Tôi và thằng Mao Thập Bát vẫn chơi thân với nhau, thậm chí năm 2009, chúng tôi lái xe chở nhau đến Đạo Thành, Á Ninh chơi. Lần đó, nó đưa cô bạn gái Lệ Chi đi cùng. Lúc chúng tôi đến chùa Xung Cổ, cảnh đẹp tựa tranh vẽ, núi non trùng điệp, ngút ngàn trải ra trước mắt.
Tôi thừa biết thằng Mao Thập Bát này định làm gì, nó đang run lên vì bối rối và lo lắng.
Nó quỳ xuống trước mặt Lệ Chi mà rằng:
- Lệ Chi, lấy anh nhé?
Một câu ngắn ngủn thế mà nó cũng không nói được trọn vẹn, chữ “nhé” suýt không bật ra nổi, biến câu hỏi thành câu cầu khiến.
Lệ Chi đáp:
- Cầu hôn mà chỉ một câu đơn giản vậy sao? Anh quả là “quý chữ như vàng”.
Mao Thập Bát khóc dở mếu dở:
- Lệ Chi, em lấy anh nhé?
Lệ Chi đáp:
-Vâng.
Mao Thập Bát đeo nhẫn cưới cho Lệ Chi, nhưng nó run quá suýt hỏng chuyện. Tôi và mấy đứa bạn nữa phải giả làm thiên binh vạn mã, gào thét rát cả cổ họng để “yểm trợ”.
Sinh nhật Lệ Chi năm 2010, Mao Thập Bát tặng nàng thiết bị định vị GPS. Ai nấy đều “thất kinh”, món quà khác thường lẽ nào có điều gì uẩn ức đằng sau?
Mao Thập Bát ngượng ngùng tiết lộ, sau hơn tháng trời vật lộn, nó đã thay toàn bộ nội dung thu âm trong GPS. Tôi hào hứng giục Lệ Chi lên xe, để cùng kiểm nghiệm thành quả của Mao Thập Bát.
Và tôi đã thực sự hiểu rằng vì sao năm xưa Mao Thập Bát lại lập nên chiến công vang dội, xưng bá võ lâm với món võ “Nói nhảm” ấy.
Trên đường chúng tôi lái xe đi hóng gió, bộ GPS mới của Lệ Chi nói nhảm như súng liên thanh: “Tiêu rồi, phía trước có camera theo dõi. Cái này hỏng rồi, tôi không tìm ra nơi bạn muốn đến. Anh ơi, anh dậy đi, địa chỉ sai rồi anh à!”
Cả xe cười như pháo rang. Đau bụng nhất là lúc gặp đèn đỏ, giọng Mao Thập Bát trong GPS rất nghiêm trọng: “Phanh tay đã kéo chưa? Giữ chắc vào không chẳng may trượt thì làm thế nào? Đừng có mà bấm còi, bấm gì mà bấm, dở hơi à! Đằng trước mà có thằng hay gây sự thì không xong với nó đâu! Làm sao mà cữ bạn vật lại nó được. Tốt nhất thì cứ ngoan ngoãn ở đó mà chờ đi! Ơ bạn không bấm còi à, thế coi như là tôi chưa nói gì, hi hi...”
Chúng tôi cười chảy nước mắt. Lệ Chi cười không khép được miệng.
Thường ngày có cạy miệng anh cũng không ra được một tiếng, sao lúc thu âm vào GPS lại lắm lời thế?
Mao Thập Bát đáp:
Lần trước đi Đạo Thành em phàn nàn GPS quá cứng nhắc, chẳng linh hoạt gì cả, thế nên anh mới cải biến nó. Từ nay về sau em cũng không còn buồn chán khi lái xe nữa.
Lệ Chi cầm bộ GPS lên bấm bừa, GPS kêu ầm ĩ: “Này này, đằng ấy định tắt bỏ anh đấy phỏng? Bắt nạt anh đây không làm gì được hả? Thì tăt đi, tắt đi! Anh đây cóc thèm định vị cho nữa, sẽ thay đi-ốt làm máy thu âm. Thích thì cắn anh đi này...”
Ai cũng phục nó sát đất!
Năm 2011, Mao Thập Bát và Lệ Chi chia tay.
Lệ Chi tống khứ tất cả quà tặng của Mao Thập Bát vào một chiếc hộp và mang đến quán của tôi.
Tôi bảo:
Mao Thập Bát đang trên đường đến, em chờ nó chứ?
Lệ Chi lắc đầu:
- Thôi, anh trả lại anh ấy giùm em.
Nó muốn nói với em chuyện gì đó.
- Không có gì đâu, anh ấy thường ngày vốn rất ít nói.
- Lệ Chi, hai người cứ thế thôi sao?
Ra đến cửa Lệ Chi không quay đầu lại, nói với vào:
- Bọn em không hợp nhau.
- Giữ gìn sức khỏe
- Anh cũng vậy!
Hôm đó, Mao Thập Bát không đến, tôi gọi, nó cũng không nghe máy. Tôi đi tìm nó ở gian hàng bán điện thoại của nó ở trung tâm thương mại điện tử, nhưng ông chủ bảo đã mấy ngày nó không thèm ra cửa hàng.
