#墨西哥旅行##拉美旅行##每日墨西哥头条#【Maratonista suma 3.000 kilómetros en corrida para mostrar lo mejor de México

】"El mexicano Germán Silva, dos veces ganador del Maratón de Nueva York, ha completado hasta este lunes 3.000 kilómetros de corrida diaria que comenzó hace 60 días como parte de una campaña con la que quiere mostrar al mundo lo mejor de su país.

“Mostrar a México como es, no como lo pintan. A veces nos dicen que México es violencia, es narcotráfico y no es eso. Nosotros, de los 60 días que llevamos corriendo a diario, no hemos tenido un solo percance, solamente nos han dado palabras y palmadas de aliento en el recorrido tanto a mi como a mi equipo”, dijo. Silva se impuso una meta hace dos meses: recorrer México y mostrar paisajes, tradiciones, gente buena, trabajadora y positiva. Mostrar ese México bondadoso, es el alma de ‘Pinole’, como llamó al proyecto que comenzó en la frontera norte del país y debe recorrer en total 5.400 kilómetros.

Espera completar el desafío en 47 días más.

“No hay mejor manera de conocer las venas de México que corriendo. Cuando dimensionas todo lo que recorres en 50 kilómetros y después lo multiplicas por los días que vas corriendo y los lugares que vas visitando, es algo impresionante”, consideró.

Cualquiera podría cuestionarse por qué recorrer 5.400 kilómetros en México, desde el norte hasta el sur. Para Silva la razón es mostrar lo que él considera el 90 por ciento del país, eso que se ocultan los medios.

“Viví un tiempo en Holanda. Allá odiaba que las noticias de México fueran malas y de narcotráfico y de muchas cosas que la verdad nada qué ver. Si lo comparas en un porcentaje, un 80 o 90 por ciento son cosas bonitas en nuestro México, un porcentaje mínimo es el que venden en las notas”, agregó.

Aclaró que “México por sus venas” no se trata de mostrar lugares turísticos o conocidos por su belleza y atractivo.

“Son caminos de a caballo, de la Revolución, la ruta que hacía Pancho Villa en Chihuahua, la Sierra Tarahumara, la Sierra Gorda”, dijo.

“No existe un esfuerzo extremo si te preparas para él y tienes una estrategia”, concluyó."

Tròn một tháng chúng tôi kết thúc kì thi tốt nghiệp THPT. Mới một cái chớp mắt giờ tất thảy những yêu thương nơi cấp ba chỉ gói gọn trong hai chữ "Kỷ Niệm".

Nhớ lần đầu tiên nhận lớp có những người bạn cũ cũng nhiều gương mặt xa lạ. Chúng tôi mất một năm để quen nhau, một năm để hiểu nhau hơn và một năm lưu lại dấu ấn tuổi 17, 18. Nhớ ngày hè năm đầu tiên ấy, lần đầu cả lớp cùng lao động, vừa nóng vừa mệt mà cũng vui biết bao. Nhớ ngày 20/10, 8/3 lần đầu được nhận những món quà từ các bạn nam lớp mình. Nhớ chuyến trải nghiệm đầu tiên đến K9 Đá chông & Làng văn hóa các dân tộc Việt Nam cùng cô giáo chủ nhiệm và hai thầy cô thực tập. Nhớ kỉ niệm thành lập đoàn đầu tiên cả lớp tổ chức sinh nhật cho cô Phương. Nhớ khi cả lớp cùng kéo bầy đàn đi cổ vũ bóng chuyền, kéo co, dù thắng hay thua thì mọi khoảnh khắc chúng tôi bên nhau đều trở thành những mảnh ký ức tuyệt đẹp.

Nhớ năm lớp 11 ấy cả lớp cùng nỗ lực giành lấy tấm bằng khen treo lên bục giảng. Nhớ trải nghiệm lần hai cùng thầy Quý đến Chí Linh - Hải Dương & SunWorld Hạ Long. Nhớ lần đầu tổ chức Boy's Day. Nhớ những ngày dịch bệnh bùng phát phải chia đôi lớp học sáng học chiều. Nhớ khi kiểm tra bài cũ dưới lớp hết mình canh giáo viên để máy môi hỗ trợ. Nhớ những khi lén lút ngăn bàn quay bài, lén lút nơi cuối lớp ăn vụng, lén đá dép đứa khác bay xuống cuối lớp.

