包上一包青花椒,放几片姜、一瓣陈皮、几粒虾干、开大火煮;
▪️找出半颗大白菜、两块豆腐干、四分之一个盘菜、两个芋头都是些节后“边角料”,按照易熟程度不同依次放入锅中(你有什么放什么,凭感觉,感觉从哪里来,实践操作多了感觉就来了);
▪️大火煮至蔬菜8成熟的时候,最后五分钟可以转中火,给点时间让味道缓缓地交融碰撞一会,(不管做什么菜火候都至关重要,蔬菜汤一般大火,汤白浓郁);
▪️起锅时放点葱段,阳台上香菜也长的粗壮一并来几根。

花椒蔬菜汤,清甜中散发着花椒浓郁的麻香,鲜麻交替,层层叠叠,驱寒暖胃尤其适合寒冬。
(花椒:辛、温;入手、足太阴;温中散寒,除湿;治积食、风寒)

~蔬菜和鱼类我一般倾向用青干花椒,香气中带着一种青涩,令人提神醒脑;炖肉用红干花椒多一点,香味浑厚,透着金迷纸醉之气;
~都说花椒久煮会苦,那要看久煮是多久,有的炖菜是几个小时那肯定会苦,几个小时的炖菜我一般也会在最后15~20分钟放花椒,但像这种蔬菜汤从头到尾不会超过30分钟,花椒早点放下去更入味。
~我觉得放香料的关键是分主次,比如今天花椒是主角其他香料只是烘云托月。

#每天遇见更美好的自己##超能新星汇##日常伙食##食是事# https://t.cn/R9wjXyk

[别担心,我可以等。]

Phần 1.

"Làm người yêu anh nhé?"

"Vâng"

Cô nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với câu hỏi của Chu Diệc Nhiên. Diệc Nhiên cười rạng rỡ đưa tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của Giản An An vào lòng.

Bầu trời đêm đen lạnh lẽo, khác với trái tim ấm áp của họ trái tim của Cố Thành lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh dựa vào bức tường bên cạnh nhà cô, đưa tay ôm lấy gương mặt góc cạnh của mình anh biết mình thua rồi.

Cố Thành và Giản An An là thanh mai trúc mã, họ bên nhau 10 năm, anh cũng thích cô 10 năm. Hôm nay là sinh nhật của Giản An An, anh vốn định bày tỏ tình cảm với cô nhưng Chu Diệc Nhiên lại nhanh tay hơn. Anh bên cô 10 năm nhưng chưa có được cô lại phải nhìn người con gái anh yêu cùng một người mới quen nhau được 3 tháng ở bên nhau. Anh cười giễu cợt chính mình, rõ ràng là biết trước kết quả nhưng anh không cam lòng mới tiếp tục đi theo sau cô như vậy. Có lẽ đến lúc anh nên buông tay rồi, buông tay để cô rời đi, buông tay để anh quên đi đoạn tình cảm này.

***

"Anh Thành đâu rồi ạ?"

Sau khi tiễn bạn bè và Chu Diệc Nhiên về cô vào nhà nhưng không nhìn thấy Cố Thành, chỉ thấy mẹ cô đang loay hoay dọn đồ đạc. Cô vừa dọn phụ vừa hỏi mẹ.

"Lúc nãy mẹ thấy sắc mặt thằng bé không tốt lắm, nó vừa giúp mẹ dọn đồ vào rồi về rồi."

Về rồi? Mọi năm anh đều tặng quà sinh nhật cho cô cuối cùng còn đưa cô đi xem pháo hoa. Anh bị sao thế nhỉ?

"Mẹ con qua nhà xem anh ấy thế nào."

"Ừ, tiện thể đem một ít canh gà mẹ vừa nấu cho bố con cho thằng bé một ít. Vừa nãy mẹ thấy nó không ăn nhiều lắm."

"Vâng ạ."

