Trong hành trình đi tìm lại cuộc đời mình và tìm lại tính cách mình đã đánh mất trước kia, mình đã đánh mất và bỏ qua rất nhiều người. Bởi vì họ không còn phù hợp với mình, bởi vì mình đã quyết tâm sẽ phải phũ phàng tránh xa những người tiêu cực, và cũng vì mình muốn cuộc sống mình tốt đẹp hơn. Dù là mối quan hệ kéo dài bao lâu đi chăng nữa thì nếu nó là sai lầm và nó kéo mình đi xuống thì mình buộc phải từ bỏ thôi, vì chính bản thân mình.
Lúc trước mình vì muốn làm hài lòng tất cả mọi người xung quanh mà mình luôn làm trái ý muốn bản thân, mình luôn sống cho người khác, sống để họ không soi mói nữa. Nhưng mà mình vẫn bị soi mói và bị ghét, vậy thì mình không cần làm bất cứ chuyện gì vì bất cứ ai nữa. Vì họ chẳng làm được gì cho mình ngoài buông ra những lời châm biếm và nói móc mình, và mình cũng chẳng nhận được gì từ họ. Mình bây giờ muốn được sống theo ý muốn của mình, được thể hiện cái tôi bẩm sinh của mình, mình không muốn cúi đầu trước những lời nói xấu sau lưng và trước những lời dèm pha từ bọn tiểu nhân nữa. Tại sao phải sống cho nó khi nó chẳng đem lại được lợi ích gì cho mình?
Trớ trêu thay, khi lên đại học mình mới dần dần tập sống cho bản thân và mặc kệ những lời nói xấu đó. Còn cấp 3 thì mình cứ mãi đi tìm và đi soi xem có ai còn nói xấu mình nữa không, rồi lại buồn tủi trong khi tụi nó hí hửng vì nói xấu mình. Nhưng không sao, dù sao cũng đã nhận ra rồi, và từ lúc nhận ra thì mình như một con bướm thoát kén để tự tỏa ra ánh sáng của riêng mình, và từ đó chẳng ai chạm tới được mình nữa. Mình dần mài giũa được bản thân để chống lại những thứ tiêu cực của cuộc đời mà không bị nó cuốn vào. Mình dần đúc kết thêm nhiều kinh nghiệm sống để được vui vẻ hạnh phúc. Mình học được nhiều thứ hay ho lắm. Và một điều quan trọng nữa là mình đã biết dừng lại để cảm nhận sự bình dị và yên ả của thế giới này. Mình nhận ra thế giới này tươi đẹp biết bao, và mình hạnh phúc, lần đầu mình cảm nhận được hạnh phúc thật sự từ việc cảm nhận cuộc sống. Mình biết ơn cuộc đời đã đem đến những điều bình yên cho mình mà mình lại không hề nhận ra. Rồi mình bắt đầu nhìn lại những thứ mình đang có và thấy được là mình may mắn lắm. Mình thật sự rất may mắn, may mắn vì những gì mình đang có và may mắn vì tâm mình đã bình tĩnh lại và nhận ra nhiều thứ tốt đẹp xung quanh. Cho nên mỗi ngày đối với mình là một sự trải nghiệm. Mình không hề buồn bã, cũng không để sự tức giận trong lòng quá lâu. Mình biết cách điều tiết tâm lí của mình.
Lúc trước mình vì muốn làm hài lòng tất cả mọi người xung quanh mà mình luôn làm trái ý muốn bản thân, mình luôn sống cho người khác, sống để họ không soi mói nữa. Nhưng mà mình vẫn bị soi mói và bị ghét, vậy thì mình không cần làm bất cứ chuyện gì vì bất cứ ai nữa. Vì họ chẳng làm được gì cho mình ngoài buông ra những lời châm biếm và nói móc mình, và mình cũng chẳng nhận được gì từ họ. Mình bây giờ muốn được sống theo ý muốn của mình, được thể hiện cái tôi bẩm sinh của mình, mình không muốn cúi đầu trước những lời nói xấu sau lưng và trước những lời dèm pha từ bọn tiểu nhân nữa. Tại sao phải sống cho nó khi nó chẳng đem lại được lợi ích gì cho mình?