Mỗi ngày mỗi ngày bên nhau dường như thấy mọi thứ là tất yếu, cho đến năm cuối cấp chúng tôi mới cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự trôi chảy của dòng thời gian. Năm cuối dù là nam hay nữ cũng cố tranh thủ thời gian, né nhau để ghi lại, tạo ra một chiếc video tặng cho nửa còn lại của lớp. Bí mật trang trí lớp rồi cùng nhau ngồi lại, xem chiếc video ấy, có thể sảng khoái cười vì những chiếc ảnh dìm, vì những thươc phim đáng yêu, cũng xúc động vô cùng vì tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Cùng nhau chuẩn bị đồ ăn lẩu, vui vẻ liên hoan, nhận cái bắt tay, lời chúc từ thầy giáo. Đầu tháng 7 tất bật tổ chức vội sinh nhật cho thầy Việt, cùng nhau cả lớp nháy chiếc ảnh tuổi 17, 18 cuối cùng.

Năm cuối hơn bao giờ hết chúng tôi ý thức về tầm quan trọng của kỳ thi sắp tới, về ước mơ đặt chân đến những trường đại học mà chúng tôi muốn. Cho dù nắng nóng hay mưa gió vẫn cố gắng đến trường. Dù là tiết tự nhiên căng não, tiết xã hội lén lút ngăn bàn học môn thi khối hay tiết văn mệt nhoài, trống một cái là cả lớp gục hết xuống, dù mệt đến đâu vẫn nỗ lực hết mình ôn luyện. Dẫu cho dịch bệnh phải ở nhà vẫn cố gắng khắc phục để vô học zoom hoặc là tự mình ôn tập.

Càng về những ngày cuối không khó để bắt gặp tình cảnh như này: Hơn 12h đêm vẫn thấy các bạn on để học bài, hỏi bài, 5h dậy bật lên đã thấy một loạt on rồi. Dậy sớm học bài không nổi thì đứa nọ thúc đứa kia cùng dậy. Đợt ôn cấp tốc, nắng nóng cỡ mấy, chỉ cần là môn thi khối đều nỗ lực đến lớp nghe giảng. Buổi ôn văn gật gà gật gù vẫn cãi cố "Em nhắm mắt thôi chứ em không ngủ" :)))) Những ngày này chúng tôi nghe thấy vô vàn chữ "cuối cùng" cũng nhận được vô số lời chúc may mắn. Buổi học cuối cùng, nhìn từng thành viên bước ra khỏi lớp, từng chiếc xe nối đuôi rời nhà xe, trong lòng lại có chút bồi hồi không nỡ, cũng tràn đầy mong chờ.

Có đôi lúc chỉ muốn kì thi nhanh đến một chút, thi luôn đi cho đỡ mệt. Để rồi khi kinh qua kì thi cuối cùng của thời học sinh, hồi trống vang lên, giám thị yêu cầu "Đã hết giờ, các em dừng bút nộp bài", thước phim về những ngày niên thiếu ấy chính thức đi đến hồi kết. Bước ra khỏi cánh cổng trường, mang theo nguyện ước của bản thân chúng tôi sẽ đặt chân đến với những vùng đất mới, bước sang tuổi 18, cũng là sẽ bước đến ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Có những nụ cười tưởng chừng không bao giờ tắt, có những niềm vui tưởng chừng sẽ mãi kéo dài. Cho đến khi chúng tôi rời xa nhau. Mọi thứ chỉ còn lưu lại trong trái tim mỗi người những ký ức về năm tháng cấp ba ấy. Chúng tôi rồi sẽ đều đi những con đường khác nhau trong đời, nhưng dù đi tới đâu, chúng tôi cũng mang theo mình một phần của nhau.

Gửi đến 12A1 của tớ:

Dịch bệnh Covid nợ chúng ta một buổi lễ trưởng thành. Có lẽ cũng vì vậy tớ cảm thấy chúng ta dường như chưa từng rời xa, vẫn tà áo trắng ấy, vẫn sân trường ấy, vẫn lớp học ấy, tận sâu trong tớ mọi thứ như thể vẫn vẹn nguyên như vậy. Dẫu cho bề ngoài có mang dáng dấp trưởng thành đi chăng nữa, chúng ta vẫn mãi là thiếu niên.

