Hôm qua chợt nghĩ, là vì lúc đó chị rủ em đi Quảng Châu gặp chị nhưng em không đi? Vậy để hôm nay em giải thích rõ ràng cho chị hiểu. Em không biện hộ, em chỉ không muốn bị hiểu lầm.
Hộ chiếu của em hết hạn từ tháng 8 rồi, muốn xin visa thì hộ chiếu cần phải có hiệu lực còn 6 tháng, mà vốn dĩ em cũng không có ý định xin hộ chiếu lại bởi vì em không có khả năng tài chính để đi nước ngoài và em cũng không có ý định sẽ đi du lịch nước ngoài 1 mình[笑cry] Năm đó xin hộ chiếu là để sang Campuchia đu idol Kpop cùng với 1 nhóm fan em chơi chung, và đó là lần duy nhất em dùng hộ chiếu cho tới khi nó hết hạn[笑cry].
Người Việt Nam đi Trung Quốc du lịch cần phải xin visa du lịch, bao gồm cả chứng minh tài chính có 50 triệu vnd (14.500¥) trong tài khoản tiết kiệm ngân hàng - bằng gần 2 năm tiền lương của em[允悲]. Tỉnh của em không có đại sứ quán vì không phải thành phố lớn, thời gian làm hộ chiếu là 1 tuần và phải bay ra Thủ đô để xin visa, thời gian nhận visa nếu thuận lợi cũng là khoảng 1 tuần. Không nói tới vấn đề tài chính, chỉ riêng thời gian có đủ giấy tờ cũng đã không kịp rồi[允悲].
Em công khai luôn tiền lương của em nhé: 3.216.000vnd = (943¥) - thấp hơn cả mức lương tối thiểu của phân vùng hành chính mà thành phố em sống trực thuộc. Không phải tiền lương của người Việt Nam thấp, mà là lương của em thấp[允悲]. Cực kỳ thấp. Anh họ và bác của em còn chọc em rằng tiền lương của em không đủ tiền uống cà phê buổi sáng[笑cry]. Lý do lương của em thấp là bởi vì em làm trong hệ thống cửa hàng kinh doanh thuộc doanh nghiệp Nhà nước và tiền lương tính trên sản lượng bán ra của cửa hàng. Tuy nhiên tiền lương em thực nhận chỉ là khoản của công ty hỗ trợ theo mức lương ký trên hợp đồng lao động thôi. Bởi vì hầu như em không thể bán được gì cả[委屈] nên tiền sản lượng trong lương mà công ty phát phải đưa lại cho Cửa hàng trưởng - thật ra như thế này là sai quy định đó chị[挖鼻]. Công ty của em là công ty xăng dầu thuộc Nhà nước, lương ở cửa hàng bán xăng dầu khá cao, gấp 2,5~3 lần lương của em - nói cao chứ thực ra hiện tại đó là mức lương trung bình hiện nay đó[允悲]. Cửa hàng nơi em làm việc là loại cửa hàng đặc biệt, cửa hàng bán dầu nhớt, mỗi tỉnh bắt buộc phải có 1 cửa hàng. Bởi vì cửa hàng này lương rất thấp và nhớt cũng không phải mặt hàng dễ bán mà em cũng không hiểu gì về lĩnh vực đó, bản thân em cũng không phải đứa có cái miệng lanh lẹ để bán hàng[委屈] Không có ai muốn làm ở cửa hàng này cả. Lý do em làm việc ở đây là vì em bị ba em lừa[挖鼻] Hơn nữa vốn dĩ ba em chỉ định để em làm ở đây 1 thời gian ngắn rồi sẽ xin về trụ sở công ty làm nhưng mấy năm nay rồi vẫn chưa xin được[裂开].
