Trong hành trình đi tìm lại cuộc đời mình và tìm lại tính cách mình đã đánh mất trước kia, mình đã đánh mất và bỏ qua rất nhiều người. Bởi vì họ không còn phù hợp với mình, bởi vì mình đã quyết tâm sẽ phải phũ phàng tránh xa những người tiêu cực, và cũng vì mình muốn cuộc sống mình tốt đẹp hơn. Dù là mối quan hệ kéo dài bao lâu đi chăng nữa thì nếu nó là sai lầm và nó kéo mình đi xuống thì mình buộc phải từ bỏ thôi, vì chính bản thân mình.
Lúc trước mình vì muốn làm hài lòng tất cả mọi người xung quanh mà mình luôn làm trái ý muốn bản thân, mình luôn sống cho người khác, sống để họ không soi mói nữa. Nhưng mà mình vẫn bị soi mói và bị ghét, vậy thì mình không cần làm bất cứ chuyện gì vì bất cứ ai nữa. Vì họ chẳng làm được gì cho mình ngoài buông ra những lời châm biếm và nói móc mình, và mình cũng chẳng nhận được gì từ họ. Mình bây giờ muốn được sống theo ý muốn của mình, được thể hiện cái tôi bẩm sinh của mình, mình không muốn cúi đầu trước những lời nói xấu sau lưng và trước những lời dèm pha từ bọn tiểu nhân nữa. Tại sao phải sống cho nó khi nó chẳng đem lại được lợi ích gì cho mình?
Trớ trêu thay, khi lên đại học mình mới dần dần tập sống cho bản thân và mặc kệ những lời nói xấu đó. Còn cấp 3 thì mình cứ mãi đi tìm và đi soi xem có ai còn nói xấu mình nữa không, rồi lại buồn tủi trong khi tụi nó hí hửng vì nói xấu mình. Nhưng không sao, dù sao cũng đã nhận ra rồi, và từ lúc nhận ra thì mình như một con bướm thoát kén để tự tỏa ra ánh sáng của riêng mình, và từ đó chẳng ai chạm tới được mình nữa. Mình dần mài giũa được bản thân để chống lại những thứ tiêu cực của cuộc đời mà không bị nó cuốn vào. Mình dần đúc kết thêm nhiều kinh nghiệm sống để được vui vẻ hạnh phúc. Mình học được nhiều thứ hay ho lắm. Và một điều quan trọng nữa là mình đã biết dừng lại để cảm nhận sự bình dị và yên ả của thế giới này. Mình nhận ra thế giới này tươi đẹp biết bao, và mình hạnh phúc, lần đầu mình cảm nhận được hạnh phúc thật sự từ việc cảm nhận cuộc sống. Mình biết ơn cuộc đời đã đem đến những điều bình yên cho mình mà mình lại không hề nhận ra. Rồi mình bắt đầu nhìn lại những thứ mình đang có và thấy được là mình may mắn lắm. Mình thật sự rất may mắn, may mắn vì những gì mình đang có và may mắn vì tâm mình đã bình tĩnh lại và nhận ra nhiều thứ tốt đẹp xung quanh. Cho nên mỗi ngày đối với mình là một sự trải nghiệm. Mình không hề buồn bã, cũng không để sự tức giận trong lòng quá lâu. Mình biết cách điều tiết tâm lí của mình.
Lúc trước mình vì muốn làm hài lòng tất cả mọi người xung quanh mà mình luôn làm trái ý muốn bản thân, mình luôn sống cho người khác, sống để họ không soi mói nữa. Nhưng mà mình vẫn bị soi mói và bị ghét, vậy thì mình không cần làm bất cứ chuyện gì vì bất cứ ai nữa. Vì họ chẳng làm được gì cho mình ngoài buông ra những lời châm biếm và nói móc mình, và mình cũng chẳng nhận được gì từ họ. Mình bây giờ muốn được sống theo ý muốn của mình, được thể hiện cái tôi bẩm sinh của mình, mình không muốn cúi đầu trước những lời nói xấu sau lưng và trước những lời dèm pha từ bọn tiểu nhân nữa. Tại sao phải sống cho nó khi nó chẳng đem lại được lợi ích gì cho mình?