Có lẽ tớ đã quên một số chuyện, sau này cũng có thể không nhớ mặt một vài người nhưng tớ sẽ không bao giờ quên tớ đã có những năm tháng cấp ba, có những người thầy, người bạn tuyệt đến cỡ nào.

Cảm ơn vì thanh xuân đã gặp gỡ các cậu. Để rồi những niềm vui khi bên nhau, những giọt nước mắt rơi xuống lại trở nên đẹp đẽ đến vậy ♡

#NhânThủy.
#02.07.2021##11:20.pm#

Có vị sư kia đang lấy nước sau hè, múc nước trong lu ra để sử dụng. Trong lúc lấy nước thì sư có động đậy cái lu, do vậy mà động ổ của bò cạp sống phía dưới. Mấy con bò cạp chạy tán loạn, vì sợ chúng chạy vô phòng ngủ nên sư bắt từng con đến cái đằm phía sau vườn. Mỗi lần bắt như vậy đều bị bò cạp chích vào người. Sư không khóc than giẫy dựa hay tức giận các con bò cạp. Rồi cuối cùng sư cũng bắt hết đám bò cạp ấy ra. Chú tiểu chơi trong vườn có thấy nhưng không dám lại giúp, vì sợ bị chích. Đợi xong việc chú tiểu hỏi sư:
- Bộ sư không sợ bò cạp sao?
- Không nè tiểu. Sư cừoi đáp
- Bò cạp chích sư không đau à?
- Có chứ. Sư thành thật nói.
- Vậy sao sư còn để cho chích nhiều vậy.
Sư cười từ hoà trả lời chú tiểu:
- Bản năng của bò cạp là chích đối phương vì tự vệ. Bản năng của sư vì tình thương. Dẫu bò cạp có chích sư thì sư vẫn thương chúng nó và bảo vệ chúng khỏi bị tổn thương. Cũng giống như sư thương tiểu vậy đó
Nói xong hai sư trò cười một tràng thật to rõ.

Nhớ mang máng lại câu chuyện về tình thương yêu bao la. Về cái bản năng của tình thương đó. Mình nghĩ mình thương em cũng gần giống vậy, khác chút là mình hơm chịu được khi bị phảm dame từ em. Khó chịu thôi, chứ qua rồi sau đó thì mình vậy àh, mình vẫn yêu em thật nhiều theo cách yêu của mình .

Nay em có nhiều biểu cảm thấy cưng lắm. Nghi nhận đó, không muốn nói với em, để em tự nhiên phât huy sẽ hay hơn là khuyến khích em phát huy. Điều đó là cưỡng cầu. Đủ yêu thương em sẽ làm được như vậy, đủ tha thứ thì em sẽ làm được hơn vậy. Vấn đề vẫn là em hiểu mình cần chọn cho bản thân nhân cách nào được gọi là tuyệt mỹ cho em. Đẹp ngừoi rồi mà nết cũng đẹp nữa thì thôi chứ, ai chơi cho lại .

Túm lại thì yêu em lắm, mong sao dịch lắng dịu lại để mình và em gặp nhau, trao nhau từng nụ hôn dài để thoả lòng mong nhớ. Nhớ em quá đi mất. Hơm biết em có nhớ mình nhiêu hơm nữa hí hí [偷笑].