Tiền vé máy bay khứ hồi sẽ bằng khoảng 4 tháng lương của em, chưa tính chi phí đi lại xin visa và vé máy bay bay đến thành phố lớn để bay sang bên đó[裂开]. Thời điểm đó cũng chưa tới lúc được nhận tiền thưởng. Nhưng thật ra có tiền thưởng cuối năm cũng không đủ để đi...[汗] Mà em dùng gần 2/3 tiền lương của em để nuôi mèo rồi, chưa kể em còn 2 khoản trả góp nữa...[委屈] Như hiện tại tháng này em đang sống bằng tiền lì xì và tiền thưởng cuối năm, chứ lương thì...[委屈][委屈][委屈] Mỗi tháng đều không thể dư để tiết kiệm. Chị đừng nghĩ rằng em còn có ba em lo cho em... Ông ấy 1 đồng cũng không cho, từ sau khi em tốt nghiệp còn không lì xì cho em nữa... Ăn uống của em thì bữa trưa những ngày em đi làm thì em tự lo, bữa tối và những ngày ở nhà thì là cô út của em lo cho ăn...
Em không phải là không muốn gặp chị mà là em thật sự không thể. Tuy nhiên những vấn đề trên không phải là không thể giải quyết được, có điều... Chị chưa từng liên lạc với em, em không biết chúng ta thật sự có quen biết nhau hay không. Em cũng không biết tiếng Trung, đi 1 mình sang đó rồi em biết đi đâu về đâu? Rồi bọn buôn người bắt cóc em, hay giết người cướp của hoặc hiếp dâm bắt cóc thì ai bảo hộ cho em? Chị có từng nghĩ tới những trường hợp đó không? Em không phải là người liều lĩnh hay gan dạ. Em cũng tự biết cơ thể và sức lực em yếu đuối, đọ với người già còn không lại, ai muốn làm gì em thì thậm chí còn không phải dùng tý sức lực nào cả đâu. Em cũng mấy lần gặp biến thái khi đi 1 mình rồi, vậy cho nên đừng nói là đi nước ngoài 1 mình, trời tối là em cũng đã không ra ngoài 1 mình rồi. Chị muốn em tiến tới với chị, vậy thì chị cho em cái gì chắc chắn đi đã thì em mới có thể sẵn sàng bước tiếp được. Còn chị chỉ xem em là người hâm mộ, gọi em tới xem sự kiện của chị. Vậy thì em cũng chẳng cần phải đi xa tới vậy đâu, cũng không cần phải trả giá nhiều như vậy. Có trực tiếp mà, với cả em cũng quá già yếu để chen lấn vào trong đám đông xô đẩy nhau để tiếp cận idol rồi[黑线]
Hộ chiếu của em hết hạn từ tháng 8 rồi, muốn xin visa thì hộ chiếu cần phải có hiệu lực còn 6 tháng, mà vốn dĩ em cũng không có ý định xin hộ chiếu lại bởi vì em không có khả năng tài chính để đi nước ngoài và em cũng không có ý định sẽ đi du lịch nước ngoài 1 mình[笑cry] Năm đó xin hộ chiếu là để sang Campuchia đu idol Kpop cùng với 1 nhóm fan em chơi chung, và đó là lần duy nhất em dùng hộ chiếu cho tới khi nó hết hạn[笑cry].
Người Việt Nam đi Trung Quốc du lịch cần phải xin visa du lịch, bao gồm cả chứng minh tài chính có 50 triệu vnd (14.500¥) trong tài khoản tiết kiệm ngân hàng - bằng gần 2 năm tiền lương của em[允悲]. Tỉnh của em không có đại sứ quán vì không phải thành phố lớn, thời gian làm hộ chiếu là 1 tuần và phải bay ra Thủ đô để xin visa, thời gian nhận visa nếu thuận lợi cũng là khoảng 1 tuần. Không nói tới vấn đề tài chính, chỉ riêng thời gian có đủ giấy tờ cũng đã không kịp rồi[允悲].
