怎么用日语做自我介绍?

初めまして
ha ji me ma shi te
初次见面

わたしは 張 と申します
wa ta shi ha tyo o to mo u shi ma su
我姓张/我是小张

今年は 17歳 です
ko to shi ha jyu u na sa i de su


今年17岁

趣味は幅広くて
syu mi ha ha ba hi ro ku te
兴趣广泛

よろしくお願いします
yo ro shi ku o ne ga i shi ma su
请多关照

ありがとうございます。
a ri ga to u go za i ma su
谢谢 https://t.cn/Ryhojbb

#数码资讯# 果然还是一分钱一分货,像素真不是越高越好!1799的骁龙888 Plus LCD手机摩托罗拉edge S30单场景拍照测试来了,顺便拿它和最近到手的Hi nova9 Pro以及iPhone 13 Pro Max一起比较,大家感受一下。

说明一下,摩托罗拉edge S30是一亿像素主摄,Hi nova9 Pro是5000万像素,而iPhone 13 Pro Max是1200万像素,当然,这三款机型价位差距也很大,分别是1799、3799、8999,所以本来他们放在一起对比就不太合理,只是放在一起给大家参考一下。

顺序我打乱了,也没加水印,想看大家先猜一猜,看看我的感受和大家有多大差距,哪个是摩托罗拉edge S30,我看有多少人能猜对,晚点揭晓答案。#数码科技评论[超话]#

