Hôm nay lễ thiếu nhi đăng gì nè? Đăng bức hình cổ vũ bóng đá thôi. Trước kia xem cầu thủ Ronaldo của Brasil đá bóng hâm mộ lắm luôn. Nên lúc đó nghĩ sau này nếu có con trai nhất định cho nó đi theo bóng đá ngày lúc nhỏ, trở thành cầu thủ bóng đá. Bây giờ suy nghĩ lại, thời đó sao ngốc vậy trời, có thể nghĩ đến chuyện xa xôi như thế luôn, sao lại còn tưởng tượng đến mức độ đó, không tin đó là mình luôn.
Nhớ lại ký ức khi bé, là một cô bé vô cùng hiếu động, ham chơi, dường như trong đầu lúc đó chỉ nghĩ đến chuyện chơi thôi. Ham chơi đến mức đi học không bao giờ soạn sách vở theo thời khóa biểu mà mang luôn sách vở cho 1 tuần luôn, một chiếc cặp thủy thủ mặt trăng nặng ơi là nặng, chắc đây là lý do sao giờ lùn như thế, áo trắng luôn lấm lem mực vì muốn tập viết cho thật nhanh để đi chơi nên mặc kệ hết, chạy chơi giữa trưa nắng nhiều nên làn da đen nhẽm mọi người cứ nghĩ mình làn da nâu sôcôla đó, hên sao lớn lên không đen nữa.
Hồi bé mọi trò chơi đều chơi hết, trò chơi cho bé gái bé trai đều chơi hết ' chơi buôn bán đồ hàng, chơi trốn tìm, bịt mắt bắt dê để, nhảy dây, bóng đá, cờ vua, chơi cùi, chơi kéo, chơi hấc đá, nhảy dây, chơi bắn bi...', nói chung là không kể hết...
Đến lớn rồi, an tĩnh hơn rất nhiều, vô cùng tĩnh lặng luôn. Nhưng ký ức đó mãi không quên, nhờ đó mới hình thành tôi như bây giờ. Thật ra cũng không tĩnh lặng đến như vậy, những ai không hiểu thì kêu mình ít nói, những ai trong thế giới của mình đều hiểu mình không phải như vậy, đôi lúc rất điên đó...
Mình nghĩ trẻ em nên như thế sống theo đúng lứa tuổi của mình, hồn nhiên, trong sáng, vui vẻ... https://weibo.com/u/6017645069
Nhớ lại ký ức khi bé, là một cô bé vô cùng hiếu động, ham chơi, dường như trong đầu lúc đó chỉ nghĩ đến chuyện chơi thôi. Ham chơi đến mức đi học không bao giờ soạn sách vở theo thời khóa biểu mà mang luôn sách vở cho 1 tuần luôn, một chiếc cặp thủy thủ mặt trăng nặng ơi là nặng, chắc đây là lý do sao giờ lùn như thế, áo trắng luôn lấm lem mực vì muốn tập viết cho thật nhanh để đi chơi nên mặc kệ hết, chạy chơi giữa trưa nắng nhiều nên làn da đen nhẽm mọi người cứ nghĩ mình làn da nâu sôcôla đó, hên sao lớn lên không đen nữa.
Hồi bé mọi trò chơi đều chơi hết, trò chơi cho bé gái bé trai đều chơi hết ' chơi buôn bán đồ hàng, chơi trốn tìm, bịt mắt bắt dê để, nhảy dây, bóng đá, cờ vua, chơi cùi, chơi kéo, chơi hấc đá, nhảy dây, chơi bắn bi...', nói chung là không kể hết...
Đến lớn rồi, an tĩnh hơn rất nhiều, vô cùng tĩnh lặng luôn. Nhưng ký ức đó mãi không quên, nhờ đó mới hình thành tôi như bây giờ. Thật ra cũng không tĩnh lặng đến như vậy, những ai không hiểu thì kêu mình ít nói, những ai trong thế giới của mình đều hiểu mình không phải như vậy, đôi lúc rất điên đó...
