泣(な)いていいんだよ
na i te i i n da yo
没关系哭吧

そんなひと言(こと)に
so n na hi to ko to ni
就这样的一句话

僕(ぼく)は救(すく)われたんだよ
bo ku ha su ku wa re ta n da yo
给了我希望

本当(ほんとう)にありがとう
ho n to u ni a ri ga to u
真的谢谢你

情(なさ)けないけれどだらしないけれど
na sa ke na i ke re do da ra si na i ke re do
虽然很难为情 很没出息

君(きみ)を想(おも)うことだけで
ki mi wo o mo u ko to da ke de
但是只是想着你

明日(あした)が輝(かがや)く
a si ta ga ka ga ya ku
明天都变得闪耀了

#だらしない:散漫的

ありのままの二人(ふたり)でいいよ
a ri no ma ma no fu ta ri de i i yo
我俩依本性生活就好

陽(ひ)だまり見(み)つけて遊(あそ)ぼうよ
hi da ma ri mi tsu ke te a so bo u yo
到太阳下 尽情地玩耍吧

ベランダで水(みず)をやる君(きみ)の
be ra n da de mi zu wo ya ru ki mi no
在阳台浇水的你

足元(あしもと)に小(ちい)さな虹(にじ)
a si mo to ni chi i sa na ni ji
脚边有小小的彩虹

一生(いっしょう)そばにいるから
i ssyo u so ba ni i ru ka ra
既然一生都在一起

一生(いっしょう)そばにいて
i ssyo u so ba ni i te
那就一生都在一起

一生(いっしょう)離(はな)れないように
i ssyo u ha na re na i yo u ni
一生都不要分开

一生懸命(いっしょうけんめい)に
i ssyo u ke n me i ni
竭尽全力

きつく結(むす)んだ目(め)が
ki tsu ku mu su n da me ga
为了不松开我们

解(ほど)けないように
ho do ke na i yo u ni
紧紧相连的羁绊

かたく繋(つな)いだ手(て)を
ka ta ku tsu na i da te wo
我不会放开

離(はな)さないから
ha na sa na i ka ra
紧紧相握的双手

ママの優(やさ)しさと
ma ma no ya sa si sa to
温柔的妈妈和

パパの泣(な)き虫(むし)は
pa pa no na ki mu si ha
爱哭的爸爸

まるで僕(ぼく)らのようでさ
ma ru de bo ku ra no yo u de sa
就好像我们一样阿

未来(みらい)が愛(いと)しい
mi ra i ga i to si i
未来多美好

大(おお)きな夢(ゆめ)じゃなくていいよ
o o ki na yu me jya na ku te i i yo
不需要有多大的梦想

自分(じぶん)らしくいれたらいいよ
ji bu n ra si ku i re ta ra i i yo
只要活出真我就好

ひとりぼっち迷(まよ)ったときは
hi to ri bo cchi ma yo tta to ki ha
独自一人感到迷惘时

あの頃(ごろ)を思(おも)い出(だ)して
a no go ro wo o mo i da si te
就回想那个时刻吧

寂(さみ)しい夜(よる)を半分(はんぶん)
sa mi shi i yo ru wo ha n bu n
我想在你寂寞的夜晚

僕(ぼく)に預(あず)けてほしい
bo ku ni a zu ke te ho si i
和你分享孤单感

#預(あず)けて:给(别人)保管
#てほしい:希望对方做某事。

嬉(うれ)しい日々(ひび)は
u re si i hi bi ha
想在快乐的日子

十分(じゅうぶん)に笑(わら)い合(あ)っていたい
jyu u bu n ni wa ra i a tte i ta i
一起尽情欢笑

どんな言葉(ことば)でも足(た)りないような
do n na ko to ba de mo ta ri na i yo u na
全因你给了我

君(きみ)の温(ぬく)もりに触(ふ)れたせいかな
ki mi no nu ku mo ri ni fu re ta se i ka na
那份无以言表的温暖

家族(かぞく)や友達(ともだち)のこと
ka zo ku ya to mo da chi no ko to
家人和朋友

こんな僕(ぼく)のこと
ko n na bo ku no ko to
还有这样的我

いつも大事(だいじ)に笑(わら)うから
i tsu mo da i ji ni wa ra u ka ra
一直都很(珍惜)地笑着

#大事(だいじ):珍惜的。大事な人。
此处可能是省略了大事にして。珍惜对待

泣(な)けてくるんだよ
na ke te ku ru n da yo
因此才会感到想哭

何(なん)にもなかった空(そら)に
na n ni mo na ka tta so ra ni
什么都没有的天空中

ぽつんと輝(かがや)いていた
po tsu n to ka ga ya i te i ta
也散发着点点星光

ありがとうに代(か)わる言葉(ことば)
a ri ga to u ni ka wa ru ko to ba
能替代感谢的话语

ずっと探(さが)していたんだ
zu tto sa ga si te i ta n da
我一直在寻找

一生(いっしょう)そばにいるから
i ssyo u so ba ni i ru ka ra
既然一生都在一起

一生(いっしょう)そばにいて
i ssyo u so ba ni i te
那就一生都在一起

一生(いっしょう)離(はな)れないように
i ssyo u ha na re na i yo u ni
一生都不要分开

一生懸命(いっしょうけんめい)に
i ssyo u ke n me i ni
竭尽全力

きつく結(むす)んだ目(め)が
ki tsu ku mu su n da me ga
为了不松开我们

解(ほど)けないように
ho do ke na i yo u ni
紧紧相连的羁绊

かたく繋(つな)いだ手(て)を
ka ta ku tsu na i da te wo
我不会放开

離(はな)さないから
ha na sa na i ka ra
紧紧相握的双手

这首歌我这两天循环了好多遍,越听越上瘾的感觉,真的超级棒,非常的好听[good][good][good][good]