Cô cầm hộp canh mẹ vừa đưa chạy ù ra khỏi nhà. Nhà anh ở phía dưới lầu, cô và anh cũng không phải là dạng con nhà giàu gì đó chỉ là gia đình đủ ăn, phí sinh hoạt thì cũng là tự đi làm mà có. Từ nhỏ, bố mẹ cô hay vắng nhà vì công việc từ đó cô cũng thân với gia đình nhà anh, thường xuyên ăn cơm, thường xuyên cùng anh đi học. Cố Thành từ nhỏ đã xuất sắc hơn người khác, tính anh dịu dàng, ôn nhu lại thêm gương mặt đẹp trai, năm nào cũng đứng nhất toàn thành phố cho nên cũng là đối tượng nhiều người yêu thích.

Còn cô chỉ là một cô gái nhỏ nhoi từ nhỏ đã bám theo anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy phiền ngược lại còn luôn chăm sóc cho cô. Cho nên ngoài bố mẹ ra thì Cố Thành chính là chỗ dựa duy nhất của cô. Năm nay cô thi đậu được Đại học Bắc Kinh cũng là nhờ anh kèm cặp cô.

Giản An An đứng trước cửa nhà anh gõ hai tiếng.

"Em đến đây làm gì?" Cố Thành ra mở cửa ngạc nhiên nhìn cô.

"Đưa canh cho anh." Nói rồi cô tự nhiên đi vào nhà.

Đi qua căn bếp thấy mẹ Cố Thành đang làm bánh cô đi đến cười nói.

"Bánh mới cô làm ạ."

"Tiểu An đấy à, lại đây nếm thử xem."

"Wow, ngon thật. Bánh cô làm là ngon nhất."

Cô mỉm cười nịnh nọt khiến mẹ của Cố Thành cười đến ngoắc cả miệng, vỗ nhẹ lên trán cô.

"Dẻo miệng. Hai đứa ở nhà chơi nhé mẹ đem đồ ăn sang cho bố."

"Vâng ạ." Cả hai đồng thanh đáp.

Bố của Cố Thành là công nhân trong xưởng gỗ, chú Cố hiện đang bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị nên hầu hết thời gian của Cố Thành ngoài việc học ra anh còn đi làm bán thời gian rất nhiều nơi, khi rảnh lại vào giúp mẹ trông cửa hàng bánh ở góc phố nhỏ , có khi còn thức đêm thay mẹ chăm sóc bố. Chú Cố là kinh tế chính của gia đình nên vừa đổ bệnh mọi thứ Cố Thành đều phải gánh vác, đôi khi cô đem tiền dành dụm của mình cho anh lại bị anh từ chối nhận nên nhiều lần cô len lén bỏ nó vào ví của anh. Cố Thành là vậy lúc nào cũng muốn tự mình gánh vác hết mọi thứ.

"Em có muốn ăn một chút không?" Cố Thành đem canh trên tay cô múc vào bát.

"Không đâu, lúc nãy em ăn no rồi. Đúng rồi, anh vẫn chưa đưa quà cho em đấy."

Tay anh khựng lại một lúc rồi tiếp tục múc canh.

"Anh quên chuẩn bị quà cho em rồi." Anh lạnh nhạt trả lời.

Giản An An nhìn anh lạnh nhạt nhưng không hiểu lý do tại sao, Cố Thành là người kĩ tính sao anh có thể quên được.

"Anh Thành, anh giận em sao? Hôm nay anh không khỏe trong người sao?"

Vừa nói cô vừa đưa tay định áp lên trán anh lại bị anh tránh né, bàn tay cô hụt hẫng rồi rút về.

"Anh thấy hơi mệt, trễ rồi anh đưa em về nhà."

"Em..."

Cô chưa kịp dứt câu anh đã kéo cô ra ngoài, anh đi trước cô bước phía sau anh. Lúc này cô bất chợt nhớ đến lúc nhỏ anh vẫn thường theo sau cô như thế này, nhìn bóng lưng cô độc của anh không hiểu sao cô lại thấy đau lòng. Bàn tay nhỏ bất giác kéo góc áo của anh, không biết từ bao giờ nước mắt cô lại rơi.

Anh ngẩn người, lúng túng đưa tay lau nước mắt cho cô liên tục hỏi.

