Gửi 皓都, chàng trai đã mang tôi đến weibo đu idol 刘宇宁
Là một người nước ngoài, không biết nhiều chữ tiếng trung quốc...nhưng lại toàn thích trai đẹp ngoại quốc...nên việc tạo một tài khoản weibo để đu idol đối với tôi thật sự vô cùng khó khăn.
Tôi đã phải cài đặt và đăng ký rất nhiều lần mới có được tài khoản hiện tại này. Tạo xong tài khoản weibo này tôi có cảm giác mình dường như đã già thêm chục tuổi. Thật sự là không dễ dàng gì mới có được cái tài khoản này...Tôi cũng phục cái tính chịu khó lì lợm để đu idol của mình lắm luôn.
Chính vì vậy tôi càng phải cảm ơn cậu, 皓都, chàng trai đã giúp tôi khai quật được tiềm năng vô hạn của mình. Tôi cũng rất muốn nói lời cảm ơn cậu, vì cậu mà tôi yêu thích 刘宇宁 và cũng chính vì yêu thích 刘宇宁 mà tôi đã học được rất nhiều thứ cải thiện nhận thức và có thái độ tích cực đối với thế giới này. Nói thật thì tôi không thích thế giới này nhưng vì có 刘宇宁 nên tôi cảm thấy thế giới có 刘宇宁 cũng không tệ lắm.
Để thể hiện lòng biết ơn của mình tôi đã vẽ cho cậu một bức tranh. Trong tất cả các hình ảnh của cậu thì tôi thích nhất hình ảnh này của cậu...à, không phải vì trông nó có vẻ dễ vẽ mà tôi chọn đâu nha. Mọi thứ đều có lý do cả nha.
Nhấn mạnh một điểm sợ bỏ sót mà cậu không biết rằng tôi đã vô cùng chân thành vẽ tranh cho cậu. Nói thật vẽ được cái thần thái đó của cậu quả thật vô cùng khó khăn nha. Đối với một đứa chỉ thích vẽ mà chưa từng học như tôi vô cùng khó khăn nha. Nắm bắt thần thái rất khó. Để có được bức tranh mà cậu đang thấy tôi đã ngồi chỉnh đi chỉnh lại rất rất nhiều lần...xém rách cả giấy mới ra được cỡ trình độ đó. Tôi nói cậu biết lúc tôi ôn thi còn chưa chăm chỉ tỉ mỉ đến trình độ này đâu nha. Vô cùng hiếm có nha.
Lại nói về lý do tại sao tôi chọn bức ảnh này, đơn giản là vì tôi thích một 皓都 chân thực, không còn trốn sau lớp mặt nạ lạnh lùng nghiêm trang mà cậu tạo nên trước khi yêu công chúa.
Mặc dù cậu cao lớn, gương mặt nghiêm trang lạnh lùng gần như tê liệt hết mọi cơ quan cảm xúc...nhưng tôi vẫn nhìn thấy một 皓都 luôn dè dặt, bất an...cô đơn và nhút nhát. Cậu giống như đang đi trên lớp băng mỏng...không dám thở mạnh, không dám di chuyển...cũng lo lắng trước sau...chỉ sợ sai sót một bước là vạn kiếp bất phục...ngốc nghếch đến đau lòng.
Sau khi yêu công chúa, chiếc mặt nạ của cậu từ từ nứt vỡ để lộ ra một 皓都 chân thực...rất con người. Cậu có điểm yếu, cũng có sức mạnh. Cậu biết tranh giành...cậu biết yêu bản thân và yêu người khác. Một 皓都 như vậy rất dễ làm cho người khác động lòng.
Cậu xem cậu cười lên có biết bao nhiêu là đẹp...
Tôi vẽ cậu cũng thật là vui vẻ và tự nguyện...vẽ xong rồi nhìn lại tôi cũng chẳng biết là tôi thích cậu hay là thích 刘宇宁 nữa...Nhưng mà thôi vậy, cậu có công chúa rồi, tôi cứ thành thành thật thật đu chân idol 刘宇宁 thôi.