Cuối cùng, tôi tình cờ gặp nó ở một quán rượu nhỏ. Nó uống rất nhiều, mặt đỏ tía tai, mắt nhắm tịt. Nó hỏi tôi:
- Trương Gia Giai, cậu đến sa mạc bao giờ chưa?
Tôi ngẫm một lát, đáp:
- Đôn Hoàng à?
Nó lắc đầu:
- Không, một thành phố nhưng bên trong toàn cát là cát.
Cậu say rồi.
Nó nằm bò ra bàn ngủ.
Hộp đồ của Lệ Chi vẫn nằm im lìm ở quán tôi, Mao Thập Bát chưa bao giờ gạn đủ dũng khí để mang nó về.
Một hôm, chị chủ quán ngồi nhờ xe tôi về nhà. Đột nhiên chị ấy lôi GPS ra nghịch. Tôi nhìn thấy quen, chị ấy lém lỉnh bảo:
- Tự dưng vớ được.
Chị bật GPS, giọng thằng Mao Thập Bát vang lên: “Anh đây chẳng có tý điện nào sao đằng ấy vẫn lôi ra nghịch.”
Chị chủ quán hết hồn, gào lên:
- Có ma, có ma!
Tôi gọi điện cho Mao Thập Bát:
- Có lấy đồ không đấy?
Nó trầm ngâm một lát, đáp:
- Thôi, mai tôi về quê ở Thái Châu rồi.
- Về đó làm gì?
- Người nhà đã thuê giúp tôi một gian hàng ở khu phố buôn bán, tôi về đi bán điện thoại.
Tôi bỗng thấy lòng trĩu nặng, không biết phải nói gì, định tắt máy thì nghe Mao Thập Bát bảo:
Bán điện thoại cũng hay lắm, may mắn gặp được cô em xinh tươi nào lại chả nên duyên à! Hơi bị được của nó!
- Thế thì cố lên!
- Giữ gìn sức khỏe!
- Cậu cũng vậy.
Tháng 8 năm 2012, tinh thần xuống dốc trầm trọng, tôi lái xe về hướng Tây, đến Thành Đô uống một trận đã đời. Hôm sau, bỗng nảy ra ý định muốn thăm lại Đạo Thành.
Tuy chỉ có một mình, nhưng trên đường đã có Mao Thập Bát, cũng không cô đơn lắm. Chốc chốc GPS lại vang lên giọng nói của nó: “Đi nhanh thế làm gì, muốn chết à?; “Rơi xuống hố anh không đùn xe lên được đâu”; “Còn trăm mét nữa là rẽ trái, đi chậm thôi, đồ chết bằm.”
Tôi thấy Mao Thập Bát đúng là thiên tài. Tôi quên sạc đầy pin, thế là lúc chờ đèn đỏ, GPS kêu ầm ĩ: “Anh đây hết điện rồi, anh sắp hết điện rồi, cho anh ít điện đi!”
Tôi phì cười, vội sạc điện cho GPS.
Tôi chạy xe qua núi Chiết Đô, Bào Mã, Hải Tử, Nhị Lang. Nếu muốn ngắm cảnh sắc hồ Sữa và hồ Ngũ Sắc nữa thì phải leo bộ lên núi. Tự lượng sức mình không đủ, tôi quyết định dừng chân tại chùa Xung Cổ. Cỏ xanh, nước biếc, lá đỏ, núi tuyết, tôi ngẩn ngơ giữa khung cảnh cổ tích mùa thu ấy.
Bỗng GPS kêu “tút, tút”. Giọng Mao Thập Bát vang lên:
- “Lệ Chi, em quay lại Đạo Thành phải không? Chúng ta sắp đến chùa Xung Cổ, nơi anh sẽ cầu hôn em. Tới đó, anh sẽ nói với em: Bầu trời nơi đây xanh ngắt một màu, còn em là Thiên sứ giáng trần. Em đến với thế giới của anh, mang theo vui – buồn – hờn – giận làm thành bốn mùa. Nụ cười của em là ngày nắng, nước mắt của em là đêm sâu.
Anh thích sự cô độc, cho đến khi em nhẹ nhàng len vào tim anh. Anh muốn ở bên em, không muốn cứ mãi một mình.
Anh muốn chia sẻ với em mọi thứ của anh và cũng muốn ôm trọn mọi thứ thuộc về em. Anh muốn được ở bên em trọn đời. Anh yêu em. Yêu em không thể kiểm soát. Rất yêu em!
Lệ Chi, anh đang nghĩ, có phải em đang nghe đoạn thu âm này vào dịpchúng mình kỷ niệm một năm ngày cưới hay không? Có phải chúng mình đưa em bé của chúng ta đi du lịch không?
Anh sẽ đứng dưới bầu trời xanh thẳm của ngày đó, nói với anh và em của ngày hôm nay rằng: Lệ Chi, anh yêu em!
Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Hôm đó, trên sườn núi lấp lánh bóng mây, thảm cỏ êm mượt như nhung, Mao Thập Bát quỳ trước mặt cô gái và nói:
Lệ Chi, anh yêu em!
Cảnh sắc chốn này diễm lệ là thế, nhưng đối với Mao Thập Bát và Lệ Chi, nó là một tòa thành đầy cát.