"Em sao vậy? Sao lại khóc? Anh..."

Cô đánh vào người anh từng cái, giọng nức nở oán trách anh.

"Sao anh lại phớt lờ em như vậy? Quà sinh nhật không có thì thôi, ngày cả pháo hoa một cây cũng không đốt cho em."

Anh bật cười, Giản An An đúng là biết cách hành hạ trái tim của anh. Muốn cách xa cô một chút lại bị sự đáng yêu của cô kéo về, khóc lóc đòi quà như thế này lần đầu tiên anh thấy.

"Được rồi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Anh trêu em thôi sao lại không có quà, mau nín đi."

Nghe anh dỗ cô nín khóc, ánh mắt mong chờ món quà nhìn anh. Anh lắc đầu đưa tay lấy trong túi quần một chiếc hộp màu trắng tinh xảo.

"Quà của em."

Cô bất ngờ với món quà của anh, mọi năm anh không tặng sách thì cũng là những món đồ mà cô thích. Cô chưa từng nói là thích dây chuyền...

Đây vốn là món quà anh dự định bày tỏ sau đó tặng cho cô, anh nghĩ là không có cơ hội tặng nó tính là ngày mai sẽ tặng cô món quà khác. Nhưng Giản An An như vậy anh không đành lòng.

"Cái này... đắt quá rồi."

"Quà sinh nhật cũng là quà mừng em đậu Đại học Bắc Kinh. Thích không?"

Cô cười là hình mặt trăng mà cô thích.

"Thích. Cảm ơn anh Thành!"

"Thích là được rồi, mau vào nhà đi." Anh xoa mái tóc mềm mại của cô mỉm cười.

"Còn pháo hoa của em?"

Anh gõ nhẹ lên trán cô, "Đừng được voi đòi tiên, nhanh vào nhà đi ngủ đi."

"Hôm nay anh không phải anh Thành của em rồi. Tạm biệt."

Anh đứng trước cửa nhà cô mỉm cười, anh muốn buông cũng không buông được.