Cuối cùng, điều tôi muốn nói là 皓都, 再见了
Là một người nước ngoài, không biết nhiều chữ tiếng trung quốc...nhưng lại toàn thích trai đẹp ngoại quốc...nên việc tạo một tài khoản weibo để đu idol đối với tôi thật sự vô cùng khó khăn.
Tôi đã phải cài đặt và đăng ký rất nhiều lần mới có được tài khoản hiện tại này. Tạo xong tài khoản weibo này tôi có cảm giác mình dường như đã già thêm chục tuổi. Thật sự là không dễ dàng gì mới có được cái tài khoản này...Tôi cũng phục cái tính chịu khó lì lợm để đu idol của mình lắm luôn.
Chính vì vậy tôi càng phải cảm ơn cậu, 皓都, chàng trai đã giúp tôi khai quật được tiềm năng vô hạn của mình. Tôi cũng rất muốn nói lời cảm ơn cậu, vì cậu mà tôi yêu thích 刘宇宁 và cũng chính vì yêu thích 刘宇宁 mà tôi đã học được rất nhiều thứ cải thiện nhận thức và có thái độ tích cực đối với thế giới này. Nói thật thì tôi không thích thế giới này nhưng vì có 刘宇宁 nên tôi cảm thấy thế giới có 刘宇宁 cũng không tệ lắm.
Để thể hiện lòng biết ơn của mình tôi đã vẽ cho cậu một bức tranh. Trong tất cả các hình ảnh của cậu thì tôi thích nhất hình ảnh này của cậu...à, không phải vì trông nó có vẻ dễ vẽ mà tôi chọn đâu nha. Mọi thứ đều có lý do cả nha.
Nhấn mạnh một điểm sợ bỏ sót mà cậu không biết rằng tôi đã vô cùng chân thành vẽ tranh cho cậu. Nói thật vẽ được cái thần thái đó của cậu quả thật vô cùng khó khăn nha. Đối với một đứa chỉ thích vẽ mà chưa từng học như tôi vô cùng khó khăn nha. Nắm bắt thần thái rất khó. Để có được bức tranh mà cậu đang thấy tôi đã ngồi chỉnh đi chỉnh lại rất rất nhiều lần...xém rách cả giấy mới ra được cỡ trình độ đó. Tôi nói cậu biết lúc tôi ôn thi còn chưa chăm chỉ tỉ mỉ đến trình độ này đâu nha. Vô cùng hiếm có nha.
Lại nói về lý do tại sao tôi chọn bức ảnh này, đơn giản là vì tôi thích một 皓都 chân thực, không còn trốn sau lớp mặt nạ lạnh lùng nghiêm trang mà cậu tạo nên trước khi yêu công chúa.
Mặc dù cậu cao lớn, gương mặt nghiêm trang lạnh lùng gần như tê liệt hết mọi cơ quan cảm xúc...nhưng tôi vẫn nhìn thấy một 皓都 luôn dè dặt, bất an...cô đơn và nhút nhát. Cậu giống như đang đi trên lớp băng mỏng...không dám thở mạnh, không dám di chuyển...cũng lo lắng trước sau...chỉ sợ sai sót một bước là vạn kiếp bất phục...ngốc nghếch đến đau lòng.
Sau khi yêu công chúa, chiếc mặt nạ của cậu từ từ nứt vỡ để lộ ra một 皓都 chân thực...rất con người. Cậu có điểm yếu, cũng có sức mạnh. Cậu biết tranh giành...cậu biết yêu bản thân và yêu người khác. Một 皓都 như vậy rất dễ làm cho người khác động lòng.
Cậu xem cậu cười lên có biết bao nhiêu là đẹp...
Tôi vẽ cậu cũng thật là vui vẻ và tự nguyện...vẽ xong rồi nhìn lại tôi cũng chẳng biết là tôi thích cậu hay là thích 刘宇宁 nữa...Nhưng mà thôi vậy, cậu có công chúa rồi, tôi cứ thành thành thật thật đu chân idol 刘宇宁 thôi.