Tòa thành đầy cát là ký ức của một người.
Đôi khi, trong những giấc mơ của chúng ta, tòa thành đầy cát ấy lại hiện về. Những cột đèn, dấu chân in trên lối phố vẫn còn nguyên vẹn và rõ ràng, nhưng bạn chẳng thể chạm vào.
Chỉ cần bạn đưa nhẹ tay là tòa thành sụp đổ, vỡ nát, vùi lấp nụ cười của bạn, xóa nhòa trời xanh, biển biếc của bạn, chôn dấu mọi hình ảnh kỷ niệm của chúng ta.

Cho dù nếu đi tiếp, có thể chúng ta sẽ lướt qua nhau.
Tôi đi ngang qua thế giới của các bạn, còn các bạn thì ngang qua thế giới của nhau.
Cô đơn là thế, nhưng chúng ta vẫn mãi chỉ là những chiếc máy nói, ra rả suốt ngày, nói hết những gì cần nói, sau đó làm bạn với tịch lặng

#闽南语七字仔##闽南语罗马拼音##闽南语# Gâu-tsá!早安
烏陰落雨㴙㴙滴,
Oo-im lo̍h-hōo tsha̍p-tsha̍p-tih.

日頭閉思走佗覕,
Ji̍t-thâu pì-sù tsáu tó bih.

孩童走傱無地去,
Hâi-tông tsáu-tsông bô tè khì.

數想迌目nih - nih。
Siàu-siūnn tshit-thô ba̍k nih-nih.