#陰陽花生綠豆#*
#水仁間#*
Tạm biệt con, Đậu Xanh dễ thương. Hay chọc, gọi con là "Văn Xanh", con trai thêm chữ "Văn", con gái thêm chữ "Thị", cho nó "phèn" một tí.
Mấy nay con bệnh, ba con đem con đi bác sĩ truyền nước chích thuốc liên tục nhiều ngày, mà con cứ yếu dần. Con trút hơi thở cuối cùng, chắc là không có đau đớn đâu ha. Bây giờ con vui vẻ đi chuyển sinh kiếp khác đi ha.
Mấy bữa con với anh Đậu Phụng "meo meo", mẹ cưng, mẹ cho 2 đứa ăn rồi đó. Ba con nói mẹ chiều hư, đồ cũ ăn chưa hết, mà đòi ăn đồ mới rồi. Kệ, cưng thì cho ăn.
Con là đứa thích bú tí anh Đậu Phụng nhất. Lúc nào cũng đeo theo anh, bú tí anh, ngủ chung với anh.
Bữa con bệnh, qua hôm sau anh cũng bị lây bệnh, nhưng anh lớn hơn, anh vượt qua được, anh khỏe lại rồi. Mấy nay cầu nguyện cho con qua khỏi, cho con khỏe mạnh hoạt bát trở lại, mà không có kỳ tích.
Vậy là lần sau mẹ xuống, không được ôm con nữa rồi. Lúc con bước vào nhà, tên con là mẹ đặt mà. Ngày nào mẹ cũng nhìn online, rồi khen con đẹp trai, có cái mái trước rẽ một bên đẹp không thua gì anh Đậu Phụng.
Điện thoại hình với video của chị cả "Thị Dương", của anh hai "Văn Phụng", với của con - là anh ba Văn Xanh, nhiều ơi là nhiều.
Con đi rồi. Đi bình an nhé. Chuyển sinh hạnh phúc nhé. Mẹ khóc một tối nay thôi, rồi mẹ ráng không khóc nữa. Mỗi giọt nước mắt đều đi kèm một tiếng niệm Phật, nguyện cho con được bình an, hạnh phúc nơi Linh Giới. Thương con nhiều lắm, "cậu ba" Đậu Xanh! ❤
Hôm 5/11, mẹ nói ba con bận cho con quả quần yếm tông suyệt tông rồi chụp hình, nhìn cưng hết sức luôn hà.
Ngắm lại hình con, rồi mỉm cười con ha. Đi bình an con nhé! ❤
#2021.12.01-Wed#*9:24pm*Diary
***
Con ra đi vào ngày đầu của tháng 12. Đậu Xanh ới ời, mẹ cũng may mắn được gặp con "trực tiếp" vài ngày, được ôm lấy con, vậy là vui rồi. Mẹ ghẹo, nói con với anh Đậu Phụng là "con ghẻ" của ba con, mẹ gởi nuôi nhờ, nên ba con thương chị Dương hơn. Nhưng mà có bữa ba con đi làm về, ôm, nựng lần lượt 3 đứa cho mẹ xem, cho mẹ cười, cho mẹ chụp hình, mẹ vui lắm luôn. Một tay ba con chăm bẵm, cho mấy con ăn, dọn dẹp vệ sinh. Mẹ xuống mấy ngày, cũng có dọn vệ sinh cho mấy đứa, nhưng có bao nhiêu đâu.
Mẹ nghĩ về con, viết về con, để giữ lại những cảm xúc đẹp nhất.
Ừ thì mẹ đang buồn, đang khóc, nhưng mà mẹ sẽ như lời ba con nói, cầu nguyện cho con được hạnh phúc, chuyển sinh nơi Linh Giới. Con nhất định phải hạnh phúc. Con là bé mèo có giọng "Meo Meo" dễ thương, đô mắt mỗi lần xin ăn tròn xoe lấp lánh, mà ba con cũng khen con luôn đó. Ba con nói, con dễ thương theo bản năng, xuất phát từ cái tự nhiên, cho nên dễ thương vô cùng. Hạnh phúc nhé, Đậu Xanh. Lâu nay ba con cho con một mái ấm, ăn no mỗi ngày, còn mẹ thì thương con "online", nhưng mà con hạnh phúc, đúng không?
Tạm biệt bé Đậu Xanh. Đậu Xanh đến với Linh Giới, chắc sẽ được các anh chị, các bạn nơi ấy đón nhận, yêu thương nè. Nếu có duyên, ở một kiếp sống khác, chúng ta sẽ gặp lại nha! Khi hết buồn, có lẽ đôi khi mẹ sẽ quên, không nhớ đến con, nhưng mà khi mẹ nhớ, thì chỉ có tình yêu và những kỉ niệm đẹp nhất về con nha, Đậu Xanh thương yêu! [心][鲜花] *9:42pm*
9:46pm: Ba con nói, chụp làm gì thời khắc đau buồn, nhìn lại, lại đau lòng, nhưng mà mẹ muốn lưu lại. Dù là đau buồn, cũng là hạnh phúc. Đợi lát ba đi Đạo Tràng về, đem con đi chôn nha. Mẹ nói ba đắp cho con cái áo rồi. Mẹ cũng nói ba đi nhanh về. Chứ để con nằm ngoài sân, con này con kia bu con, thương lắm! [心]
#南無阿彌陀佛#*
#陰陽花生綠豆#*
#碧水成仁#*
#范成仁#*
#幸福每一天#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#Tue, Nov 23, 2021#*3:22pm (2)
#Wed, Dec 1, 2021#*
*9:48pm*Diary
***