Cuối cùng, điều tôi muốn nói là 皓都, 再见了
Qua sinh nhật anh ta rồi mới kịp sống chậm lại mà nói vài lời không đâu...
Anh ta sống chân tình chân thật, không mượn hào quang bên ngoài mà che lấp bản ngã của mình, một đường chính trực kẻ ra từ lương tâm và tâm thế của kẻ sĩ, một lần đi là độc hành đến tận 10 năm liền, kiên cường bất khuất đến hôm nay, cuối cùng cũng xem như mãn nguyện. Tương lai tươi đẹp phía trước, anh Hạn, anh tự soi sáng chính mình nhé, mọi người xung quanh sẽ cũng vì anh mà toả sáng.
Cả quãng đường dài thanh xuân anh ta cược dùng chân tâm đổi chân thành, mà chắc thua không ít, nên lúc Chu Tử Thư nói: biết rõ lòng người nông sâu khó dò mà vẫn cứ tin, anh ta hẳn là rất tán thành. May là lần này, đúng người đúng thời điểm. Sự dũng cảm đối mặt và đón nhận của anh ta với món quà to lớn mà cuộc đời đem đến, nặng như sơn hà. Một cái ôm làm gì có thể khiến mọi người có thể khắc sâu và ao ước cùng ngưỡng mộ nhiều như thế? Chẳng phải vì trong đó toàn là chân tình hiếm có trong nhân gian hay sao?
Anh ta sống chân tình chân thật, không mượn hào quang bên ngoài mà che lấp bản ngã của mình, một đường chính trực kẻ ra từ lương tâm và tâm thế của kẻ sĩ, một lần đi là độc hành đến tận 10 năm liền, kiên cường bất khuất đến hôm nay, cuối cùng cũng xem như mãn nguyện. Tương lai tươi đẹp phía trước, anh Hạn, anh tự soi sáng chính mình nhé, mọi người xung quanh sẽ cũng vì anh mà toả sáng.
Cả quãng đường dài thanh xuân anh ta cược dùng chân tâm đổi chân thành, mà chắc thua không ít, nên lúc Chu Tử Thư nói: biết rõ lòng người nông sâu khó dò mà vẫn cứ tin, anh ta hẳn là rất tán thành. May là lần này, đúng người đúng thời điểm. Sự dũng cảm đối mặt và đón nhận của anh ta với món quà to lớn mà cuộc đời đem đến, nặng như sơn hà. Một cái ôm làm gì có thể khiến mọi người có thể khắc sâu và ao ước cùng ngưỡng mộ nhiều như thế? Chẳng phải vì trong đó toàn là chân tình hiếm có trong nhân gian hay sao?
Mỗi dịp xuân về nhà tôi không bao giờ chơi đào, càng không chơi quất. Tôi cũng không biết do bố tôi không thích đào quất thật hay chỉ là lí do bao biện cho kinh tế gia đình không đủ khá giả. Tôi rất mong là lí do thứ nhất vì cứ độ này, mấy bông hoa chi lay dơn hay còn gọi là dơn đang nở rộ trong phòng khách nhà tôi. Chắc bố tôi thích dơn thật. Bởi vì chính ông là người đi chọn từng bông một chứ không phải là ai khác. Ánh nắng ngày tết khiến mấy bông hoa dơn e ấp trong nụ cùng nhau toả ra màu sắc đỏ rực rỡ khiến tôi còn thích chứ nữa gì là bố tôi, một người yêu cái đẹp. Tết năm nay nhà tôi lại khác, chẳng có đào, cũng chẳng có quất lại càng không có dơn. Nhà tôi có tang nên không được trưng. Một nỗi buồn sâu thẳm bao trùm lấy cả nhà tôi. Mẹ tôi sắp cơm ra vẫn lấy 4 cais bát nhưng 1 chiếc trống không chỉ để gác đôi đũa lên với niềm tin linh hồn bố tôi sẽ về ăn cơm cùng mẹ con tôi. BỐ ƠI! CON LẠI KHÓC VÌ NHỚ NỮA RỒI
✋热门推荐