#墨西哥旅行##拉美旅行##每日墨西哥头条#【Maratonista suma 3.000 kilómetros en corrida para mostrar lo mejor de México】"El mexicano Germán Silva, dos veces ganador del Maratón de Nueva York, ha completado hasta este lunes 3.000 kilómetros de corrida diaria que comenzó hace 60 días como parte de una campaña con la que quiere mostrar al mundo lo mejor de su país.
“Mostrar a México como es, no como lo pintan. A veces nos dicen que México es violencia, es narcotráfico y no es eso. Nosotros, de los 60 días que llevamos corriendo a diario, no hemos tenido un solo percance, solamente nos han dado palabras y palmadas de aliento en el recorrido tanto a mi como a mi equipo”, dijo. Silva se impuso una meta hace dos meses: recorrer México y mostrar paisajes, tradiciones, gente buena, trabajadora y positiva. Mostrar ese México bondadoso, es el alma de ‘Pinole’, como llamó al proyecto que comenzó en la frontera norte del país y debe recorrer en total 5.400 kilómetros.
Espera completar el desafío en 47 días más.
“No hay mejor manera de conocer las venas de México que corriendo. Cuando dimensionas todo lo que recorres en 50 kilómetros y después lo multiplicas por los días que vas corriendo y los lugares que vas visitando, es algo impresionante”, consideró.
Cualquiera podría cuestionarse por qué recorrer 5.400 kilómetros en México, desde el norte hasta el sur. Para Silva la razón es mostrar lo que él considera el 90 por ciento del país, eso que se ocultan los medios.
“Viví un tiempo en Holanda. Allá odiaba que las noticias de México fueran malas y de narcotráfico y de muchas cosas que la verdad nada qué ver. Si lo comparas en un porcentaje, un 80 o 90 por ciento son cosas bonitas en nuestro México, un porcentaje mínimo es el que venden en las notas”, agregó.
Aclaró que “México por sus venas” no se trata de mostrar lugares turísticos o conocidos por su belleza y atractivo.
“Son caminos de a caballo, de la Revolución, la ruta que hacía Pancho Villa en Chihuahua, la Sierra Tarahumara, la Sierra Gorda”, dijo.
“No existe un esfuerzo extremo si te preparas para él y tienes una estrategia”, concluyó."
“Mostrar a México como es, no como lo pintan. A veces nos dicen que México es violencia, es narcotráfico y no es eso. Nosotros, de los 60 días que llevamos corriendo a diario, no hemos tenido un solo percance, solamente nos han dado palabras y palmadas de aliento en el recorrido tanto a mi como a mi equipo”, dijo. Silva se impuso una meta hace dos meses: recorrer México y mostrar paisajes, tradiciones, gente buena, trabajadora y positiva. Mostrar ese México bondadoso, es el alma de ‘Pinole’, como llamó al proyecto que comenzó en la frontera norte del país y debe recorrer en total 5.400 kilómetros.
Espera completar el desafío en 47 días más.
“No hay mejor manera de conocer las venas de México que corriendo. Cuando dimensionas todo lo que recorres en 50 kilómetros y después lo multiplicas por los días que vas corriendo y los lugares que vas visitando, es algo impresionante”, consideró.
Cualquiera podría cuestionarse por qué recorrer 5.400 kilómetros en México, desde el norte hasta el sur. Para Silva la razón es mostrar lo que él considera el 90 por ciento del país, eso que se ocultan los medios.
“Viví un tiempo en Holanda. Allá odiaba que las noticias de México fueran malas y de narcotráfico y de muchas cosas que la verdad nada qué ver. Si lo comparas en un porcentaje, un 80 o 90 por ciento son cosas bonitas en nuestro México, un porcentaje mínimo es el que venden en las notas”, agregó.
Aclaró que “México por sus venas” no se trata de mostrar lugares turísticos o conocidos por su belleza y atractivo.