#奶奶我愛你#*
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:02am
9:20pm*Diary

#奶奶我愛你#*
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:01am (2)
9:20pm*Diary


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 最近阅读了中国传统色,这本书系统整理了传统颜色,每一个颜色做了细致的溯源,一组颜色是一个物候更替,也是绘画从浅到深配色方案,还搭配很多古诗词,超有中国风意境,堪
  • 事到最后嫉妒我、背后黑我的居然是自己多年的好朋友…想拿出愚蠢又恶心的小把戏来伤害我,不仅没能达到目的,还漏出了尾巴,你太自我肯定了吧亲爱的……没有这么点心理素质
  • #叶片片成长日记# 3.16,今天还挺忙的,周中普通的一天,上午带片去复诊,因为要做尿流(拉个尿测速度)喝了好多水后到处走走才回医院的,后面又做尿扩,今天唯一
  • ——现在加入#小耳朵奶茶[超话]#,并带上#小耳朵奶茶#话题,告诉大家你心目中人气奶茶品牌的白月光是哪个单品,并@ 3位好友,楸5位幸运鹅每人送一杯【小耳朵奶茶
  • 当然,也是因为哑光绿的高级质感和颜值首先打动了我(所以我才愿意试试)而且安装方便,把旧喷头拧下来,换上新的,没有比这更简单的了。从照片可以看到滤芯在很努力工作了
  • #王牌部队小飞长大了#孟司令是路好,宋建设黑转粉,孤儿高才是顾一野的生命粉,自己做了赘婿,还惦记别人的义子也做自己的赘婿,最终叫高小飞。别拿你家的父子相处,替顾
  • 实力里面自信最重要,因为来到美联决赛的已经没有弱队了。现在美联比较棘手的一个问题是,大家只有今天没有明天,因为Mahomes,Allen,Burrow和Herb
  • 富吃在手夜猫行动通宵熬夜不仅要有游戏还要有能填饱肚子的宵夜,每当夜晚降临,能吃上暖心暖胃的宵夜和零食,简直幸福感爆棚-虽然本吃货八大菜系一样不会做,但是,方便面
  • 包括说喜欢,我其实并不相信,也不想信,好像并不太需要别人对我说有多好,觉得能彼此尊重克制就很好,感觉想想以后就是沉甸甸的责任。组长有说还是要找喜欢自己的,找自己
  • 无问问之,是问穷也。明见无值,辩不若默。
  • 记忆里最后跟着一个讲解(他非要拉我们去,说这个洞可好玩了)去的一个洞窟,壁画敷了两层,里面一层很好看(唐或者西夏吧,记不清了)外面又画了一层“奇奇怪怪的东西”不
  • 我看蔡骏的第一部作品是《天机》初中的时候看的,甚至还在班里传了好几手,大家都来借。蔡骏出新书了[哆啦A梦害怕]也不能算新书,一年多前的了,只不过我刚刚知道。
  • 2014年,因主演古装仙侠偶像剧《古剑奇谭》被内地观众熟知,并获得国剧盛典年度最受欢迎全能艺人奖、年度电视剧媒体最期待演员;同年,他还因励志喜剧电影《男人不可以
  • 14.我把灯关了,让他就亮到这里吧,我和自己和解了15.孤独比将就有趣多了。当我和朋友们在家,家里就遭了殃我太喜欢晒太阳了(下辈子想当个小狗,就趴在门口晒太阳)
  • 给大家看看我的干女儿“红包” 她的妈妈就是大萌仙女没错啦 刚才我给红包发微信我问她“红包包 你是不是在睡午觉呀 我是你的干妈” 没想到我的小公主真的就是在睡觉
  • 为了报答你们一直以来的喜爱跟支持,为大家准备了小小的礼物!为了报答你们一直以来的喜爱跟支持,为大家准备了小小的礼物!
  • 而且我还是上一次的观点,泽在这个剧集里表达自己的zz抱负,这让它的现实性逻辑彻头彻尾支配了戏剧逻辑,我认为这是降维打击。” 导演补充的一些扎心解读:“观众们希望
  • 组织全市32所大中小学校,集中开展校园周边文明志愿服务活动。 呼伦贝尔市开展“文明交通、绿色出行”行动,组织动员市区两级1000余名志愿者参与文明交通志愿服务
  •   在面对别人的“挑三拣四”时,你唯独能做的,就是明智地不活在别人嘴里,选择自己舒服的生活方式,自在地活着。 我很高兴能支持像裴宇这样年轻的企业家,他和我有着
  • 上次看这种灾难消息还是12年前,看三联周刊,记得当时去了很多媒体,有现场细节和照片,记忆中也有对事故的调查和反思,现在想看这样的报道许是不可能了,只有各种通报、