#我親愛的媽媽和外婆#*
願我親愛的媽媽和外婆天天都平安喜樂![太阳][心]
Tối qua hình như là Ngoại không có ngủ miếng nào, cứ cách đều đặn tầm 2 tiếng, là Ngoại hô lên một lần. Gần 12h khuya, thì gõ vào chiếu, má nghe, xuống, Ngoại nói cho Ngoại uống nước. Đến 1 rưỡi sáng, Ngoại lại hô: "Khát nước quá cô Hạnh ơi!" Hô hoài luôn. Lúc đó mình chưa ngủ, nên mình xuống, đút nước cho Ngoại. Ngoại "đếm" số muỗng nước: "Bảy, tám, chín, mười, mười một..." Có lẽ Ngoại không hiểu ý mình lắm, mình nói thôi Ngoại đừng đếm nữa, còn khát thì mình cho uống tiếp, mà khi mình nói Ngoại nằm ngủ đi, Ngoại: "Uống có 19 muỗng nước à."
Lên nằm, đến tầm 4h15 sáng, mình lại nghe: "Cô Hạnh ơi, mắc đái! Đi đái, cô Hạnh ơi!" Ngoại hô rất to, má phải xuống, nói Ngoại nằm im ngủ đi, vì có bận tã rồi mà. Ngoại nói: "Cho uống miếng nước đi cô Hạnh", mà má không cho, để sáng uống luôn.
Trời Đà Lạt, lạnh mà, không hiểu sao tối đến càng lạnh hơn, mà Ngoại đòi uống nước nhiều quá, trong khi ban ngày, nằm suốt, trời nóng hơn, lại không thấy hô lên đòi uống nước như buổi tối. Giống như cơ thể Ngoại sinh hoạt ngược giấc với mọi người í, tối là thức, cảm thấy khát nước, còn có đói hay không, mình không biết. Ngày má vẫn đều đặn cho Ngoại ăn 3 buổi. Từ bữa đầu tháng, Ngoại đau chân không xuống giường đến giờ, cũng gần tuần nay, Ngoại đều ăn cháo. Chiều nay cậu Đông nấu bánh canh cua, lúc 8:17pm mình xuống, má nói Ngoại không có ăn được, vì lạm xạm. Không biết Ngoại có bị dị ứng cá lóc không, mai mình mua bánh canh cá lóc cho Ngoại ăn thử xem. [心]
Nay đi làm, nên mình không có ghi nhiều "Nhật kí hình ảnh - clip." Chiều 5h30 về tới nhà, mệt quá nên lên nằm, ngủ, Thục Đoan có qua tìm, vì mình nói chiều nay làm về sẽ chỉ Đoan làm nơ, bông hoa cột tóc, mà vẫn chưa nè, để mốt vậy, mốt thứ 5 không có đi làm, rảnh nè.
Đăng Đoan xuống, mở TV coi kênh Vlog gì đó. 10h Đăng lên gác rồi, mà Đoan còn ngồi coi đây. Mình nói thêm 5 phút nữa, 10h25 lên ngủ đi nè.
À, sáng nay mới gặp lại chị Hà phòng sau hơn cả tuần. Đầu giờ chiều, hơn 1 rưỡi, hai chị em lại nói chuyện hài quá đi thôi, cười quá chừng. Nói chuyện sắp tiêm vacxin, nghe mình nói xong, chị Hà: "Lúc chị Hương nói đăng kí tiêm, có mỗi chị với con H chịu tiêm thôi. Em thì nói chưa có biết gì hết, còn con Trúc thì nói: Em còn 2 đứa con!" => Ừa, lý do mình với Trúc sợ, không có dám đăng kí tiêm á, haha! [笑cry]
Chuyện của hôm nay, T3-6/7/2021. [鲜花][太阳]
#寶貝小淑端小啟燈#*
#Home Sweet Home#*
#Happy Everyday#*
#Song Anh Hotel#*
#God Bless Us#*
#Tue, Jul 6, 2021#*12:04pm
Nay nhịn sáng, trưa mới đặt bún thịt nướng chay ăn. [鲜花]
*10:25pm*Diary
願我親愛的媽媽和外婆天天都平安喜樂![太阳][心]
Tối qua hình như là Ngoại không có ngủ miếng nào, cứ cách đều đặn tầm 2 tiếng, là Ngoại hô lên một lần. Gần 12h khuya, thì gõ vào chiếu, má nghe, xuống, Ngoại nói cho Ngoại uống nước. Đến 1 rưỡi sáng, Ngoại lại hô: "Khát nước quá cô Hạnh ơi!" Hô hoài luôn. Lúc đó mình chưa ngủ, nên mình xuống, đút nước cho Ngoại. Ngoại "đếm" số muỗng nước: "Bảy, tám, chín, mười, mười một..." Có lẽ Ngoại không hiểu ý mình lắm, mình nói thôi Ngoại đừng đếm nữa, còn khát thì mình cho uống tiếp, mà khi mình nói Ngoại nằm ngủ đi, Ngoại: "Uống có 19 muỗng nước à."