“Son caminos de a caballo, de la Revolución, la ruta que hacía Pancho Villa en Chihuahua, la Sierra Tarahumara, la Sierra Gorda”, dijo.
“No existe un esfuerzo extremo si te preparas para él y tienes una estrategia”, concluyó."
Tròn một tháng chúng tôi kết thúc kì thi tốt nghiệp THPT. Mới một cái chớp mắt giờ tất thảy những yêu thương nơi cấp ba chỉ gói gọn trong hai chữ "Kỷ Niệm".
Nhớ lần đầu tiên nhận lớp có những người bạn cũ cũng nhiều gương mặt xa lạ. Chúng tôi mất một năm để quen nhau, một năm để hiểu nhau hơn và một năm lưu lại dấu ấn tuổi 17, 18. Nhớ ngày hè năm đầu tiên ấy, lần đầu cả lớp cùng lao động, vừa nóng vừa mệt mà cũng vui biết bao. Nhớ ngày 20/10, 8/3 lần đầu được nhận những món quà từ các bạn nam lớp mình. Nhớ chuyến trải nghiệm đầu tiên đến K9 Đá chông & Làng văn hóa các dân tộc Việt Nam cùng cô giáo chủ nhiệm và hai thầy cô thực tập. Nhớ kỉ niệm thành lập đoàn đầu tiên cả lớp tổ chức sinh nhật cho cô Phương. Nhớ khi cả lớp cùng kéo bầy đàn đi cổ vũ bóng chuyền, kéo co, dù thắng hay thua thì mọi khoảnh khắc chúng tôi bên nhau đều trở thành những mảnh ký ức tuyệt đẹp.
Nhớ năm lớp 11 ấy cả lớp cùng nỗ lực giành lấy tấm bằng khen treo lên bục giảng. Nhớ trải nghiệm lần hai cùng thầy Quý đến Chí Linh - Hải Dương & SunWorld Hạ Long. Nhớ lần đầu tổ chức Boy's Day. Nhớ những ngày dịch bệnh bùng phát phải chia đôi lớp học sáng học chiều. Nhớ khi kiểm tra bài cũ dưới lớp hết mình canh giáo viên để máy môi hỗ trợ. Nhớ những khi lén lút ngăn bàn quay bài, lén lút nơi cuối lớp ăn vụng, lén đá dép đứa khác bay xuống cuối lớp.
Mỗi ngày mỗi ngày bên nhau dường như thấy mọi thứ là tất yếu, cho đến năm cuối cấp chúng tôi mới cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự trôi chảy của dòng thời gian. Năm cuối dù là nam hay nữ cũng cố tranh thủ thời gian, né nhau để ghi lại, tạo ra một chiếc video tặng cho nửa còn lại của lớp. Bí mật trang trí lớp rồi cùng nhau ngồi lại, xem chiếc video ấy, có thể sảng khoái cười vì những chiếc ảnh dìm, vì những thươc phim đáng yêu, cũng xúc động vô cùng vì tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Cùng nhau chuẩn bị đồ ăn lẩu, vui vẻ liên hoan, nhận cái bắt tay, lời chúc từ thầy giáo. Đầu tháng 7 tất bật tổ chức vội sinh nhật cho thầy Việt, cùng nhau cả lớp nháy chiếc ảnh tuổi 17, 18 cuối cùng.
Năm cuối hơn bao giờ hết chúng tôi ý thức về tầm quan trọng của kỳ thi sắp tới, về ước mơ đặt chân đến những trường đại học mà chúng tôi muốn. Cho dù nắng nóng hay mưa gió vẫn cố gắng đến trường. Dù là tiết tự nhiên căng não, tiết xã hội lén lút ngăn bàn học môn thi khối hay tiết văn mệt nhoài, trống một cái là cả lớp gục hết xuống, dù mệt đến đâu vẫn nỗ lực hết mình ôn luyện. Dẫu cho dịch bệnh phải ở nhà vẫn cố gắng khắc phục để vô học zoom hoặc là tự mình ôn tập.