Em công khai luôn tiền lương của em nhé: 3.216.000vnd = (943¥) - thấp hơn cả mức lương tối thiểu của phân vùng hành chính mà thành phố em sống trực thuộc. Không phải tiền lương của người Việt Nam thấp, mà là lương của em thấp[允悲]. Cực kỳ thấp. Anh họ và bác của em còn chọc em rằng tiền lương của em không đủ tiền uống cà phê buổi sáng[笑cry]. Lý do lương của em thấp là bởi vì em làm trong hệ thống cửa hàng kinh doanh thuộc doanh nghiệp Nhà nước và tiền lương tính trên sản lượng bán ra của cửa hàng. Tuy nhiên tiền lương em thực nhận chỉ là khoản của công ty hỗ trợ theo mức lương ký trên hợp đồng lao động thôi. Bởi vì hầu như em không thể bán được gì cả[委屈] nên tiền sản lượng trong lương mà công ty phát phải đưa lại cho Cửa hàng trưởng - thật ra như thế này là sai quy định đó chị[挖鼻]. Công ty của em là công ty xăng dầu thuộc Nhà nước, lương ở cửa hàng bán xăng dầu khá cao, gấp 2,5~3 lần lương của em - nói cao chứ thực ra hiện tại đó là mức lương trung bình hiện nay đó[允悲]. Cửa hàng nơi em làm việc là loại cửa hàng đặc biệt, cửa hàng bán dầu nhớt, mỗi tỉnh bắt buộc phải có 1 cửa hàng. Bởi vì cửa hàng này lương rất thấp và nhớt cũng không phải mặt hàng dễ bán mà em cũng không hiểu gì về lĩnh vực đó, bản thân em cũng không phải đứa có cái miệng lanh lẹ để bán hàng[委屈] Không có ai muốn làm ở cửa hàng này cả. Lý do em làm việc ở đây là vì em bị ba em lừa[挖鼻] Hơn nữa vốn dĩ ba em chỉ định để em làm ở đây 1 thời gian ngắn rồi sẽ xin về trụ sở công ty làm nhưng mấy năm nay rồi vẫn chưa xin được[裂开].
Tiền vé máy bay khứ hồi sẽ bằng khoảng 4 tháng lương của em, chưa tính chi phí đi lại xin visa và vé máy bay bay đến thành phố lớn để bay sang bên đó[裂开]. Thời điểm đó cũng chưa tới lúc được nhận tiền thưởng. Nhưng thật ra có tiền thưởng cuối năm cũng không đủ để đi...[汗] Mà em dùng gần 2/3 tiền lương của em để nuôi mèo rồi, chưa kể em còn 2 khoản trả góp nữa...[委屈] Như hiện tại tháng này em đang sống bằng tiền lì xì và tiền thưởng cuối năm, chứ lương thì...[委屈][委屈][委屈] Mỗi tháng đều không thể dư để tiết kiệm. Chị đừng nghĩ rằng em còn có ba em lo cho em... Ông ấy 1 đồng cũng không cho, từ sau khi em tốt nghiệp còn không lì xì cho em nữa... Ăn uống của em thì bữa trưa những ngày em đi làm thì em tự lo, bữa tối và những ngày ở nhà thì là cô út của em lo cho ăn...
Em không phải là không muốn gặp chị mà là em thật sự không thể. Tuy nhiên những vấn đề trên không phải là không thể giải quyết được, có điều... Chị chưa từng liên lạc với em, em không biết chúng ta thật sự có quen biết nhau hay không. Em cũng không biết tiếng Trung, đi 1 mình sang đó rồi em biết đi đâu về đâu? Rồi bọn buôn người bắt cóc em, hay giết người cướp của hoặc hiếp dâm bắt cóc thì ai bảo hộ cho em? Chị có từng nghĩ tới những trường hợp đó không? Em không phải là người liều lĩnh hay gan dạ. Em cũng tự biết cơ thể và sức lực em yếu đuối, đọ với người già còn không lại, ai muốn làm gì em thì thậm chí còn không phải dùng tý sức lực nào cả đâu. Em cũng mấy lần gặp biến thái khi đi 1 mình rồi, vậy cho nên đừng nói là đi nước ngoài 1 mình, trời tối là em cũng đã không ra ngoài 1 mình rồi. Chị muốn em tiến tới với chị, vậy thì chị cho em cái gì chắc chắn đi đã thì em mới có thể sẵn sàng bước tiếp được. Còn chị chỉ xem em là người hâm mộ, gọi em tới xem sự kiện của chị. Vậy thì em cũng chẳng cần phải đi xa tới vậy đâu, cũng không cần phải trả giá nhiều như vậy. Có trực tiếp mà, với cả em cũng quá già yếu để chen lấn vào trong đám đông xô đẩy nhau để tiếp cận idol rồi[黑线]
HÔN NHÂN
Có lẽ, nếu chúng ta có thể khám phá ra nguồn gốc của nó, chúng ta sẽ nhận ra ý nghĩa của nó. Hình ảnh một con sao biển, một trong những loài động vật bậc thấp vươn những cánh tay của mình trên những quả trứng đã thụ tinh và con non của nó là sự khởi đầu của một trong những hiện tượng trung tâm trong tự nhiên - sự chăm sóc của cha mẹ.