Lên nằm, đến tầm 4h15 sáng, mình lại nghe: "Cô Hạnh ơi, mắc đái! Đi đái, cô Hạnh ơi!" Ngoại hô rất to, má phải xuống, nói Ngoại nằm im ngủ đi, vì có bận tã rồi mà. Ngoại nói: "Cho uống miếng nước đi cô Hạnh", mà má không cho, để sáng uống luôn.
Trời Đà Lạt, lạnh mà, không hiểu sao tối đến càng lạnh hơn, mà Ngoại đòi uống nước nhiều quá, trong khi ban ngày, nằm suốt, trời nóng hơn, lại không thấy hô lên đòi uống nước như buổi tối. Giống như cơ thể Ngoại sinh hoạt ngược giấc với mọi người í, tối là thức, cảm thấy khát nước, còn có đói hay không, mình không biết. Ngày má vẫn đều đặn cho Ngoại ăn 3 buổi. Từ bữa đầu tháng, Ngoại đau chân không xuống giường đến giờ, cũng gần tuần nay, Ngoại đều ăn cháo. Chiều nay cậu Đông nấu bánh canh cua, lúc 8:17pm mình xuống, má nói Ngoại không có ăn được, vì lạm xạm. Không biết Ngoại có bị dị ứng cá lóc không, mai mình mua bánh canh cá lóc cho Ngoại ăn thử xem. [心]
Nay đi làm, nên mình không có ghi nhiều "Nhật kí hình ảnh - clip." Chiều 5h30 về tới nhà, mệt quá nên lên nằm, ngủ, Thục Đoan có qua tìm, vì mình nói chiều nay làm về sẽ chỉ Đoan làm nơ, bông hoa cột tóc, mà vẫn chưa nè, để mốt vậy, mốt thứ 5 không có đi làm, rảnh nè.
Đăng Đoan xuống, mở TV coi kênh Vlog gì đó. 10h Đăng lên gác rồi, mà Đoan còn ngồi coi đây. Mình nói thêm 5 phút nữa, 10h25 lên ngủ đi nè.
À, sáng nay mới gặp lại chị Hà phòng sau hơn cả tuần. Đầu giờ chiều, hơn 1 rưỡi, hai chị em lại nói chuyện hài quá đi thôi, cười quá chừng. Nói chuyện sắp tiêm vacxin, nghe mình nói xong, chị Hà: "Lúc chị Hương nói đăng kí tiêm, có mỗi chị với con H chịu tiêm thôi. Em thì nói chưa có biết gì hết, còn con Trúc thì nói: Em còn 2 đứa con!" => Ừa, lý do mình với Trúc sợ, không có dám đăng kí tiêm á, haha! [笑cry]
Chuyện của hôm nay, T3-6/7/2021. [鲜花][太阳]
#寶貝小淑端小啟燈#*
#Home Sweet Home#*
#Happy Everyday#*
#Song Anh Hotel#*
#God Bless Us#*
#Tue, Jul 6, 2021#*12:04pm
Nay nhịn sáng, trưa mới đặt bún thịt nướng chay ăn. [鲜花]
*10:25pm*Diary
#奶奶我愛你#*
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:01am (2)
9:20pm*Diary
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:01am (2)
9:20pm*Diary
“ Anh bảo nó xấu tức là nó xấu “
được anh .em kết câu kết khét lẹt này của anh
chơi xe cũng như chơi gái , mình phải có lập trường và đẳng cấp của RIÊNG mình anh nhờ . “ thải “ ra thì “ bậy “ bạ đâu cứ thích là cũng được , chứ “ nạp “ vào mà “ ăn tạp “ quá cái lìn gì cũng cho lên mồm thử thì dễ nhồi máu cơ mồm lắm như chơi chả đùa được đâu !
* đập giường , nhầm , bàn *
nói hay lắm , xuất sắc ạ 10+ mời về chỗ ạ .
.
.
.