Càng về những ngày cuối không khó để bắt gặp tình cảnh như này: Hơn 12h đêm vẫn thấy các bạn on để học bài, hỏi bài, 5h dậy bật lên đã thấy một loạt on rồi. Dậy sớm học bài không nổi thì đứa nọ thúc đứa kia cùng dậy. Đợt ôn cấp tốc, nắng nóng cỡ mấy, chỉ cần là môn thi khối đều nỗ lực đến lớp nghe giảng. Buổi ôn văn gật gà gật gù vẫn cãi cố "Em nhắm mắt thôi chứ em không ngủ" :)))) Những ngày này chúng tôi nghe thấy vô vàn chữ "cuối cùng" cũng nhận được vô số lời chúc may mắn. Buổi học cuối cùng, nhìn từng thành viên bước ra khỏi lớp, từng chiếc xe nối đuôi rời nhà xe, trong lòng lại có chút bồi hồi không nỡ, cũng tràn đầy mong chờ.
Có đôi lúc chỉ muốn kì thi nhanh đến một chút, thi luôn đi cho đỡ mệt. Để rồi khi kinh qua kì thi cuối cùng của thời học sinh, hồi trống vang lên, giám thị yêu cầu "Đã hết giờ, các em dừng bút nộp bài", thước phim về những ngày niên thiếu ấy chính thức đi đến hồi kết. Bước ra khỏi cánh cổng trường, mang theo nguyện ước của bản thân chúng tôi sẽ đặt chân đến với những vùng đất mới, bước sang tuổi 18, cũng là sẽ bước đến ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Có những nụ cười tưởng chừng không bao giờ tắt, có những niềm vui tưởng chừng sẽ mãi kéo dài. Cho đến khi chúng tôi rời xa nhau. Mọi thứ chỉ còn lưu lại trong trái tim mỗi người những ký ức về năm tháng cấp ba ấy. Chúng tôi rồi sẽ đều đi những con đường khác nhau trong đời, nhưng dù đi tới đâu, chúng tôi cũng mang theo mình một phần của nhau.
Gửi đến 12A1 của tớ:
Dịch bệnh Covid nợ chúng ta một buổi lễ trưởng thành. Có lẽ cũng vì vậy tớ cảm thấy chúng ta dường như chưa từng rời xa, vẫn tà áo trắng ấy, vẫn sân trường ấy, vẫn lớp học ấy, tận sâu trong tớ mọi thứ như thể vẫn vẹn nguyên như vậy. Dẫu cho bề ngoài có mang dáng dấp trưởng thành đi chăng nữa, chúng ta vẫn mãi là thiếu niên.
Có lẽ tớ đã quên một số chuyện, sau này cũng có thể không nhớ mặt một vài người nhưng tớ sẽ không bao giờ quên tớ đã có những năm tháng cấp ba, có những người thầy, người bạn tuyệt đến cỡ nào.
Cảm ơn vì thanh xuân đã gặp gỡ các cậu. Để rồi những niềm vui khi bên nhau, những giọt nước mắt rơi xuống lại trở nên đẹp đẽ đến vậy ♡
Nhớ lần đầu tiên nhận lớp có những người bạn cũ cũng nhiều gương mặt xa lạ. Chúng tôi mất một năm để quen nhau, một năm để hiểu nhau hơn và một năm lưu lại dấu ấn tuổi 17, 18. Nhớ ngày hè năm đầu tiên ấy, lần đầu cả lớp cùng lao động, vừa nóng vừa mệt mà cũng vui biết bao. Nhớ ngày 20/10, 8/3 lần đầu được nhận những món quà từ các bạn nam lớp mình. Nhớ chuyến trải nghiệm đầu tiên đến K9 Đá chông & Làng văn hóa các dân tộc Việt Nam cùng cô giáo chủ nhiệm và hai thầy cô thực tập. Nhớ kỉ niệm thành lập đoàn đầu tiên cả lớp tổ chức sinh nhật cho cô Phương. Nhớ khi cả lớp cùng kéo bầy đàn đi cổ vũ bóng chuyền, kéo co, dù thắng hay thua thì mọi khoảnh khắc chúng tôi bên nhau đều trở thành những mảnh ký ức tuyệt đẹp.