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 在排练场地被喊“mario”的时候会因为不知道是在叫哪个“mario”而同时转过头去,大概会变成这样有趣的排练场呢(笑)。舞台本身也是没有观众就无法成立的世界,
  • 觉得团耽误你担想让你担solo啊,诶,他们还就是感情好不愿意分开了怎么了?”“对不住了”“穿成这样一看就不是什么好东西”。
  • (不过按照示意图这样来,还真的挺可怕的)明明前两天还在他跟前嘚瑟地气他,然后今天晚上给他收拾行李的时候我那个眼泪啊就在眼睛里转圈,趁它掉下来之前赶紧偷偷擦了,我
  • 存于元神意识之内,灵魂深渊之中,万灵不觉,顺口言天。玄明圣德上帝(太上道祖)赞曰:天地苍穹,乾坤也;为一,无上道。
  • 希望每个人都能正确去爱,希望你能在爱里一直快乐地活下去,愿你永远平安快乐,随心自在[心][心][心][心][鲜花][鲜花]我来微博继续了。#每日一善[超话]##
  • 早上醒来太阳从窗户折射进来在这个夏天看见就觉得热望着窗外的阳光想想室外的高温令我不想出门随手翻开一本《宋词》细细品味喜欢的文字徜徉在苏东坡的韵律里激扬在辛弃疾的
  • #新能源汽车##首席小编表示[超话]#越来越喜欢皮卡了早上十点到晚上九点一直都在驾校度过的一天是全驾校最后一个走的学员真的真的真的好冷整个人要冻透了脑仁子冻得疼
  • 7、我还是得不动声色地走下去,说这天气真好,风又轻柔,还能在斜阳里疲倦的微笑,说人生极平凡也没有什么波折和忧愁。10、所谓的花季,就是所有生命没有高低之分,偶然
  • 据介绍,CN2是中国电信的下一代承载网,成都作为CN2网络全国7个核心节点之一,骨干网出口从8T提升到12T;国际互联网成都出口带宽从20G提升到40G,全国领
  • 我们不要再频繁接触负面消沉的东西了,我们可以看看喜剧,听听相声,可以想想开心的事,可以想想疫情结束后去最想去的地方,吃最想吃的美食,见最想见的人……想着想着你就
  • 今天吃完晚饭,他说:老婆我出去一下,去一下朋友那里……我以为他就单纯的去朋友那里谈事情,也没有多想,晚上十一点半左右,他突然打开房门,手里拎着iphone 的袋
  • 又是五人组,又想哭了[泪]把龙川整成孤舟、老鬼,真是一个比一个扯,都是顾左右而言他,我都听不下去了哈哈哈哈果然还是王田香最能说到重点——裘庄庄主二女儿的丈夫,亲
  • [awsl]#袁娅维[超话]# #三行情诗FORTIA#这世界有那么多人,很幸运遇到你分院帽:这位美貌可爱的女子你好~我想将你分配到T言T语学院,你愿意带给他们
  • 刚刚她敲门进来问我住的是否满意又对我说如果觉得房租价格高了可以随时告诉她,还补充说愿意给我减这么多房租是因为她很喜欢我并且老是让她想起她的一个小妹妹我一时感动对
  • 【卖盒饭、开团购、线上带货......#河南餐企的旺盛求生欲#】众所周知,餐饮是受疫情影响最严重的行业之一,河南鲁班张餐饮有限公司董事长张书安表示:在无法堂食、
  • 病例3,女,51岁,住址为丰台区花乡经营者乐园,新发地市场个体经营人员,6月12日由专车转运至集中医学观察点进行集中医学观察,6月24日核酸检测结果为阳性,由1
  • 5、解药害:海洋生物的特殊因子具有很强的抗药害能力,当作物过量使用农药或除草剂伤害时,能起到缓解修复作用。11、本品与农药配伍,内抗外抑,协同作物,能有效提高药
  • #宋亚轩[超话]##宋亚轩[超话]##宋亚轩 爱与温柔# #宋亚轩 心动无限# “你眼中的点点星光,是我将一生奔赴的星辰.” " ."哇
  • 「一些日常温柔美好的短句文案」❶终岁新事无二三❷内不愧心,外不媚俗❸这一生,是场浪漫的康复❹与理想平等交易,同喧嚣保持距离❺半路下车的人很多,你不必耿耿于怀❻永
  • 看到HBN x 李旻艺术家出了联名款,一整个大开心,火速囤起•̀.̫•́还是限量款诶,艺术家李旻是2022年冬奥会开幕式“雪花”的设计师,口碑国货+这么有才华女