Trong thế giới thực vật và động vật nói chung, một số loài được bảo tồn không phải nhờ sự quan tâm của mẹ. Một bông hoa phải lấp đầy không khí với phấn hoa và thu hút một số loài côn trùng có hại để làm sứ giả cho người bạn đời mà nó không bao giờ nhìn thấy.
Từ sự sống thấp nhất đến con người cao nhất, kích thước gia đình giảm đi và sự chăm sóc của cha mẹ tăng lên, với mọi giai đoạn phát triển của chi, loài, giống, chủng tộc, quốc gia và cá nhân.
Hôn nhân hình thành, không phải vì tình yêu, mà là để cải thiện chất lượng cuộc sống bằng cách ràng buộc bạn tình một cách lâu dài để chăm sóc cho những đứa con mà họ sinh ra. Đó không phải là một hiện tượng độc quyền của con người. Một số loài chim sống chung thủy một vợ một chồng hơn con người. De Crespigny viết về loài đười ươi ở Borneo: “Chúng sống trong các gia đình. Chúng xây những cái tổ rộng rãi trên cây và theo những gì tôi có thể quan sát, tổ chỉ có con cái và con non, con đực qua đêm ở chạc ba khác cùng một cây hoặc cây bên cạnh.”
Chọn lọc tự nhiên dần dần loại bỏ những kẻ ít chăm sóc con cái của chúng và phát triển ở những con có bản năng chăm sóc của cha mẹ để nâng cao cá thể và giống nòi. Ở một loài vượn, mẹ bế con của mình trong cánh tay liên tục trong nhiều tháng.
Ở con người, sự thôi thúc gần như trở thành niềm đam mê, thậm chí còn mạnh hơn cả tình yêu, người phụ nữ nào yêu chồng như thương con?
Sự thúc đẩy mạnh mẽ về sự chăm sóc của cha mẹ đã làm tăng lên một thể chế trung tâm và thống trị — gia đình. Nguồn gốc nằm ở sự bất lực của sơ sinh, ở sự nhạy cảm ngày càng tăng của nó đối với sự phát triển và rèn luyện sau khi chào đời.
Sự tiến hóa ở động vật chủ yếu là về mặt sinh học, nhưng sự tiến hóa ở con người mang tính xã hội, nó liên quan đến sự truyền tải ngày càng nhiều di sản tích lũy từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Gia đình được tạo ra bởi tự nhiên để ràng buộc con đực phục vụ cho con cái, phục vụ đứa trẻ. Bản chất đàn ông là nô lệ cho phụ nữ, và phụ nữ về bản chất là nô lệ cho trẻ con và giống nòi. Trong tự nhiên sự nô lệ đó là sâu sắc nhất và lâu bền nhất.
Hôn nhân không phải là mối quan hệ giữa một người nam và một người nữ, được thiết kế để hợp pháp hóa ham muốn; nó là mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái, được thiết kế để bảo tồn và củng cố nòi giống.
Trích FB Manh Hung Nguyen.
Sơn dầu nổi tiếng của Anthony van Dyck. Hermitage Museum
Có lẽ, nếu chúng ta có thể khám phá ra nguồn gốc của nó, chúng ta sẽ nhận ra ý nghĩa của nó. Hình ảnh một con sao biển, một trong những loài động vật bậc thấp vươn những cánh tay của mình trên những quả trứng đã thụ tinh và con non của nó là sự khởi đầu của một trong những hiện tượng trung tâm trong tự nhiên - sự chăm sóc của cha mẹ.
Trong thế giới thực vật và động vật nói chung, một số loài được bảo tồn không phải nhờ sự quan tâm của mẹ. Một bông hoa phải lấp đầy không khí với phấn hoa và thu hút một số loài côn trùng có hại để làm sứ giả cho người bạn đời mà nó không bao giờ nhìn thấy.