.
chuẩn bị chuyển qua phần thứ hai . phần vừa trên “ tung “ rồi thì giờ phần này chuyển qua “ hứng “ thôi cho đủ
không ổn rồi , không nhầm thì thời trước những nhà khoa học “ quần chúng “ ( bí danh : các cụ / nghệ danh : cha ông ta ) vĩ đại đã lại đúc kết / rút ( mãi bao nhiêu mà kỳ cục không hết ) thêm một cái không cách nào không thể không đón nhận rằng dù không muốn thừa nhận thì vẫn phải chấp nhận một sự thật không thể phủ nhận : đàn ông hóa ra cũng lại chỉ là những chú con đang thời trổ mã , mà nói rộng ra suy cho cùng thì cũng vẫn chỉ là một loài động vật bốn chân sử dụng hệ thần kinh và hệ sinh dục chung làm một như nhau ( chứ nếu lại nói là : suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì nó lại đại trà bình dân và oan ức quá . hơn nữa nói vậy không phải cố tình động chạm đến “ lòng - tự - trọng - sĩ / thể - diện “ của họ quá đáng rồi ấy à . có phải ai cũng có đủ hai bộ phận đâu mà thân trên với chả thân dưới .
tự cái thân mình , mày tự nhìn lại mày đi , “ ốc không mang nổi mình ốc còn .... chẳng lo được quan tâm đến thân người ta làm gì , vẽ chuyện
....
muốn “ đá “ gì thì đá cũng phải liên quan phong thủy bản mệnh ngày tháng năm sinh này nọ rắc rối mắc mệt mỏi
tốt nhất là , trót muốn đeo rồi thì “ đẹp “ nhất là đeo Ngọc , không phải thầy bà bói toán xem xét cúng bái khắc hợp gì hết . cứ Ngọc Trai thật mà đeo , nước ngọt nước mặn thì cũng là nước . Trai “ nước “ nào thì cũng là Trai , đã là Trai thì đều GIÁ TRỊ , ít nhất hơn đàn ông - một lũ tự thủ d*^m bằng cái suy nghĩ bản thân là người “ trưởng thành “
được anh .em kết câu kết khét lẹt này của anh
chơi xe cũng như chơi gái , mình phải có lập trường và đẳng cấp của RIÊNG mình anh nhờ . “ thải “ ra thì “ bậy “ bạ đâu cứ thích là cũng được , chứ “ nạp “ vào mà “ ăn tạp “ quá cái lìn gì cũng cho lên mồm thử thì dễ nhồi máu cơ mồm lắm như chơi chả đùa được đâu !
* đập giường , nhầm , bàn *
nói hay lắm , xuất sắc ạ 10+ mời về chỗ ạ .
.
.
.
.
chuẩn bị chuyển qua phần thứ hai . phần vừa trên “ tung “ rồi thì giờ phần này chuyển qua “ hứng “ thôi cho đủ
không ổn rồi , không nhầm thì thời trước những nhà khoa học “ quần chúng “ ( bí danh : các cụ / nghệ danh : cha ông ta ) vĩ đại đã lại đúc kết / rút ( mãi bao nhiêu mà kỳ cục không hết ) thêm một cái không cách nào không thể không đón nhận rằng dù không muốn thừa nhận thì vẫn phải chấp nhận một sự thật không thể phủ nhận : đàn ông hóa ra cũng lại chỉ là những chú con đang thời trổ mã , mà nói rộng ra suy cho cùng thì cũng vẫn chỉ là một loài động vật bốn chân sử dụng hệ thần kinh và hệ sinh dục chung làm một như nhau ( chứ nếu lại nói là : suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì nó lại đại trà bình dân và oan ức quá . hơn nữa nói vậy không phải cố tình động chạm đến “ lòng - tự - trọng - sĩ / thể - diện “ của họ quá đáng rồi ấy à . có phải ai cũng có đủ hai bộ phận đâu mà thân trên với chả thân dưới .
tự cái thân mình , mày tự nhìn lại mày đi , “ ốc không mang nổi mình ốc còn .... chẳng lo được quan tâm đến thân người ta làm gì , vẽ chuyện
....
muốn “ đá “ gì thì đá cũng phải liên quan phong thủy bản mệnh ngày tháng năm sinh này nọ rắc rối mắc mệt mỏi
tốt nhất là , trót muốn đeo rồi thì “ đẹp “ nhất là đeo Ngọc , không phải thầy bà bói toán xem xét cúng bái khắc hợp gì hết . cứ Ngọc Trai thật mà đeo , nước ngọt nước mặn thì cũng là nước . Trai “ nước “ nào thì cũng là Trai , đã là Trai thì đều GIÁ TRỊ , ít nhất hơn đàn ông - một lũ tự thủ d*^m bằng cái suy nghĩ bản thân là người “ trưởng thành “
✋热门推荐