Nhớ năm lớp 11 ấy cả lớp cùng nỗ lực giành lấy tấm bằng khen treo lên bục giảng. Nhớ trải nghiệm lần hai cùng thầy Quý đến Chí Linh - Hải Dương & SunWorld Hạ Long. Nhớ lần đầu tổ chức Boy's Day. Nhớ những ngày dịch bệnh bùng phát phải chia đôi lớp học sáng học chiều. Nhớ khi kiểm tra bài cũ dưới lớp hết mình canh giáo viên để máy môi hỗ trợ. Nhớ những khi lén lút ngăn bàn quay bài, lén lút nơi cuối lớp ăn vụng, lén đá dép đứa khác bay xuống cuối lớp.
Mỗi ngày mỗi ngày bên nhau dường như thấy mọi thứ là tất yếu, cho đến năm cuối cấp chúng tôi mới cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự trôi chảy của dòng thời gian. Năm cuối dù là nam hay nữ cũng cố tranh thủ thời gian, né nhau để ghi lại, tạo ra một chiếc video tặng cho nửa còn lại của lớp. Bí mật trang trí lớp rồi cùng nhau ngồi lại, xem chiếc video ấy, có thể sảng khoái cười vì những chiếc ảnh dìm, vì những thươc phim đáng yêu, cũng xúc động vô cùng vì tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Cùng nhau chuẩn bị đồ ăn lẩu, vui vẻ liên hoan, nhận cái bắt tay, lời chúc từ thầy giáo. Đầu tháng 7 tất bật tổ chức vội sinh nhật cho thầy Việt, cùng nhau cả lớp nháy chiếc ảnh tuổi 17, 18 cuối cùng.
Năm cuối hơn bao giờ hết chúng tôi ý thức về tầm quan trọng của kỳ thi sắp tới, về ước mơ đặt chân đến những trường đại học mà chúng tôi muốn. Cho dù nắng nóng hay mưa gió vẫn cố gắng đến trường. Dù là tiết tự nhiên căng não, tiết xã hội lén lút ngăn bàn học môn thi khối hay tiết văn mệt nhoài, trống một cái là cả lớp gục hết xuống, dù mệt đến đâu vẫn nỗ lực hết mình ôn luyện. Dẫu cho dịch bệnh phải ở nhà vẫn cố gắng khắc phục để vô học zoom hoặc là tự mình ôn tập.
Càng về những ngày cuối không khó để bắt gặp tình cảnh như này: Hơn 12h đêm vẫn thấy các bạn on để học bài, hỏi bài, 5h dậy bật lên đã thấy một loạt on rồi. Dậy sớm học bài không nổi thì đứa nọ thúc đứa kia cùng dậy. Đợt ôn cấp tốc, nắng nóng cỡ mấy, chỉ cần là môn thi khối đều nỗ lực đến lớp nghe giảng. Buổi ôn văn gật gà gật gù vẫn cãi cố "Em nhắm mắt thôi chứ em không ngủ" :)))) Những ngày này chúng tôi nghe thấy vô vàn chữ "cuối cùng" cũng nhận được vô số lời chúc may mắn. Buổi học cuối cùng, nhìn từng thành viên bước ra khỏi lớp, từng chiếc xe nối đuôi rời nhà xe, trong lòng lại có chút bồi hồi không nỡ, cũng tràn đầy mong chờ.
