Hôm nay đi học chỉ có 2 đứa ở nhà thầy Cường gặp ngay bài cuối cùng khó gặp phải tình huống giống như Hoàng Thùy (Cường) mình là Phan Ngân còn con nhỏ kế bên là Đồng Ánh Quỳnh ôi học nốt bữa nay mình chuồn luôn quá bịa đại là về quê ăn dỗ không hợp khẩu vị bị tào tháo rượt tới nhập học học lại luôn chứ giờ như hình phía dưới [鄙视][鄙视][鄙视] https://t.cn/R2WJvx9
[Muốn kịp thời lưu lại một chút khờ dại của thanh xuân.]
Đối với tui, đôi khi giấc mơ lại vô cùng quý giá.
Giấc mơ mang bạn đến 1 thế giới khác, bị giấc mơ đánh lừa, nhưng cảm xúc của bạn luôn là thật, nó giống như loại trải nghiệm mà ngoài đời bạn có thể chẳng bao h có đc. Và giấc mơ đưa tui đến gần với ấy. Tui cảm thấy ko muốn quên chúng và rồi h tui sẽ lưu lại ở đây ^^
Giấc mơ lần đầu tiên gặp ấy :
Tui đi công viên giải trí mới mở cùng trường, chỉ vừa đến, ko may bị lạc. Tui đành một mình đi tham quan vậy, bởi dù sao những người đi cùng tôi đều xem tui như người lạ, bận rộn mà trò chuyện đùa giỡn huyên náo cùng đám bạn của mình. Đi một mình thế này vẫn tốt hơn là đi cùng 1 đám đông mà mình lại ko là một phần trong đó...
Tui tìm ra đc một lối đi lạ, là 4 bức tường tạo ra 1 ko gian hẹp, như 1 cái hộp cao và chứa vừa đủ một cầu thang xoắn ốc, tất cả đều đc sơn màu xanh lam cũ kĩ. Tui nghe mùi ẩm mốc, và từ phía trên ù ù xuống gió mạnh, gió mạnh đến nỗi ban đầu làm tui sợ mình nắm ko chắc mà bị thổi, va mạnh vào tường (cảm giác đối đầu với sức gió này tui cũng đã từng trải ở đời thực khi lên đỉnh của ngọn hải đăng trong 1 chuyến du lịch). Chỗ này từ lúc tui đến vẫn cứ vắng tanh, sau đó bất chợt có tiếng bước chân, bản thân đột nhiên sợ hãi, như 1 phản xạ mà núp sau cầu thang. Tui nghe một thanh âm, cảm giác rất quen, nhưng hoàn toàn ko phải giọng người mình từng tiếp xúc qua (mơ và bản thân ko điều khiển đc suy nghĩ, nhiều lúc cứ ngu ngu :v rõ ràng là của idol mình). Thế rồi cái sự tò mò đã đánh bại lí trí, tui liền ngay lập tức đưa đầu ra mà nhìn. Tui té ra đằng sau! Khi vừa lúc ấy, trong tầm nhìn là đôi mắt nhìn thẳng vào tui! Tui kịp thời chống hai tay ra sau, nội tâm vô cùng hoảng loạn. Người này càng lại gần, vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt tui... Môi người đó cong lên, mắt cũng cong theo... Tự nhiên tui thấy xung quanh chói hơn, người bỗng thấy nhẹ, lòng bỗng thấy ấm... đột nhiên nước mắt trào ra, tui bỗng dưng ko muốn đi lang thang một mình nữa...
Sau đó thì...
Ko có sau đó nữa, tui ko may tỉnh dậy :(
Tui đã viết lại những gì mình còn nhớ và nghe bài https://t.cn/RCz85zJ cùng một lúc... dù là mơ, nhưng tui muốn trân trọng nó như 1 hồi ức đẹp.
Đối với tui, đôi khi giấc mơ lại vô cùng quý giá.
Giấc mơ mang bạn đến 1 thế giới khác, bị giấc mơ đánh lừa, nhưng cảm xúc của bạn luôn là thật, nó giống như loại trải nghiệm mà ngoài đời bạn có thể chẳng bao h có đc. Và giấc mơ đưa tui đến gần với ấy. Tui cảm thấy ko muốn quên chúng và rồi h tui sẽ lưu lại ở đây ^^
Giấc mơ lần đầu tiên gặp ấy :
Tui đi công viên giải trí mới mở cùng trường, chỉ vừa đến, ko may bị lạc. Tui đành một mình đi tham quan vậy, bởi dù sao những người đi cùng tôi đều xem tui như người lạ, bận rộn mà trò chuyện đùa giỡn huyên náo cùng đám bạn của mình. Đi một mình thế này vẫn tốt hơn là đi cùng 1 đám đông mà mình lại ko là một phần trong đó...
Tui tìm ra đc một lối đi lạ, là 4 bức tường tạo ra 1 ko gian hẹp, như 1 cái hộp cao và chứa vừa đủ một cầu thang xoắn ốc, tất cả đều đc sơn màu xanh lam cũ kĩ. Tui nghe mùi ẩm mốc, và từ phía trên ù ù xuống gió mạnh, gió mạnh đến nỗi ban đầu làm tui sợ mình nắm ko chắc mà bị thổi, va mạnh vào tường (cảm giác đối đầu với sức gió này tui cũng đã từng trải ở đời thực khi lên đỉnh của ngọn hải đăng trong 1 chuyến du lịch). Chỗ này từ lúc tui đến vẫn cứ vắng tanh, sau đó bất chợt có tiếng bước chân, bản thân đột nhiên sợ hãi, như 1 phản xạ mà núp sau cầu thang. Tui nghe một thanh âm, cảm giác rất quen, nhưng hoàn toàn ko phải giọng người mình từng tiếp xúc qua (mơ và bản thân ko điều khiển đc suy nghĩ, nhiều lúc cứ ngu ngu :v rõ ràng là của idol mình). Thế rồi cái sự tò mò đã đánh bại lí trí, tui liền ngay lập tức đưa đầu ra mà nhìn. Tui té ra đằng sau! Khi vừa lúc ấy, trong tầm nhìn là đôi mắt nhìn thẳng vào tui! Tui kịp thời chống hai tay ra sau, nội tâm vô cùng hoảng loạn. Người này càng lại gần, vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt tui... Môi người đó cong lên, mắt cũng cong theo... Tự nhiên tui thấy xung quanh chói hơn, người bỗng thấy nhẹ, lòng bỗng thấy ấm... đột nhiên nước mắt trào ra, tui bỗng dưng ko muốn đi lang thang một mình nữa...
Sau đó thì...
Ko có sau đó nữa, tui ko may tỉnh dậy :(
Tui đã viết lại những gì mình còn nhớ và nghe bài https://t.cn/RCz85zJ cùng một lúc... dù là mơ, nhưng tui muốn trân trọng nó như 1 hồi ức đẹp.
Bạn có thể cả đời không leo núi, nhưng trong tim bạn nhất định phải có một ngọn núi. Nó khiến cho bạn luôn hướng về những nơi cao xa, khiến cho bạn luôn có một mục tiêu để phấn đấu và cũng khiến cho bạn, dù cho ở bất cứ nơi nào, một khắc ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy hi vọng.
-CR-
Dịch: Weibo/ Rainie Nguyen
-CR-
Dịch: Weibo/ Rainie Nguyen
✋热门推荐