Tôi và thằng Mao Thập Bát vẫn chơi thân với nhau, thậm chí năm 2009, chúng tôi lái xe chở nhau đến Đạo Thành, Á Ninh chơi. Lần đó, nó đưa cô bạn gái Lệ Chi đi cùng. Lúc chúng tôi đến chùa Xung Cổ, cảnh đẹp tựa tranh vẽ, núi non trùng điệp, ngút ngàn trải ra trước mắt.
Tôi thừa biết thằng Mao Thập Bát này định làm gì, nó đang run lên vì bối rối và lo lắng.
Nó quỳ xuống trước mặt Lệ Chi mà rằng:
- Lệ Chi, lấy anh nhé?
Một câu ngắn ngủn thế mà nó cũng không nói được trọn vẹn, chữ “nhé” suýt không bật ra nổi, biến câu hỏi thành câu cầu khiến.
Lệ Chi đáp:
- Cầu hôn mà chỉ một câu đơn giản vậy sao? Anh quả là “quý chữ như vàng”.
Mao Thập Bát khóc dở mếu dở:
- Lệ Chi, em lấy anh nhé?
Lệ Chi đáp:
-Vâng.
Mao Thập Bát đeo nhẫn cưới cho Lệ Chi, nhưng nó run quá suýt hỏng chuyện. Tôi và mấy đứa bạn nữa phải giả làm thiên binh vạn mã, gào thét rát cả cổ họng để “yểm trợ”.
Sinh nhật Lệ Chi năm 2010, Mao Thập Bát tặng nàng thiết bị định vị GPS. Ai nấy đều “thất kinh”, món quà khác thường lẽ nào có điều gì uẩn ức đằng sau?
Mao Thập Bát ngượng ngùng tiết lộ, sau hơn tháng trời vật lộn, nó đã thay toàn bộ nội dung thu âm trong GPS. Tôi hào hứng giục Lệ Chi lên xe, để cùng kiểm nghiệm thành quả của Mao Thập Bát.
Và tôi đã thực sự hiểu rằng vì sao năm xưa Mao Thập Bát lại lập nên chiến công vang dội, xưng bá võ lâm với món võ “Nói nhảm” ấy.
Trên đường chúng tôi lái xe đi hóng gió, bộ GPS mới của Lệ Chi nói nhảm như súng liên thanh: “Tiêu rồi, phía trước có camera theo dõi. Cái này hỏng rồi, tôi không tìm ra nơi bạn muốn đến. Anh ơi, anh dậy đi, địa chỉ sai rồi anh à!”
Cả xe cười như pháo rang. Đau bụng nhất là lúc gặp đèn đỏ, giọng Mao Thập Bát trong GPS rất nghiêm trọng: “Phanh tay đã kéo chưa? Giữ chắc vào không chẳng may trượt thì làm thế nào? Đừng có mà bấm còi, bấm gì mà bấm, dở hơi à! Đằng trước mà có thằng hay gây sự thì không xong với nó đâu! Làm sao mà cữ bạn vật lại nó được. Tốt nhất thì cứ ngoan ngoãn ở đó mà chờ đi! Ơ bạn không bấm còi à, thế coi như là tôi chưa nói gì, hi hi...”
Chúng tôi cười chảy nước mắt. Lệ Chi cười không khép được miệng.
Thường ngày có cạy miệng anh cũng không ra được một tiếng, sao lúc thu âm vào GPS lại lắm lời thế?
Mao Thập Bát đáp:
Lần trước đi Đạo Thành em phàn nàn GPS quá cứng nhắc, chẳng linh hoạt gì cả, thế nên anh mới cải biến nó. Từ nay về sau em cũng không còn buồn chán khi lái xe nữa.
Lệ Chi cầm bộ GPS lên bấm bừa, GPS kêu ầm ĩ: “Này này, đằng ấy định tắt bỏ anh đấy phỏng? Bắt nạt anh đây không làm gì được hả? Thì tăt đi, tắt đi! Anh đây cóc thèm định vị cho nữa, sẽ thay đi-ốt làm máy thu âm. Thích thì cắn anh đi này...”
Ai cũng phục nó sát đất!
Năm 2011, Mao Thập Bát và Lệ Chi chia tay.
Lệ Chi tống khứ tất cả quà tặng của Mao Thập Bát vào một chiếc hộp và mang đến quán của tôi.
Tôi bảo:
Mao Thập Bát đang trên đường đến, em chờ nó chứ?
Lệ Chi lắc đầu:
- Thôi, anh trả lại anh ấy giùm em.
Nó muốn nói với em chuyện gì đó.
- Không có gì đâu, anh ấy thường ngày vốn rất ít nói.
- Lệ Chi, hai người cứ thế thôi sao?
Ra đến cửa Lệ Chi không quay đầu lại, nói với vào:
- Bọn em không hợp nhau.
- Giữ gìn sức khỏe
- Anh cũng vậy!
Hôm đó, Mao Thập Bát không đến, tôi gọi, nó cũng không nghe máy. Tôi đi tìm nó ở gian hàng bán điện thoại của nó ở trung tâm thương mại điện tử, nhưng ông chủ bảo đã mấy ngày nó không thèm ra cửa hàng.
