Trưa nay ham hố, á nhầm ham tiền, giao xe cho khách thuê luôn, thế là "thử thách", lần đầu tiên đi bộ từ chỗ làm về nhà. Ừa, suốt 2 năm nay toàn phóng xe vèo vèo. Lần này đi bộ, khoảng 4-5km, khá ổn đó chứ. Trời mát, cứ đi từ từ à. Đến mỗi đoạn đường, đều ghi lại "mốc thời gian".
Đi bộ tới đầu Đào Duy Từ, ghé sang tiệm bánh canh cá lóc, mua cho má 1 tô, rồi quay sang Phúc Long, mua tiếp ly "Sô cô la đá xay hạnh nhân expresso". 2 lần uống món này, là tối T4-25/11, hôm nay T7-28/11, với 1 lần hôm chiều T5-26/11 là món gần giống, chỉ thiếu hạnh nhân. Tự nhiên đang ghiền món này, hehe, uống ngon thiệt.
À, hành trình đi bộ đây: 2:24pm xuất phát từ Song Anh. 2:39pm ra tới đầu bờ hồ. 2:46pm tới bùng binh chợ Đà Lạt. 2:53pm tới đầu ấp Ánh Sáng góc gần Bà Triệu. 2:56pm tới Trường Mê Linh đối diện Hoàng Minh Châu. 2:59pm tới đầu Đào Duy Từ. 3:03pm tới tiệm bánh canh cá lóc. 3:07pm mua xong. Lần này người ta gói nhanh thật. [嘻嘻] 3:08pm đi tiếp, qua quán Phúc Long.
Mà tới lại Đào Duy Từ, đầu Cao Đẳng Kinh Tế Kĩ Thuật, thì gặp một cô đi bộ, cũng qua đường. Xe khá nhiều, mình nhìn cô, cười chào, rồi nói cô cùng đi qua. Mình đi ở hướng chắn xe cho cô. 3:11pm qua đường, ghi lại khoảnh khắc.
Hơn 1' sau đến Phúc Long, là khoảng 3:13pm. Ngồi chơi, rồi xếp hàng order. Lúc nhận được nước, là 3:54pm.
3:57pm đến lại đầu Đào Duy Từ. Về nhà, thay đồ xong, mới nhớ xuống ghi lại thời gian, là 4:10pm. Vậy tính ra từ đầu đường đi bộ về đến nhà, chỉ tầm 10 phút. [耶]
Rồi đó, vừa uống món Sô cô la đá xay, vừa nghịch điện thoại, đăng clip "Yêu anh hận anh, anh có biết chăng" - sườn xám đỏ - lên Nhật kí Wechat, vừa xem Conan đến giờ, gần 7pm luôn. [嘻嘻]
Nhật kí một buổi chiều đi bộ. Cũng khá gần đó nhỉ. Xem chiều mai có siêng, đi bộ đi làm thêm vòng nữa không nè, hehe, hihi! [嘻嘻][耶]
#Walking Day#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sat, Nov 28, 2020#*2:56pm
6:59pm*Diary https://t.cn/R2WJvx9
Đi bộ tới đầu Đào Duy Từ, ghé sang tiệm bánh canh cá lóc, mua cho má 1 tô, rồi quay sang Phúc Long, mua tiếp ly "Sô cô la đá xay hạnh nhân expresso". 2 lần uống món này, là tối T4-25/11, hôm nay T7-28/11, với 1 lần hôm chiều T5-26/11 là món gần giống, chỉ thiếu hạnh nhân. Tự nhiên đang ghiền món này, hehe, uống ngon thiệt.
À, hành trình đi bộ đây: 2:24pm xuất phát từ Song Anh. 2:39pm ra tới đầu bờ hồ. 2:46pm tới bùng binh chợ Đà Lạt. 2:53pm tới đầu ấp Ánh Sáng góc gần Bà Triệu. 2:56pm tới Trường Mê Linh đối diện Hoàng Minh Châu. 2:59pm tới đầu Đào Duy Từ. 3:03pm tới tiệm bánh canh cá lóc. 3:07pm mua xong. Lần này người ta gói nhanh thật. [嘻嘻] 3:08pm đi tiếp, qua quán Phúc Long.