Trớ trêu thay, khi lên đại học mình mới dần dần tập sống cho bản thân và mặc kệ những lời nói xấu đó. Còn cấp 3 thì mình cứ mãi đi tìm và đi soi xem có ai còn nói xấu mình nữa không, rồi lại buồn tủi trong khi tụi nó hí hửng vì nói xấu mình. Nhưng không sao, dù sao cũng đã nhận ra rồi, và từ lúc nhận ra thì mình như một con bướm thoát kén để tự tỏa ra ánh sáng của riêng mình, và từ đó chẳng ai chạm tới được mình nữa. Mình dần mài giũa được bản thân để chống lại những thứ tiêu cực của cuộc đời mà không bị nó cuốn vào. Mình dần đúc kết thêm nhiều kinh nghiệm sống để được vui vẻ hạnh phúc. Mình học được nhiều thứ hay ho lắm. Và một điều quan trọng nữa là mình đã biết dừng lại để cảm nhận sự bình dị và yên ả của thế giới này. Mình nhận ra thế giới này tươi đẹp biết bao, và mình hạnh phúc, lần đầu mình cảm nhận được hạnh phúc thật sự từ việc cảm nhận cuộc sống. Mình biết ơn cuộc đời đã đem đến những điều bình yên cho mình mà mình lại không hề nhận ra. Rồi mình bắt đầu nhìn lại những thứ mình đang có và thấy được là mình may mắn lắm. Mình thật sự rất may mắn, may mắn vì những gì mình đang có và may mắn vì tâm mình đã bình tĩnh lại và nhận ra nhiều thứ tốt đẹp xung quanh. Cho nên mỗi ngày đối với mình là một sự trải nghiệm. Mình không hề buồn bã, cũng không để sự tức giận trong lòng quá lâu. Mình biết cách điều tiết tâm lí của mình.
置顶出来来生写 转100随便抽点生写#乃木坂46[超话]##早川聖来##早川圣来[超话]#
a.2019.March.II 16特别制服 70
b.2019.May 七周年1制服 70
c.2019.July 19特别制服 50
d.2019夏巡大阪T 75
e.2019.September 夏巡2019制服I 65
f.2019.October 夏巡2019制服II 65
g.SingOut纪念 60
h.4期生special橙色衣服(3张) 60
i.3.4期生场T 553.4期生特殊 55
j.7th year birthday live 西野七濑毕业T 160
k.7th anniversary 彩虹生写 260
l.Do my best 65
m.滑走路 90
n.2019.Valentine 情人节 150
可预订 欢迎私聊。
a.2019.March.II 16特别制服 70
b.2019.May 七周年1制服 70
c.2019.July 19特别制服 50
d.2019夏巡大阪T 75
e.2019.September 夏巡2019制服I 65
f.2019.October 夏巡2019制服II 65
g.SingOut纪念 60
h.4期生special橙色衣服(3张) 60
i.3.4期生场T 553.4期生特殊 55
j.7th year birthday live 西野七濑毕业T 160
k.7th anniversary 彩虹生写 260
l.Do my best 65
m.滑走路 90
n.2019.Valentine 情人节 150
可预订 欢迎私聊。
Previously on Marvel’s Agents of S.H.I.E.L.D
七季,七年,唯一一部一直在追的剧,每周最开心的时间就是神盾局更新的时间,高中的时候每天晚上悄悄的在办公室旁边蹭Wi-Fi下载,然后躲被窝里悄悄的看,从大学开始,鸭头和神盾局也就紧紧地绑在了一起
七年的时间,distance对Fitz-Simmons终于不再是curse,他们也有了自己的孩子Alya,Daisy终于收获了爱情,并且可能要在天剑局继续大显身手,Shield为了缅怀建立了Coulson Academy,而May经历一切后又重新做上了文职,来到Coulson Academy讲课,Coulson也终于戴上墨镜坐回了Lola,虽然大家不在一起执行任务了,但永远都是一个Family!
神盾局结束了,我的青春也跟着结束了,但看到最后总还是希望听到那句熟悉的
We’ll return in a moment
#神盾局特工##agents of shield##神盾特工agents of shield#
七季,七年,唯一一部一直在追的剧,每周最开心的时间就是神盾局更新的时间,高中的时候每天晚上悄悄的在办公室旁边蹭Wi-Fi下载,然后躲被窝里悄悄的看,从大学开始,鸭头和神盾局也就紧紧地绑在了一起
七年的时间,distance对Fitz-Simmons终于不再是curse,他们也有了自己的孩子Alya,Daisy终于收获了爱情,并且可能要在天剑局继续大显身手,Shield为了缅怀建立了Coulson Academy,而May经历一切后又重新做上了文职,来到Coulson Academy讲课,Coulson也终于戴上墨镜坐回了Lola,虽然大家不在一起执行任务了,但永远都是一个Family!
神盾局结束了,我的青春也跟着结束了,但看到最后总还是希望听到那句熟悉的
We’ll return in a moment
#神盾局特工##agents of shield##神盾特工agents of shield#
✋热门推荐