Trớ trêu thay, khi lên đại học mình mới dần dần tập sống cho bản thân và mặc kệ những lời nói xấu đó. Còn cấp 3 thì mình cứ mãi đi tìm và đi soi xem có ai còn nói xấu mình nữa không, rồi lại buồn tủi trong khi tụi nó hí hửng vì nói xấu mình. Nhưng không sao, dù sao cũng đã nhận ra rồi, và từ lúc nhận ra thì mình như một con bướm thoát kén để tự tỏa ra ánh sáng của riêng mình, và từ đó chẳng ai chạm tới được mình nữa. Mình dần mài giũa được bản thân để chống lại những thứ tiêu cực của cuộc đời mà không bị nó cuốn vào. Mình dần đúc kết thêm nhiều kinh nghiệm sống để được vui vẻ hạnh phúc. Mình học được nhiều thứ hay ho lắm. Và một điều quan trọng nữa là mình đã biết dừng lại để cảm nhận sự bình dị và yên ả của thế giới này. Mình nhận ra thế giới này tươi đẹp biết bao, và mình hạnh phúc, lần đầu mình cảm nhận được hạnh phúc thật sự từ việc cảm nhận cuộc sống. Mình biết ơn cuộc đời đã đem đến những điều bình yên cho mình mà mình lại không hề nhận ra. Rồi mình bắt đầu nhìn lại những thứ mình đang có và thấy được là mình may mắn lắm. Mình thật sự rất may mắn, may mắn vì những gì mình đang có và may mắn vì tâm mình đã bình tĩnh lại và nhận ra nhiều thứ tốt đẹp xung quanh. Cho nên mỗi ngày đối với mình là một sự trải nghiệm. Mình không hề buồn bã, cũng không để sự tức giận trong lòng quá lâu. Mình biết cách điều tiết tâm lí của mình.
Rất ghét bạn ha, hiện tại không muốn gặp lại bạn, không muốn biết bạn đang làm gì, vậy nên đã bỏ theo dõi bạn. Bạn nói ta có thể tiếp tục làm bạn như xưa, thôi ha, mình không có muốn vậy một chút nào, bởi từ khi bạn nói câu từ chối, mình đã muốn chấm dứt mqh bạn bè chết tiệt này rồi ...
只是过了退休年龄一个月没有单位办理退休手续,而不关系到HA市总ZX是否称职,GH会员怎么争取GH章程赋予会员权利,XF TL第40、42、43条规定及GH章程赋予会员的权利是否叫法。
TW BH、BY目的大家都非常清楚,典型的MKS主义对别人。看一看怎么处理旅客要求换座位,再看一看有多少人不知道公司违反《劳动法》,很多员工只能忍气吞声,不敢告吗?这是在敷衍塞责推诿,批k,反对各负其责,搞口头GM,在去Z去义FX?
其实,关于这个问题,大家完全可以拿着市总给我的答复到JS省总咨询是否违法看一看省总是否给您答复,一个省总法工部部长连是否违法都不敢答复,说很多员工不敢告,不就是一种诬陷,FX,为官僚主义违法服务吗?
举个例子,06年在市总不承认过去存在违法失职就转身继续上访,如今退休年龄已过一个月,您可以帮我到HA市总GH咨询咨询是谁在违法侵犯FL赋予我的权利,看一看市总敢不敢答。
是公司属于强势的一方,而不是LD法软弱无力失去权威遇到公司就拐弯成劳动争议及《信访条例》第四十四条规定就是一个字骗。您信吗?员工告不告公司主要看自己的合法劳动权益有没有受到严重损害,可能一般的损害,很多人还能接受的了,觉得不值得。有多少员工能享有咨询是劳动争议,还是检举违法权?HQG GR连咨询权都没有,还虽然劳动仲裁等要耗费很多时间,但只要证据充足,员工还是能找回自己的合法权益的。这不是太黑A卑鄙,遇到陈菊太能拐弯吗?
TW BH、BY目的大家都非常清楚,典型的MKS主义对别人。看一看怎么处理旅客要求换座位,再看一看有多少人不知道公司违反《劳动法》,很多员工只能忍气吞声,不敢告吗?这是在敷衍塞责推诿,批k,反对各负其责,搞口头GM,在去Z去义FX?
其实,关于这个问题,大家完全可以拿着市总给我的答复到JS省总咨询是否违法看一看省总是否给您答复,一个省总法工部部长连是否违法都不敢答复,说很多员工不敢告,不就是一种诬陷,FX,为官僚主义违法服务吗?
举个例子,06年在市总不承认过去存在违法失职就转身继续上访,如今退休年龄已过一个月,您可以帮我到HA市总GH咨询咨询是谁在违法侵犯FL赋予我的权利,看一看市总敢不敢答。
是公司属于强势的一方,而不是LD法软弱无力失去权威遇到公司就拐弯成劳动争议及《信访条例》第四十四条规定就是一个字骗。您信吗?员工告不告公司主要看自己的合法劳动权益有没有受到严重损害,可能一般的损害,很多人还能接受的了,觉得不值得。有多少员工能享有咨询是劳动争议,还是检举违法权?HQG GR连咨询权都没有,还虽然劳动仲裁等要耗费很多时间,但只要证据充足,员工还是能找回自己的合法权益的。这不是太黑A卑鄙,遇到陈菊太能拐弯吗?
✋热门推荐