Cuối cùng, tôi tình cờ gặp nó ở một quán rượu nhỏ. Nó uống rất nhiều, mặt đỏ tía tai, mắt nhắm tịt. Nó hỏi tôi:
- Trương Gia Giai, cậu đến sa mạc bao giờ chưa?
Tôi ngẫm một lát, đáp:
- Đôn Hoàng à?
Nó lắc đầu:
- Không, một thành phố nhưng bên trong toàn cát là cát.
Cậu say rồi.
Nó nằm bò ra bàn ngủ.
Hộp đồ của Lệ Chi vẫn nằm im lìm ở quán tôi, Mao Thập Bát chưa bao giờ gạn đủ dũng khí để mang nó về.
Một hôm, chị chủ quán ngồi nhờ xe tôi về nhà. Đột nhiên chị ấy lôi GPS ra nghịch. Tôi nhìn thấy quen, chị ấy lém lỉnh bảo:
- Tự dưng vớ được.
Chị bật GPS, giọng thằng Mao Thập Bát vang lên: “Anh đây chẳng có tý điện nào sao đằng ấy vẫn lôi ra nghịch.”
Chị chủ quán hết hồn, gào lên:
- Có ma, có ma!
Tôi gọi điện cho Mao Thập Bát:
- Có lấy đồ không đấy?
Nó trầm ngâm một lát, đáp:
- Thôi, mai tôi về quê ở Thái Châu rồi.
- Về đó làm gì?
- Người nhà đã thuê giúp tôi một gian hàng ở khu phố buôn bán, tôi về đi bán điện thoại.
Tôi bỗng thấy lòng trĩu nặng, không biết phải nói gì, định tắt máy thì nghe Mao Thập Bát bảo:
Bán điện thoại cũng hay lắm, may mắn gặp được cô em xinh tươi nào lại chả nên duyên à! Hơi bị được của nó!
- Thế thì cố lên!
- Giữ gìn sức khỏe!
- Cậu cũng vậy.
Tháng 8 năm 2012, tinh thần xuống dốc trầm trọng, tôi lái xe về hướng Tây, đến Thành Đô uống một trận đã đời. Hôm sau, bỗng nảy ra ý định muốn thăm lại Đạo Thành.
Tuy chỉ có một mình, nhưng trên đường đã có Mao Thập Bát, cũng không cô đơn lắm. Chốc chốc GPS lại vang lên giọng nói của nó: “Đi nhanh thế làm gì, muốn chết à?; “Rơi xuống hố anh không đùn xe lên được đâu”; “Còn trăm mét nữa là rẽ trái, đi chậm thôi, đồ chết bằm.”
Tôi thấy Mao Thập Bát đúng là thiên tài. Tôi quên sạc đầy pin, thế là lúc chờ đèn đỏ, GPS kêu ầm ĩ: “Anh đây hết điện rồi, anh sắp hết điện rồi, cho anh ít điện đi!”
Tôi phì cười, vội sạc điện cho GPS.
Tôi chạy xe qua núi Chiết Đô, Bào Mã, Hải Tử, Nhị Lang. Nếu muốn ngắm cảnh sắc hồ Sữa và hồ Ngũ Sắc nữa thì phải leo bộ lên núi. Tự lượng sức mình không đủ, tôi quyết định dừng chân tại chùa Xung Cổ. Cỏ xanh, nước biếc, lá đỏ, núi tuyết, tôi ngẩn ngơ giữa khung cảnh cổ tích mùa thu ấy.
Bỗng GPS kêu “tút, tút”. Giọng Mao Thập Bát vang lên:
- “Lệ Chi, em quay lại Đạo Thành phải không? Chúng ta sắp đến chùa Xung Cổ, nơi anh sẽ cầu hôn em. Tới đó, anh sẽ nói với em: Bầu trời nơi đây xanh ngắt một màu, còn em là Thiên sứ giáng trần. Em đến với thế giới của anh, mang theo vui – buồn – hờn – giận làm thành bốn mùa. Nụ cười của em là ngày nắng, nước mắt của em là đêm sâu.
Anh thích sự cô độc, cho đến khi em nhẹ nhàng len vào tim anh. Anh muốn ở bên em, không muốn cứ mãi một mình.
Anh muốn chia sẻ với em mọi thứ của anh và cũng muốn ôm trọn mọi thứ thuộc về em. Anh muốn được ở bên em trọn đời. Anh yêu em. Yêu em không thể kiểm soát. Rất yêu em!
Lệ Chi, anh đang nghĩ, có phải em đang nghe đoạn thu âm này vào dịpchúng mình kỷ niệm một năm ngày cưới hay không? Có phải chúng mình đưa em bé của chúng ta đi du lịch không?
Anh sẽ đứng dưới bầu trời xanh thẳm của ngày đó, nói với anh và em của ngày hôm nay rằng: Lệ Chi, anh yêu em!
Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Hôm đó, trên sườn núi lấp lánh bóng mây, thảm cỏ êm mượt như nhung, Mao Thập Bát quỳ trước mặt cô gái và nói:
Lệ Chi, anh yêu em!
Cảnh sắc chốn này diễm lệ là thế, nhưng đối với Mao Thập Bát và Lệ Chi, nó là một tòa thành đầy cát.

