#人像摄影# #灵感的诞生# 紅鳥的啟示(2021年春季)
服裝設計:Nguyễn Tân, Thúy Phượng, Ngô Sương, Phạm Kiều, Mỹ Trân
模特: Hoàng ngân, Ana Lu, Quỳnh Ngô, Ái Tiên, Minh Thư
化妝:Lâm Phong Đằng, Bích Huyền, Hồng Loan, Khiết An, Diệu Quỳnh.
攝影:Chiron Duong
點擊銜接移步CNU查看全套專題作品https://t.cn/A65i5rWl
服裝設計:Nguyễn Tân, Thúy Phượng, Ngô Sương, Phạm Kiều, Mỹ Trân
模特: Hoàng ngân, Ana Lu, Quỳnh Ngô, Ái Tiên, Minh Thư
化妝:Lâm Phong Đằng, Bích Huyền, Hồng Loan, Khiết An, Diệu Quỳnh.
攝影:Chiron Duong
點擊銜接移步CNU查看全套專題作品https://t.cn/A65i5rWl
không up bài mà kể một short story bi - hài kịch bản cho ai thích thì đọc không mời lướt qua
chẳng là nhân dịp khí lạnh lại về , mặc hẳn một chiếc áo hồng phấn pastel để đón tiếp lạnh sang thăm .... trong khi trong đầu bắt đầu .... văng vẳng lời bài hát đang rất nổi tiếng thời điểm đó
“ ... mặc một chiếc váy xinh ngồi chờ anh qua .... “
bài này tên gì không nhớ nữa , nhưng chắc chắn ai nhớ thì sẽ biết được ngay thời điểm muốn nói là khi nào rồi
.... à còn gác lại , vào chuyện đã nào
• hài kịch bản đây : em không ngồi chờ vì biết rằng chắc chắn anh sẽ không bao giờ qua . nên em đã thay đổi vận mệnh và quy ước cũng như nguyên tắc lòng tự trọng của mình từ trước đến giờ mà .... chủ động tìm anh . lúc đầu đã nghĩ rất rất rất rất nhiều vô cùng vô cùng vô cùng những điều muốn nói những lời muốn hỏi những cảm xúc muốn sẻ chia ; lúc đó còn nghĩ có thể nào đây là chuyến xe taxi tự book cho riêng mình mà đắt đỏ nhất , đi lâu nhất không ? sự hồi hộp lo lắng bồn chồn bất an làm tim đập nhanh đến quên tất cả cảm giác khác tồn tại cùng )
1 hour later
• bi kịch bản nửa cuối về nốt cho các tình yêu nhé : giờ mới nhận ra chuyến xe lúc đi chẳng thấm tháp gì cái quãng đường trở về dài đến lê thê đến vậy ; và nhận được phần nào vị trí của mình trong trái tim người đó . dù có cố công xây đắp bao nhiêu lên nữa cũng không thể bền vững khi cái chân ban đầu đã yếu sẵn rồi được đâu
....
còn cái kết luận thì là tóm lại như bản sonata bi hài thương kịch : chiếc giường trong căn phòng nơi gian nhà trọ đang ở , nhìn ra chính diện nơi đó , cái nơi 22h30m khi đã vãn người còn trên đường , đêm dần trôi vào yên lặng và gió thì không ngừng thổi táp vào mặt vào người vào chiếc váy hoa ren màu trắng ngà thơm vẫn còn thoảng mùi nước hoa ngọt dịu nhàn nhạt .... táp cả vào trái tim đột nhiên tự cảm thán cho số phận này thật đầy rẫy thương tâm ngổn ngang ngột ngạt đến bức bách đến nghẹn họng nghẹt thở
anh không đến , dối , anh vừa dối em rồi , anh ngàn vạn lần cũng không bao giờ nghĩ đến , thế mà chỉ vì một dòng trạng thái chia sẻ vu vơ thả thính kiếm tương tác của mình , lần đầu tiên là cái tát mạnh và đau nhất lên khuôn mặt hồn nhiên của kỷ niệm và hồi ức trong lòng em mất rồi . không phải chỉ là mỗi chuyện cỏn con ấy mà em cố tình gây hấn với anh , anh bận , rất bận , rất rất bận , bận vô cùng ,... tất cả em đều biết , trước giờ chưa một lần đòi hỏi hay trách than phiền hà đến anh . nhưng lần này cảm tưởng như biết bao chưa cay chát đắng trước giờ tất cả các người gieo cho tôi , nó dồn ứ lại và rồi sau cái tát đến hoa mắt chóng mặt bàng hoàng ấy thì nước mắt ứ đọng trong hốc mắt suốt bấy nhiêu năm nay tràn ra từ mống mắt chảy qua mi dưới rồi lăn thành từng vệt dài trong suốt trên má , xuống môi xuống cằm , nhỏ tí tách lên chiếc váy trắng sạch sẽ ngày hôm đó
mỗi ngày giờ đây đều như định mệnh sắp đặt , cứ nhìn như vô thức vào nơi ấy ,... đến mức hiện tại bây giờ đã không còn cảm giác căm ghét phẫn uất hận thù nữa , chỉ là vẫn đau , vẫn đau lắm , đau đớn lắm chứ
vậy nên sau này anh có đóng thêm bao nhiêu nhiêu bộ ngôn tình nữa , bản thân tôi cũng không cách nào ép buộc mình cảm nhận được nữa mất rồi .