Mà tới lại Đào Duy Từ, đầu Cao Đẳng Kinh Tế Kĩ Thuật, thì gặp một cô đi bộ, cũng qua đường. Xe khá nhiều, mình nhìn cô, cười chào, rồi nói cô cùng đi qua. Mình đi ở hướng chắn xe cho cô. 3:11pm qua đường, ghi lại khoảnh khắc.
Hơn 1' sau đến Phúc Long, là khoảng 3:13pm. Ngồi chơi, rồi xếp hàng order. Lúc nhận được nước, là 3:54pm.
3:57pm đến lại đầu Đào Duy Từ. Về nhà, thay đồ xong, mới nhớ xuống ghi lại thời gian, là 4:10pm. Vậy tính ra từ đầu đường đi bộ về đến nhà, chỉ tầm 10 phút. [耶]
Rồi đó, vừa uống món Sô cô la đá xay, vừa nghịch điện thoại, đăng clip "Yêu anh hận anh, anh có biết chăng" - sườn xám đỏ - lên Nhật kí Wechat, vừa xem Conan đến giờ, gần 7pm luôn. [嘻嘻]
Nhật kí một buổi chiều đi bộ. Cũng khá gần đó nhỉ. Xem chiều mai có siêng, đi bộ đi làm thêm vòng nữa không nè, hehe, hihi! [嘻嘻][耶]
#Walking Day#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sat, Nov 28, 2020#*2:56pm
6:59pm*Diary https://t.cn/R2WJvx9
1. Mình mệt quá. Mọi thứ trong đầu mình lúc này hoàn toàn trống rỗng. Mình tự hỏi làm sao để có thể bước qua được giai đoạn mọi thứ hỗn độn như thế này nhỉ? Rồi mình nhận ra thật sự chẳng có cách nào cả. Làm gì đó chính là không làm gì cả. Khi nào qua thì sẽ qua thôi.
2. Khi mọi việc tưởng chừng qua đi rồi thì bỗng một ngày lại trở nên nghiêm trọng hơn.
3. Mình luôn thừa nhận rằng bản thân mình nguyên tắc đến cứng nhắc trong một vài vấn đề. Và mình cũng lười thay đổi nguyên tắc của bản thân nữa. Cho nên sẽ chẳng có chuyện mình vì ai đó mà bỏ đi nguyên tắc của bản thân. Tất nhiên, cuộc đời luôn có ngoại lệ. Và việc người đó cần làm là trở thành ngoại lệ của mình trước đã.
4. Mình luôn có thói quen tiếp thu ý kiến của mọi người, nhưng không phải ai nói gì mình cũng nghe rồi dại khờ cho là đúng mà làm đâu. Mình lắng nghe là vì mình tôn trọng. Nhưng chỉ làm theo khi mình thật sự cảm nhận được sự góp ý đó là giúp ích cho mình. Vẫn là một câu, góp ý nhưng đừng áp đặt.
5. Thời điểm này mọi thứ trước mắt mình ngoài bất lực ra cũng chỉ có bất lực thôi. Mọi thứ cùng một lúc rơi vào tình trạng bế tắc tiến thoái lưỡng nan. Mình stress đến điên đầu, vì công việc, và vì cả cuộc sống mưu sinh chẳng rõ rồi ngày mai sẽ về đâu. Có thể làm gì khác chứ? Chẳng thể làm gì cả. Chỉ có thể không ngừng cố gắng động viên chính mình vượt qua giai đoạn khủng hoảng này mà thôi.
6. Có những ngày mình thức dậy và thấy cuộc đời vô nghĩa. Thấy chính mình vô phương lại thấy bản thân vô dụng. Mình chẳng rõ mình tồn tại vì điều gì. Chẳng rõ cố gắng để làm gì. Mình mặc kệ tất cả nhịp sống ngoài kia rồi trốn vào thế giới cô độc của riêng mình.