外面阴雨绵绵,太阳也害羞的躲起来,小孩子没有地方可以去跑跑跳跳,眼巴巴的看着外面,想玩的心不知道飞去哪里了。 https://t.cn/R47dNaK

Có những ngày như ngày hôm nay.
Là những ngày như thế, ta còn chẳng biết mình đang vui hay buồn; mệt mỏi, áp lực, cô đơn...mọi thứ cứ vây quanh khiến ta không tìm thấy lối thoát cho cuộc đời mình. Là cảm giác muốn hét lên, muốn nói ra hết cho thỏa nỗi lòng, muốn khóc thật to để mọi người biết ta chỉ là một đứa trẻ yếu đuối đến ngây dại. Nhưng rồi ta cũng chẳng biết làm gì ngoài im lặng, bởi lẽ ta biết nói ra cũng chẳng ai hiểu được ta, thay vào đó chỉ là sự thương hại mà thôi. Vậy là ta lại như thế, một mình gồng ghếnh, một mình gặm nhấm hết tất cả mọi thứ.Hôm nay ta gặp một số chuyện không vui, ta muốn được nói ra nhưng rồi ta lại âm thầm chịu đựng. Bỗng nhiên, ta thấy mình thật nhỏ bé như hạt cát ngoài sa mạc kia chẳng biết gió sẽ thôi bay khi nào. Ta nhớ đến câu nói ta đã nghe và có lẽ nó đúng với lúc này: "Những lúc trượt dài thế này mới thấy rằng mình thật sự cần một người ở bên cạnh. Người đó bảo dừng lại đi, mình sẽ dừng lại, người đó bảo em đừng uống rượu nữa, sẽ không uống, người đó bảo đừng buồn nữa, sẽ không buồn. Nhưng làm gì có ai ở bên cạnh mình đâu!". Đúng vậy, giá mà lúc này có thể ôm ai và khóc, những có lẽ ước mơ này xa vời quá, ta chỉ cần có một ai đó nói với ta rằng: "Đừng buồn nữa, rồi sẽ ổn thôi".Bây giờ ta mới thấy mình thật sự cô đơn, cô đơn đến nỗi chẳng có một ai bên mình và bản thân ta bây giờ sống như một kẻ bất cần, không mục đích, chẳng ước mơ. Không phải ta không có gia đình, không có bạn bè, nhưng khi ta trưởng thành có những lúc ta không muốn đem muộn phiền của mình trút lên những người ta thương bởi lẽ họ cũng đã bận rộn với những nỗi niềm riêng của họ rồi.Ta lại muốn quay về tuổi thơ, có lẽ đó là quảng thời gian đẹp nhất, ta chỉ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, sống hồn nhiên, vô tư chứ không như bây giờ phải bon chen với đời, sống với những lo lắng, suy nghĩ về tương lai phía trước.Giá như bây giờ có thể bỏ hết mà đi đâu đó thật xa nơi đây, sống một cuộc sống tầm thường, không bon chen, không toan tính, ta sẽ đi đến những nơi ta thích, làm những việc từ trước đến nay ta chưa làm được...giá mà...những trên đời này làm gì có "giá mà" đúng không? Ta vẫn phải trở về cuộc sống của mình. Có va vấp, có đổ vỡ thì mới trưởng thành, rồi một ngày nào đó ta sẽ không còn cô đơn, sẽ thật thành công, nhất định phải như thế. Và hãy nhớ rằng: "Chúng ta không cô độc, hãy tin vào điều đó, rồi cuộc sống sẽ tươi xanh lên thôi"