Có đôi lúc chỉ muốn kì thi nhanh đến một chút, thi luôn đi cho đỡ mệt. Để rồi khi kinh qua kì thi cuối cùng của thời học sinh, hồi trống vang lên, giám thị yêu cầu "Đã hết giờ, các em dừng bút nộp bài", thước phim về những ngày niên thiếu ấy chính thức đi đến hồi kết. Bước ra khỏi cánh cổng trường, mang theo nguyện ước của bản thân chúng tôi sẽ đặt chân đến với những vùng đất mới, bước sang tuổi 18, cũng là sẽ bước đến ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Có những nụ cười tưởng chừng không bao giờ tắt, có những niềm vui tưởng chừng sẽ mãi kéo dài. Cho đến khi chúng tôi rời xa nhau. Mọi thứ chỉ còn lưu lại trong trái tim mỗi người những ký ức về năm tháng cấp ba ấy. Chúng tôi rồi sẽ đều đi những con đường khác nhau trong đời, nhưng dù đi tới đâu, chúng tôi cũng mang theo mình một phần của nhau.
Gửi đến 12A1 của tớ:
Dịch bệnh Covid nợ chúng ta một buổi lễ trưởng thành. Có lẽ cũng vì vậy tớ cảm thấy chúng ta dường như chưa từng rời xa, vẫn tà áo trắng ấy, vẫn sân trường ấy, vẫn lớp học ấy, tận sâu trong tớ mọi thứ như thể vẫn vẹn nguyên như vậy. Dẫu cho bề ngoài có mang dáng dấp trưởng thành đi chăng nữa, chúng ta vẫn mãi là thiếu niên.
Có lẽ tớ đã quên một số chuyện, sau này cũng có thể không nhớ mặt một vài người nhưng tớ sẽ không bao giờ quên tớ đã có những năm tháng cấp ba, có những người thầy, người bạn tuyệt đến cỡ nào.
Cảm ơn vì thanh xuân đã gặp gỡ các cậu. Để rồi những niềm vui khi bên nhau, những giọt nước mắt rơi xuống lại trở nên đẹp đẽ đến vậy ♡
#NhânThủy.
#02.07.2021##11:20.pm#
Có vị sư kia đang lấy nước sau hè, múc nước trong lu ra để sử dụng. Trong lúc lấy nước thì sư có động đậy cái lu, do vậy mà động ổ của bò cạp sống phía dưới. Mấy con bò cạp chạy tán loạn, vì sợ chúng chạy vô phòng ngủ nên sư bắt từng con đến cái đằm phía sau vườn. Mỗi lần bắt như vậy đều bị bò cạp chích vào người. Sư không khóc than giẫy dựa hay tức giận các con bò cạp. Rồi cuối cùng sư cũng bắt hết đám bò cạp ấy ra. Chú tiểu chơi trong vườn có thấy nhưng không dám lại giúp, vì sợ bị chích. Đợi xong việc chú tiểu hỏi sư:
- Bộ sư không sợ bò cạp sao?
- Không nè tiểu. Sư cừoi đáp
- Bò cạp chích sư không đau à?
- Có chứ. Sư thành thật nói.
- Vậy sao sư còn để cho chích nhiều vậy.
Sư cười từ hoà trả lời chú tiểu:
- Bản năng của bò cạp là chích đối phương vì tự vệ. Bản năng của sư vì tình thương. Dẫu bò cạp có chích sư thì sư vẫn thương chúng nó và bảo vệ chúng khỏi bị tổn thương. Cũng giống như sư thương tiểu vậy đó
Nói xong hai sư trò cười một tràng thật to rõ.
Nhớ mang máng lại câu chuyện về tình thương yêu bao la. Về cái bản năng của tình thương đó. Mình nghĩ mình thương em cũng gần giống vậy, khác chút là mình hơm chịu được khi bị phảm dame từ em. Khó chịu thôi, chứ qua rồi sau đó thì mình vậy àh, mình vẫn yêu em thật nhiều theo cách yêu của mình .