7. Mình giỏi quản giao? Không. Mình có nhiều bạn bè? Không. Mình dễ bắt chuyện đấy, dễ cùng người khác hihihaha nói vu vơ trời mây đấy, dễ cùng một ai đó xa lạ nửa đêm chẳng ngần ngại tâm sự cùng, nhưng mình không giỏi giữ mối quan hệ dài lâu, cũng không dễ tiếp cận để thân thiết về sau.
Mình cũng không có nhiều bạn bè thân thiết nếu không phải gọi là rất ít. Vì tính mình thuộc loại không mấy người thích. Và bởi vì mình nhạt, mình chẳng biết đùa giỡn. Đa phần thời gian mình sống trong thế giới riêng của bản thân. Tự vui vẻ, tự ủi an, tự vỗ về. Rồi mình cũng quen với việc gồng gánh tất cả trên vai, việc san sẻ cùng một ai khác trở nên vô nghĩa cùng dư thừa.
8. Mình của hiện tại không còn đi khắp nơi tìm kiếm bình yên nữa. Vì mình biết bình yên của mình đang ở nơi đâu. Bình yên là khi cõi lòng chẳng mang theo bão giông cùng nặng lòng. Bình yên là khi mình nhìn về tất cả những tổn thương hanh hao ngày cũ mà cõi lòng không còn càn quấy từng cơn đau nhói nữa. Bình yên là khi tâm mình thật sự an cùng yên.
9. Và điều cuối cùng. Mình của hiện tại, không muốn giữ lấy cảm giác giận hờn hay ghét bỏ ai. Mình luôn muốn sống với tâm thế mở lòng cho tất cả. Bởi mình đau nhiều rồi nên cũng chẳng sợ hãi nữa. Mình muốn tiếp nhận những mối quan hệ nếu có thể cùng nhau vui thì cứ vui, bởi vì đời thì không có niềm vui nào mãi mãi nên lúc nào vui được phải biết trân trọng. Nỗi buồn mình tự vượt qua được. Khó khăn mình tự đối đầu được. Chỉ cần có ai đó ở cạnh mình lúc bình yên, là được.
Mình sống thiên về tình cảm và mình xem trọng tình cảm. Nhưng không có nghĩa mình sẽ bị luỵ vì tình cảm. Mà ngược lại, mình tuyệt tình, dứt khoát và chẳng quay đầu. Thương thì sẽ thương nhiều lắm, nhưng đã quyết định rời đi thì mọi thứ ngày sau sẽ như bầu trời ráo hoảnh sau cơn mưa. Chẳng có điều gì còn tồn tại bởi cơn mưa đã cuốn đi cả rồi.
2. Khi mọi việc tưởng chừng qua đi rồi thì bỗng một ngày lại trở nên nghiêm trọng hơn.
3. Mình luôn thừa nhận rằng bản thân mình nguyên tắc đến cứng nhắc trong một vài vấn đề. Và mình cũng lười thay đổi nguyên tắc của bản thân nữa. Cho nên sẽ chẳng có chuyện mình vì ai đó mà bỏ đi nguyên tắc của bản thân. Tất nhiên, cuộc đời luôn có ngoại lệ. Và việc người đó cần làm là trở thành ngoại lệ của mình trước đã.
4. Mình luôn có thói quen tiếp thu ý kiến của mọi người, nhưng không phải ai nói gì mình cũng nghe rồi dại khờ cho là đúng mà làm đâu. Mình lắng nghe là vì mình tôn trọng. Nhưng chỉ làm theo khi mình thật sự cảm nhận được sự góp ý đó là giúp ích cho mình. Vẫn là một câu, góp ý nhưng đừng áp đặt.