“ ... trong kẽ hở của thời gian , thanh xuân tuổi trẻ .... “ gì gì đó tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa . chỉ muốn duy 1 lần nữa muốn anh biết : thời gian không có kẽ hở .
chẳng là nhân dịp khí lạnh lại về , mặc hẳn một chiếc áo hồng phấn pastel để đón tiếp lạnh sang thăm .... trong khi trong đầu bắt đầu .... văng vẳng lời bài hát đang rất nổi tiếng thời điểm đó
“ ... mặc một chiếc váy xinh ngồi chờ anh qua .... “
bài này tên gì không nhớ nữa , nhưng chắc chắn ai nhớ thì sẽ biết được ngay thời điểm muốn nói là khi nào rồi
.... à còn gác lại , vào chuyện đã nào
• hài kịch bản đây : em không ngồi chờ vì biết rằng chắc chắn anh sẽ không bao giờ qua . nên em đã thay đổi vận mệnh và quy ước cũng như nguyên tắc lòng tự trọng của mình từ trước đến giờ mà .... chủ động tìm anh . lúc đầu đã nghĩ rất rất rất rất nhiều vô cùng vô cùng vô cùng những điều muốn nói những lời muốn hỏi những cảm xúc muốn sẻ chia ; lúc đó còn nghĩ có thể nào đây là chuyến xe taxi tự book cho riêng mình mà đắt đỏ nhất , đi lâu nhất không ? sự hồi hộp lo lắng bồn chồn bất an làm tim đập nhanh đến quên tất cả cảm giác khác tồn tại cùng )
1 hour later
• bi kịch bản nửa cuối về nốt cho các tình yêu nhé : giờ mới nhận ra chuyến xe lúc đi chẳng thấm tháp gì cái quãng đường trở về dài đến lê thê đến vậy ; và nhận được phần nào vị trí của mình trong trái tim người đó . dù có cố công xây đắp bao nhiêu lên nữa cũng không thể bền vững khi cái chân ban đầu đã yếu sẵn rồi được đâu
....
còn cái kết luận thì là tóm lại như bản sonata bi hài thương kịch : chiếc giường trong căn phòng nơi gian nhà trọ đang ở , nhìn ra chính diện nơi đó , cái nơi 22h30m khi đã vãn người còn trên đường , đêm dần trôi vào yên lặng và gió thì không ngừng thổi táp vào mặt vào người vào chiếc váy hoa ren màu trắng ngà thơm vẫn còn thoảng mùi nước hoa ngọt dịu nhàn nhạt .... táp cả vào trái tim đột nhiên tự cảm thán cho số phận này thật đầy rẫy thương tâm ngổn ngang ngột ngạt đến bức bách đến nghẹn họng nghẹt thở
anh không đến , dối , anh vừa dối em rồi , anh ngàn vạn lần cũng không bao giờ nghĩ đến , thế mà chỉ vì một dòng trạng thái chia sẻ vu vơ thả thính kiếm tương tác của mình , lần đầu tiên là cái tát mạnh và đau nhất lên khuôn mặt hồn nhiên của kỷ niệm và hồi ức trong lòng em mất rồi . không phải chỉ là mỗi chuyện cỏn con ấy mà em cố tình gây hấn với anh , anh bận , rất bận , rất rất bận , bận vô cùng ,... tất cả em đều biết , trước giờ chưa một lần đòi hỏi hay trách than phiền hà đến anh . nhưng lần này cảm tưởng như biết bao chưa cay chát đắng trước giờ tất cả các người gieo cho tôi , nó dồn ứ lại và rồi sau cái tát đến hoa mắt chóng mặt bàng hoàng ấy thì nước mắt ứ đọng trong hốc mắt suốt bấy nhiêu năm nay tràn ra từ mống mắt chảy qua mi dưới rồi lăn thành từng vệt dài trong suốt trên má , xuống môi xuống cằm , nhỏ tí tách lên chiếc váy trắng sạch sẽ ngày hôm đó
mỗi ngày giờ đây đều như định mệnh sắp đặt , cứ nhìn như vô thức vào nơi ấy ,... đến mức hiện tại bây giờ đã không còn cảm giác căm ghét phẫn uất hận thù nữa , chỉ là vẫn đau , vẫn đau lắm , đau đớn lắm chứ
vậy nên sau này anh có đóng thêm bao nhiêu nhiêu bộ ngôn tình nữa , bản thân tôi cũng không cách nào ép buộc mình cảm nhận được nữa mất rồi .
“ ... trong kẽ hở của thời gian , thanh xuân tuổi trẻ .... “ gì gì đó tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa . chỉ muốn duy 1 lần nữa muốn anh biết : thời gian không có kẽ hở .
đến đây nào . đêm nay cùng quẫy lên đón đợt lạnh tiếp theo về nhé .
thế đấy . đời người chính là thế đấy . người nói thích thời tiết lạnh , cảm giác thật dễ chịu . tôi nguyện vì vậy mà thức cả đêm chờ lạnh đến . rồi người , thì không
....
đây đây . chỉ vì tấm ảnh đầu tiên này mà tao lục tung dòng thời gian của Facebook lên đấy .
~•~•~•~
part 1 : vậy thôi
thế đấy . đời người chính là thế đấy . người nói thích thời tiết lạnh , cảm giác thật dễ chịu . tôi nguyện vì vậy mà thức cả đêm chờ lạnh đến . rồi người , thì không
....
đây đây . chỉ vì tấm ảnh đầu tiên này mà tao lục tung dòng thời gian của Facebook lên đấy .
~•~•~•~
part 1 : vậy thôi
✋热门推荐