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • #弥塑[超话]# 代理秦姐精准引‮变流‬现​‎ ͏ ❷❷分‮出钟‬单收款❺❻❻咱‮说就‬精准‮源客‬香不‮!我‮能不‬带我代理‮夜一‬暴富 但‮赚是‬点小‮太钱
  • 我认为所谓乐道是一种人生的态度,那些传承人乐于追求非遗之道,拨开历史的云雾,寻找前人留下的踪迹,于是它们用匠心来铸就了非遗,他们选择了传承,也选择了在传承上给予
  • 欢迎常驻在南京及周边地区的训练师们加入哦[打call][打call][打call](每次对战活动平均15-30人参与,有时对战活动会与南京部分商业综合体联合举办
  • #墨家零售商[超话]# 【本帖只纪念】有两套20收藏白版,蛋糕妮不诚换(因为是主担)hera妮,日专单封妮,日巡福冈妮也考虑换1⃣️梦一个玫瑰肉(优先,这是唯一
  • (我个人认为自己更像麦克托米奈,因为我的天资真的不是很高,我也不聪明)希望在未来,他能为球队打进第200球,第300球,我也会陪着他,也陪着球队一起,回到这个球
  • 适合敏肌的咱真是一样也不会错过哈哈哈哈哈[鼓掌] Thx MAC魅可 只能说小王太帅❤️王嘉尔老婆不冲是不可能的‍♀️黑魔仗鲨疯了~丝绒半哑光承包秋冬氛围感~无
  • 9514 목덜미 脖颈 보아하니 看起来 증식이 빠르다 增殖很快 생화학 사고 生化事故 초강력 超强力 [太阳][太阳][太阳] 봉쇄 시스템이 가
  • ​​但是问题来了~她觉得自己没有一技之长,也未曾成功做好过一件事,是不是就不能做自媒体,不能做自己的个人IP呢?”​​于是立刻付费报名了我们的#个人IP深度陪跑
  • 影片是南宋背景下的在悬疑反转电影,是根据一定史实的基础上虚构的故事,电影最终探讨的是生命至上还是精神传承更重要。他的篆刻初学丁敬和黄易,进而又追摹了赵之谦和汉凿
  • 市面上的《小王子》虽然版本众多,但我们这是一个出版75周年的纪念版,非常精美,插画也都是全新绘制,还用这套图做了盲盒,某橙色软件可购……走过路过不要错过!#灿坤
  • VX:13534114195,交流了解的加好友[互粉][互粉][互粉]#珠宝工厂##硬金##钻石##祖母绿##珠宝##3D硬金##珠宝[超话]##硬金首饰##3
  • 我们很兴奋,因为我们觉得这是为theb提供完美表演的方法”韩翻英bymooneybees英翻汉by我,有错欢迎指出!190424 twi感谢TMA奖 祝贺THE
  • )对微电影也很感兴趣,如果有机会也欢迎一起尝试视频拍的图都在#王火火的内存卡# 约拍扩列请私✉️[常驻]文野/排球/刀乱/塞尔达/无期[游戏]手游坚持下来的只有
  • 今天,富士康母公司鸿海集团举办科技日,发布MIH整车平台架构的首批三款电动车,有趣的是也以Model命名,分别为Model C、Model E和Model T,
  • #李硕薰[超话]# [220326|SBS PowerFM Cultwo Show|SNS更新] #쏭꼬무# 꼬무 아니고 노래의 꼬리에 꼬리를 물고
  • 金星与天王星产生相位关系时,往往会给人一种很惊艳的感觉,经常是看到这个人的第一眼就把这个人记住了,忘都忘不掉。青海的长云是要暗淡了雪山的,比起西子湖畔扶着娇杨摇
  • 不要别人钓鱼故意说的,你们立马跑去姿态放低解释:我们没什么什么的,谁谁谁才是唯一官方位,我们没有。再不行就说:四人四面都是ACE,每个人都是粉丝心里最好的[单身
  • 皇马在琼阿梅尼争夺战中处于有利位置,预计转会费6000万欧马卡记者Pablo Polo Santías报道,在经过最近两家俱乐部的会面后,皇马在引进琼阿梅尼一事
  • 【以上并不是说母鼠不能纯爱宝喂养,而是我不想要再增加纯爱宝喂养的样本,母鼠整体较差的身体状况不一定和主粮有关】1年过去了,至少目前这些鼠的体重波动和这三种粮没有
  • #边伯贤[超话]#bbh#边伯贤0506生日快乐# 宝贝 生日快乐时间过得可真快呢陪着你从二十一岁到了二十七岁我也从十四岁到了二十岁就这样过了六年过了一个个春