5. Thời điểm này mọi thứ trước mắt mình ngoài bất lực ra cũng chỉ có bất lực thôi. Mọi thứ cùng một lúc rơi vào tình trạng bế tắc tiến thoái lưỡng nan. Mình stress đến điên đầu, vì công việc, và vì cả cuộc sống mưu sinh chẳng rõ rồi ngày mai sẽ về đâu. Có thể làm gì khác chứ? Chẳng thể làm gì cả. Chỉ có thể không ngừng cố gắng động viên chính mình vượt qua giai đoạn khủng hoảng này mà thôi.
6. Có những ngày mình thức dậy và thấy cuộc đời vô nghĩa. Thấy chính mình vô phương lại thấy bản thân vô dụng. Mình chẳng rõ mình tồn tại vì điều gì. Chẳng rõ cố gắng để làm gì. Mình mặc kệ tất cả nhịp sống ngoài kia rồi trốn vào thế giới cô độc của riêng mình.
7. Mình giỏi quản giao? Không. Mình có nhiều bạn bè? Không. Mình dễ bắt chuyện đấy, dễ cùng người khác hihihaha nói vu vơ trời mây đấy, dễ cùng một ai đó xa lạ nửa đêm chẳng ngần ngại tâm sự cùng, nhưng mình không giỏi giữ mối quan hệ dài lâu, cũng không dễ tiếp cận để thân thiết về sau.
Mình cũng không có nhiều bạn bè thân thiết nếu không phải gọi là rất ít. Vì tính mình thuộc loại không mấy người thích. Và bởi vì mình nhạt, mình chẳng biết đùa giỡn. Đa phần thời gian mình sống trong thế giới riêng của bản thân. Tự vui vẻ, tự ủi an, tự vỗ về. Rồi mình cũng quen với việc gồng gánh tất cả trên vai, việc san sẻ cùng một ai khác trở nên vô nghĩa cùng dư thừa.
8. Mình của hiện tại không còn đi khắp nơi tìm kiếm bình yên nữa. Vì mình biết bình yên của mình đang ở nơi đâu. Bình yên là khi cõi lòng chẳng mang theo bão giông cùng nặng lòng. Bình yên là khi mình nhìn về tất cả những tổn thương hanh hao ngày cũ mà cõi lòng không còn càn quấy từng cơn đau nhói nữa. Bình yên là khi tâm mình thật sự an cùng yên.
9. Và điều cuối cùng. Mình của hiện tại, không muốn giữ lấy cảm giác giận hờn hay ghét bỏ ai. Mình luôn muốn sống với tâm thế mở lòng cho tất cả. Bởi mình đau nhiều rồi nên cũng chẳng sợ hãi nữa. Mình muốn tiếp nhận những mối quan hệ nếu có thể cùng nhau vui thì cứ vui, bởi vì đời thì không có niềm vui nào mãi mãi nên lúc nào vui được phải biết trân trọng. Nỗi buồn mình tự vượt qua được. Khó khăn mình tự đối đầu được. Chỉ cần có ai đó ở cạnh mình lúc bình yên, là được.
Mình sống thiên về tình cảm và mình xem trọng tình cảm. Nhưng không có nghĩa mình sẽ bị luỵ vì tình cảm. Mà ngược lại, mình tuyệt tình, dứt khoát và chẳng quay đầu. Thương thì sẽ thương nhiều lắm, nhưng đã quyết định rời đi thì mọi thứ ngày sau sẽ như bầu trời ráo hoảnh sau cơn mưa. Chẳng có điều gì còn tồn tại bởi cơn mưa đã cuốn đi cả rồi.
190712
Tôi đọc được câu chuyện của người khác. Năm đó là sân khấu solo đầu tiên của cậu ấy, vậy mà fan cậu ấy không cầm bảng tên vào được. Giây phút cậu nhìn xung quanh tìm tên mình, fan ở dưới đã bật khóc vì đã để cậu ấy thất vọng. Năm nay, họ làm bảng to nhất để cậu ấy dù có đứng đâu vẫn có thể nhìn thấy. Nhà khác hỏi họ không mệt à. Họ nói họ mệt chứ cầm bảng đó 10p đã tê tay rồi, nhưng họ đã thất hứa với cậu ấy 1 lần rồi, lần này phải chứng minh cho cậu ấy thấy, bọn họ nhất định sẽ làm cậu ấy tự hào. Lúc cậu ấy mỉm cười cũng là giây phút họ rơi nước mắt.