Mình nghĩ trẻ em nên như thế sống theo đúng lứa tuổi của mình, hồn nhiên, trong sáng, vui vẻ... https://weibo.com/u/6017645069
Cô ấy hay cười nhưng rất đỗi cô đơn
Hay giấu nỗi buồn vào sâu trong đáy mắt
Thanh xuân đi qua,
chẳng biết tự bao giờ đánh mất
Một tiếng cười giòn tan khắp tuổi hồn nhiên.
Có những điều
cô ấy chẳng thể quên
Một nụ cười hiền khó mà che giông bão
Một ánh mắt trong chẳng giấu đi gượng gạo
Một cuộc tình khờ khạo nhen nhóm những lằn đau.
Bao lâu nhỉ ? Có lẽ đã rất lâu
Cô ấy chưa từng cười bằng niềm vui chân thật
Và bỗng sợ hãi những lời ngọt mật
Quá khứ là điều rất khó đi qua…
Bao nhiêu nắng
để bung một nhành hoa ?
Bao nhiêu niềm tin để nét cười đủ thắm ?
Bao nhiêu chông gai để trở nên thầm lặng ?
Và sẽ còn bao đêm trắng mênh mang …
Cô ấy vẫn cười,
cười trong nỗi đa đoan
Khi giọt nắng vàng đã chẳng như chính nó ..
Khi nắm lại bàn tay và quyết tâm từ bỏ
Dường như cô đánh mất chính mình rồi !
Mong sao ..
Mong sao giữa tất bật cuộc đời
Có thể thêm một lần cười hạnh phúc
Mong sao giữa những bộn bề thoáng chốc
Có một góc bình yên ghé qua thăm.
Và mong sao,
năm tháng ấy dư âm
Sẽ làm ngọn gió ngang theo chiều bão tố
Để cô ấy lại vui,
...
Hay giấu nỗi buồn vào sâu trong đáy mắt
Thanh xuân đi qua,
chẳng biết tự bao giờ đánh mất
Một tiếng cười giòn tan khắp tuổi hồn nhiên.
Có những điều
cô ấy chẳng thể quên
Một nụ cười hiền khó mà che giông bão
Một ánh mắt trong chẳng giấu đi gượng gạo
Một cuộc tình khờ khạo nhen nhóm những lằn đau.
Bao lâu nhỉ ? Có lẽ đã rất lâu
Cô ấy chưa từng cười bằng niềm vui chân thật
Và bỗng sợ hãi những lời ngọt mật
Quá khứ là điều rất khó đi qua…
Bao nhiêu nắng
để bung một nhành hoa ?
Bao nhiêu niềm tin để nét cười đủ thắm ?
Bao nhiêu chông gai để trở nên thầm lặng ?
Và sẽ còn bao đêm trắng mênh mang …
Cô ấy vẫn cười,
cười trong nỗi đa đoan
Khi giọt nắng vàng đã chẳng như chính nó ..
Khi nắm lại bàn tay và quyết tâm từ bỏ
Dường như cô đánh mất chính mình rồi !
Mong sao ..
Mong sao giữa tất bật cuộc đời
Có thể thêm một lần cười hạnh phúc
Mong sao giữa những bộn bề thoáng chốc
Có một góc bình yên ghé qua thăm.
Và mong sao,
năm tháng ấy dư âm
Sẽ làm ngọn gió ngang theo chiều bão tố
Để cô ấy lại vui,
...
Khi chán đời, mày phải tự biết lo cho mình đấy, nhớ uống rượu đúng giờ, khó chịu thì hút nhiều thuốc, thức khuya vào, ăn ít thôi, rảnh thì cắm mặt vào điện thoại, đọc sách thì nhớ tắt đèn, khi qua đường nhớ đừng nhìn đèn xanh đèn đỏ, không ngủ được thì uống thật nhiều thuốc ngủ, chán thì đốt tóc, tắm nhớ dùng nước sôi không để nguội, buồn quá thì chơi ma túy, cứ làm xong tất cả thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn thôi.
✋热门推荐