Nay em có nhiều biểu cảm thấy cưng lắm. Nghi nhận đó, không muốn nói với em, để em tự nhiên phât huy sẽ hay hơn là khuyến khích em phát huy. Điều đó là cưỡng cầu. Đủ yêu thương em sẽ làm được như vậy, đủ tha thứ thì em sẽ làm được hơn vậy. Vấn đề vẫn là em hiểu mình cần chọn cho bản thân nhân cách nào được gọi là tuyệt mỹ cho em. Đẹp ngừoi rồi mà nết cũng đẹp nữa thì thôi chứ, ai chơi cho lại .
Túm lại thì yêu em lắm, mong sao dịch lắng dịu lại để mình và em gặp nhau, trao nhau từng nụ hôn dài để thoả lòng mong nhớ. Nhớ em quá đi mất. Hơm biết em có nhớ mình nhiêu hơm nữa hí hí [偷笑].
Lại yêu xa nhớ
#02.07.2021##11:20.pm#
Có vị sư kia đang lấy nước sau hè, múc nước trong lu ra để sử dụng. Trong lúc lấy nước thì sư có động đậy cái lu, do vậy mà động ổ của bò cạp sống phía dưới. Mấy con bò cạp chạy tán loạn, vì sợ chúng chạy vô phòng ngủ nên sư bắt từng con đến cái đằm phía sau vườn. Mỗi lần bắt như vậy đều bị bò cạp chích vào người. Sư không khóc than giẫy dựa hay tức giận các con bò cạp. Rồi cuối cùng sư cũng bắt hết đám bò cạp ấy ra. Chú tiểu chơi trong vườn có thấy nhưng không dám lại giúp, vì sợ bị chích. Đợi xong việc chú tiểu hỏi sư:
- Bộ sư không sợ bò cạp sao?
- Không nè tiểu. Sư cừoi đáp
- Bò cạp chích sư không đau à?
- Có chứ. Sư thành thật nói.
- Vậy sao sư còn để cho chích nhiều vậy.
Sư cười từ hoà trả lời chú tiểu:
- Bản năng của bò cạp là chích đối phương vì tự vệ. Bản năng của sư vì tình thương. Dẫu bò cạp có chích sư thì sư vẫn thương chúng nó và bảo vệ chúng khỏi bị tổn thương. Cũng giống như sư thương tiểu vậy đó
Nói xong hai sư trò cười một tràng thật to rõ.
Nhớ mang máng lại câu chuyện về tình thương yêu bao la. Về cái bản năng của tình thương đó. Mình nghĩ mình thương em cũng gần giống vậy, khác chút là mình hơm chịu được khi bị phảm dame từ em. Khó chịu thôi, chứ qua rồi sau đó thì mình vậy àh, mình vẫn yêu em thật nhiều theo cách yêu của mình .
Nay em có nhiều biểu cảm thấy cưng lắm. Nghi nhận đó, không muốn nói với em, để em tự nhiên phât huy sẽ hay hơn là khuyến khích em phát huy. Điều đó là cưỡng cầu. Đủ yêu thương em sẽ làm được như vậy, đủ tha thứ thì em sẽ làm được hơn vậy. Vấn đề vẫn là em hiểu mình cần chọn cho bản thân nhân cách nào được gọi là tuyệt mỹ cho em. Đẹp ngừoi rồi mà nết cũng đẹp nữa thì thôi chứ, ai chơi cho lại .
Túm lại thì yêu em lắm, mong sao dịch lắng dịu lại để mình và em gặp nhau, trao nhau từng nụ hôn dài để thoả lòng mong nhớ. Nhớ em quá đi mất. Hơm biết em có nhớ mình nhiêu hơm nữa hí hí [偷笑].
Lại yêu xa nhớ
✋热门推荐