Đột nhiên tôi lại nghĩ về tôi. 4 năm nay tôi đã làm những gì, có thể người đó không biết. Nhưng mỗi lần có cơ hội gặp mặt dù xa hay gần mưa hay nắng, tôi đều giơ bảng tên người ấy. Giữa một biển tên người khác, tôi vẫn giữ một chỗ cho người đó. Bất kể xung quanh tôi có bao nhiêu người gọi tên người đó, tôi vẫn đứng đó lặng lẽ ủng hộ. Vậy mà, người đó đã làm gì. Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc anh coi tôi là gì. Ngày hôm đó anh xin lỗi, tôi khóc vì thương cho cái thân mình. Cuộc đời tôi thời điểm này ai nhìn vào cũng thở dài thương hại. Và rồi lại bị anh đâm thêm một nhát vào tim. Tại sao mọi chuyện đi đến nước này rồi tôi vẫn chưa chết tâm? Bao nhiêu chuyện như vậy, nhiều người khuyên tôi, tôi vẫn ngây ngốc tìm cho mình lý do để ở lại.
Giờ đây tôi chỉ muốn anh biết tôi đã và đang tổn thương cỡ nào. Mong rằng đây là lần cuối cùng anh làm những chuyện như này. Và có lẽ chuyện này là giới hạn cuối cùng của tôi rồi.
Tôi sẽ đi gặp anh vào ngày tôi cảm thấy mình đã thật sự buông xuống.
Tôi đọc được câu chuyện của người khác. Năm đó là sân khấu solo đầu tiên của cậu ấy, vậy mà fan cậu ấy không cầm bảng tên vào được. Giây phút cậu nhìn xung quanh tìm tên mình, fan ở dưới đã bật khóc vì đã để cậu ấy thất vọng. Năm nay, họ làm bảng to nhất để cậu ấy dù có đứng đâu vẫn có thể nhìn thấy. Nhà khác hỏi họ không mệt à. Họ nói họ mệt chứ cầm bảng đó 10p đã tê tay rồi, nhưng họ đã thất hứa với cậu ấy 1 lần rồi, lần này phải chứng minh cho cậu ấy thấy, bọn họ nhất định sẽ làm cậu ấy tự hào. Lúc cậu ấy mỉm cười cũng là giây phút họ rơi nước mắt.
Đột nhiên tôi lại nghĩ về tôi. 4 năm nay tôi đã làm những gì, có thể người đó không biết. Nhưng mỗi lần có cơ hội gặp mặt dù xa hay gần mưa hay nắng, tôi đều giơ bảng tên người ấy. Giữa một biển tên người khác, tôi vẫn giữ một chỗ cho người đó. Bất kể xung quanh tôi có bao nhiêu người gọi tên người đó, tôi vẫn đứng đó lặng lẽ ủng hộ. Vậy mà, người đó đã làm gì. Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc anh coi tôi là gì. Ngày hôm đó anh xin lỗi, tôi khóc vì thương cho cái thân mình. Cuộc đời tôi thời điểm này ai nhìn vào cũng thở dài thương hại. Và rồi lại bị anh đâm thêm một nhát vào tim. Tại sao mọi chuyện đi đến nước này rồi tôi vẫn chưa chết tâm? Bao nhiêu chuyện như vậy, nhiều người khuyên tôi, tôi vẫn ngây ngốc tìm cho mình lý do để ở lại.
Giờ đây tôi chỉ muốn anh biết tôi đã và đang tổn thương cỡ nào. Mong rằng đây là lần cuối cùng anh làm những chuyện như này. Và có lẽ chuyện này là giới hạn cuối cùng của tôi rồi.
Tôi sẽ đi gặp anh vào ngày tôi cảm thấy mình đã thật sự buông xuống.
✋热门推荐