Tòa thành đầy cát là ký ức của một người.
Đôi khi, trong những giấc mơ của chúng ta, tòa thành đầy cát ấy lại hiện về. Những cột đèn, dấu chân in trên lối phố vẫn còn nguyên vẹn và rõ ràng, nhưng bạn chẳng thể chạm vào.
Chỉ cần bạn đưa nhẹ tay là tòa thành sụp đổ, vỡ nát, vùi lấp nụ cười của bạn, xóa nhòa trời xanh, biển biếc của bạn, chôn dấu mọi hình ảnh kỷ niệm của chúng ta.

Cho dù nếu đi tiếp, có thể chúng ta sẽ lướt qua nhau.
Tôi đi ngang qua thế giới của các bạn, còn các bạn thì ngang qua thế giới của nhau.
Cô đơn là thế, nhưng chúng ta vẫn mãi chỉ là những chiếc máy nói, ra rả suốt ngày, nói hết những gì cần nói, sau đó làm bạn với tịch lặng


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 1⃣️丝巾女孩的假期穿搭|行李箱里的必备单品如果说只能选一件配饰来点亮全身搭配,那丝巾的可塑性太多了可松弛、可俏皮、可经典、可温柔...可以系在脖子上、帽子上,
  • 社保待遇篇1、“国统”系统上线停机切换期间,退休手续可以办理吗?5、“国统”系统上线停机切换期间,是否影响就业创业相关业务办理?
  • 不过我又特别坚信女主让男主出国这个决定是正确的,如果是我我也会这样子。“熬过了异地恋就是一辈子我真的讨厌异地恋 也是真的喜欢你”之前在抖音看到以为结局是分手了(
  • 人工泪‌液裸眼和戴隐‌形都可以用的,懂得就知‌道是好东西,日‌本大‌正制药爱丽‌丝C‌L-I人工泪液眼药水,每只独立包‌装,一支够两只眼睛,成分与眼泪很相‌似
  • 当时你也应该是很迷茫的吧,不知道是不是该坚持下去,就如同我现在,不知道前路何方,但你坚持下来了,给了我莫大的勇气,让我再去继续向前走,真的很感谢你,出现在我的世
  • 《假面女郎》讲述的是拥有外貌自卑感的平凡上班族金貌美(金Momi)每天晚上都用口罩遮住脸,以网络电台主播的身份活动,卷入意外事件而发生的一系列故事。在错综复
  • 仿佛我每想念一次春天,枝桠上就攒满一个花苞,我所希冀的,似乎都在慢慢变好。祝自己在最喜欢的年纪,生日快乐[蛋糕][蛋糕][蛋糕]曾经在看《挪威的森林》时,看到村
  • 其中,喜马拉雅“我要和你在一起”新春播客演说会于1月27日-2月15日在喜马拉雅APP开启,为西安市民呈现一场盛大的“线上西安中国年”活动之外,还将组织“暖冬曲
  • [蜡烛][蜡烛]Yumi是杨丞琳的宠物狗,今年17岁,5月5日是它的17岁生日,但它已经不在了……已经于2月走了,杨丞琳没有第一时间官宣这个消息,可能过于伤感也
  • 高甜烟火气言情都市剧 肖战杨紫《余生请多指教》和隔壁那个有暧昧的人对暗号一样,玩一段心照不宣的就差一点捅破窗户纸,那种暗戳戳的小甜蜜的小剧情实在是甜得让大家无法
  • 既然是一辈子的孤单,那就不要依赖任何人,只要是自己的决定,错了也没有必要抱怨。今天和四年前认识的朋友聊了很久,今天是我们四年后的第一次见面,泰国分别后,我们也
  • 所以看到男人说什么“男人苦男人累”真用不着心疼,他们再怎么样也是碾压女性,通过这种不公平的竞争,来抢夺女性的工作机会,内卷是他们喜欢的,整个社会黑社会化也是他们
  • #每日一善[超话]##每日一善##阳光信用# 有一种美丽,是看不见,摸不着的,它需要我们用心来感受,这种美丽就是善良;有一种气质,是至尊的,高贵的,它需要我们用
  • 呃那位女生与女神也不是很熟 只是和我一样凭感觉…她多优秀不用再吹 最最最难能可贵的是她还十分乐于助人…她待人真诚(反正对我 和对我所知道的人都很好)在去年 发生
  • 19.云的心思只有风知道。18.爱是深渊也是大海。
  • 恰尔汗奥卢喜欢国际米兰,他爱蓝黑色,梅阿查是他的偶像 恰尔汗奥卢始于德甲,在AC米兰期间,他逐渐的成长,近年来的意甲之争,可以说是尤文图斯和国际米兰的比拼。恰球
  • 本来以为昨晚没睡好,头晕晕的会影响发挥,一切都那么的顺其自然,自然而然的完美ending,晚上不接客人,大家都在外面等着下班,我弄健康证的投屏,但是不知道为什么
  • 以下是第三季(上):1. 牛舌三切 @ “大无烧肉”我已过了大口吃肉的年纪,大碗喝酒也不行,大杯喝可乐倒还在行,所以对什么烤肉专门店敬而远之,但这家“大无烧肉”
  • 那,是你不曾来过——  有一座城,齐聚了山、河、湖、海、岛、瀑、泉,绿水青山一应俱全;有一座城,让出走半生归来仍是少年的北宋文豪苏东坡,宁愿“不辞长作岭南人”;
  • 进入怀恋期,对方更多想到在一起时好的感觉。等餐的时候,来了一个外国人叔叔坐在我的前面,感觉他来汉堡王的原因也是怀恋家乡的食物了吧。