Lại yêu xa nhớ


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 这次先带来的是我的入坑作,gameboy上的第二次G,玩具版本分别是ka版原色塞巴斯塔,超合金魂GX70魔神Z,MG ka版牛,超合金魂GX74盖塔一号,MG
  • 生命‮练教‬报名又+1……最‮一后‬波终身制‮利福‬结束‮计倒‬时​‎ ͏ 生‮教命‬练技术,是一套‮你让‬随时‮地随‬,把“坏”情绪‮正变‬向情绪的神奇方法‮
  • 1月30日上午,在道桥维修所二区举办的以“我们的节日---春节”为主题的春联书写活动现场,张红勋同志挥毫泼墨,行云流水的笔势,笔落字现,一气呵成,写下一幅饱含祝
  • #舞者李响[超话]#[奋斗] #和李响一起成为更好的自己# [奋斗]#叮!安利李响时间到# 【21天卷心菜计划:Day 18】今天过年了过年了太幸福了[锦鲤附体
  • 可矛盾的是,有一次母亲醉酒后告诉我,这辈子最遗憾的事情是没有给我爸爸生一个儿子。我在家庭群里说了这件事,原本说会承担我研究生生活费的我姐说:好好弄,别被骗了。
  • 而且,之前欧菲光公告预计定增高达67亿,而全公司市值才234亿,净资产才116亿,2020年正常的经营利润也就8.8个亿,这还包括了给苹果代工的利润,如果去掉,
  • 而另一个人虽然看到盛开的花朵,却心想它开盛开越鲜艳就会越快凋零,为什么同样一件事物会在不同的人眼中会产生截然不同的想法呢?原因就在于有的人能用积极的心态看待每一
  • 人生有太多的不如意但生活还需要演技收起情绪,戴好面具在繁华中自律,在低谷中自愈摩登兄弟刘宇宁刘宇宁棚主❀宁哥刘宇宁开始推理吧 刘宇宁刘下来[兔子][兔子]#刘
  • (央视)【#北京天堂超市酒吧疫情属原有传播链的隐匿传播#】6月11日,在北京市新型冠状病毒肺炎疫情防控工作第362场新闻发布会上,市委宣传部副部长、市政府新闻办
  • 抖音,抖音与其他平台不同的一处是,直接以一个内容占满满页以滑动来改变内容,不给用户选择的机会。本来想湖南高院官微肯定因为流量太大,一定会开启精选评论,但到现在依
  • 心理学阿德勒说过一句经典的话:“我们不是为了满足别人的期待而活,他人也不是为了满足你的期待而活。看到一句话,非常扎心,却很真实,或许很多人正深陷其中——“只要你
  • 今天对面线上是AP英雄,盲僧的E技能也是魔法伤害,所以当时也在考虑魔抗,但最终还是选择了生命值。”另外Canyon还说到猴子和佛耶戈是当前版本中最好的打野英雄。
  • 绕梁三日,余音不绝!你这声音可以说是相当的哇塞了歌声悠扬如清晨带着微点露珠的樟树叶。诚邀各位都来品品这神仙质感的声音当耳朵怀孕的时候,那就是你在唱歌的时候此音只
  • 一直很喜欢三毛的任何文章,她的爱情令人羡慕,看这篇家书,心里想着自己的父母,内心很温暖,我的父母也给了我很多很多的爱,自己对父母的爱细想之下,总觉得不及父母给我
  • 他是演员,是歌手,更是正能量偶像,他告诉我们要向爱而行,所以我们对这个世界温柔以待,他积极面对所有,所以我们也乐观地面对一切。【从艺之路,父亲是他们第一位向导[
  • 【“卡努”16日早晨前后登陆文昌至徐闻 中午前后或二次登陆】海南省气象台15日晚继续发布台风二级预警。预计,“卡努”将于16日凌晨到上午在海南文昌到广东徐闻一带
  • #绘本[超话]# 绘者专题-镰田步 巨大空港✈️镰田步的书也是出一本收一本,而且完全长在了孩子的审美点上✈️这次来到了飞机场,不同的人搭乘不同的交通工具来的哦,
  • 虽然关系是可以修补的——比如穆里尼奥和姆希塔良,但如果看到像穆帅和C罗这样有魅力的两个元素在特里戈里亚无法得到适当的宁静,那必将是一种极大的风险。#比亚迪##特
  • 曼哈顿心理学家约瑟夫说:“这些在‘冒牌者综合征’中挣扎的人,也更倾向于将他们的成功归功于运气而不是他们的优点及辛勤工作,他们也普遍不将他们的成功当作一回事。”比
  • 有的人死去,就像山崩,周老先生早就不在了,红楼梦我也已经读了两三遍,起初是因为好奇,后来是想附庸,最后是觉得结合一些解析和考证回头看看真的很有趣。 了解宅男郭麒