Từ sự sống thấp nhất đến con người cao nhất, kích thước gia đình giảm đi và sự chăm sóc của cha mẹ tăng lên, với mọi giai đoạn phát triển của chi, loài, giống, chủng tộc, quốc gia và cá nhân.
Hôn nhân hình thành, không phải vì tình yêu, mà là để cải thiện chất lượng cuộc sống bằng cách ràng buộc bạn tình một cách lâu dài để chăm sóc cho những đứa con mà họ sinh ra. Đó không phải là một hiện tượng độc quyền của con người. Một số loài chim sống chung thủy một vợ một chồng hơn con người. De Crespigny viết về loài đười ươi ở Borneo: “Chúng sống trong các gia đình. Chúng xây những cái tổ rộng rãi trên cây và theo những gì tôi có thể quan sát, tổ chỉ có con cái và con non, con đực qua đêm ở chạc ba khác cùng một cây hoặc cây bên cạnh.”
Chọn lọc tự nhiên dần dần loại bỏ những kẻ ít chăm sóc con cái của chúng và phát triển ở những con có bản năng chăm sóc của cha mẹ để nâng cao cá thể và giống nòi. Ở một loài vượn, mẹ bế con của mình trong cánh tay liên tục trong nhiều tháng.
Ở con người, sự thôi thúc gần như trở thành niềm đam mê, thậm chí còn mạnh hơn cả tình yêu, người phụ nữ nào yêu chồng như thương con?
Sự thúc đẩy mạnh mẽ về sự chăm sóc của cha mẹ đã làm tăng lên một thể chế trung tâm và thống trị — gia đình. Nguồn gốc nằm ở sự bất lực của sơ sinh, ở sự nhạy cảm ngày càng tăng của nó đối với sự phát triển và rèn luyện sau khi chào đời.
Sự tiến hóa ở động vật chủ yếu là về mặt sinh học, nhưng sự tiến hóa ở con người mang tính xã hội, nó liên quan đến sự truyền tải ngày càng nhiều di sản tích lũy từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Gia đình được tạo ra bởi tự nhiên để ràng buộc con đực phục vụ cho con cái, phục vụ đứa trẻ. Bản chất đàn ông là nô lệ cho phụ nữ, và phụ nữ về bản chất là nô lệ cho trẻ con và giống nòi. Trong tự nhiên sự nô lệ đó là sâu sắc nhất và lâu bền nhất.
Hôn nhân không phải là mối quan hệ giữa một người nam và một người nữ, được thiết kế để hợp pháp hóa ham muốn; nó là mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái, được thiết kế để bảo tồn và củng cố nòi giống.
Trích FB Manh Hung Nguyen.
Sơn dầu nổi tiếng của Anthony van Dyck. Hermitage Museum
mà không ổn thì thôi
----
3 năm Trung Học Phổ Thông học sinh nào cũng phải đeo thẻ , thời điểm đó tụi con gái có trào lưu là đặt trong túi đựng ở phía sau tấm thẻ học sinh 1 tấm ảnh nào đó . bản thân lúc đó cũng theo trend , lấy 1 mảnh giấy nhớ , dùng bút chì nắn nót tô vẽ rồi lên đậm nhạt …. 4 chữ dưới này . vậy là mỗi ngày 4 chữ ấy cứ theo bên mình suốt chặng đường 3 năm cấp 3 . đúng là chỉ bản thân mới biết an ủi mình thế nào là dịu dàng và đáng giá nhất
-
ơ không liên quan nhưng mà
cứ mỗi lần nghe lại bài Giấc Mơ Trưa là đều có cảm giác nó sinh ra để miêu tả lại những năm tháng thời Tiểu Học của bản thân vậy ! :))))
----
3 năm Trung Học Phổ Thông học sinh nào cũng phải đeo thẻ , thời điểm đó tụi con gái có trào lưu là đặt trong túi đựng ở phía sau tấm thẻ học sinh 1 tấm ảnh nào đó . bản thân lúc đó cũng theo trend , lấy 1 mảnh giấy nhớ , dùng bút chì nắn nót tô vẽ rồi lên đậm nhạt …. 4 chữ dưới này . vậy là mỗi ngày 4 chữ ấy cứ theo bên mình suốt chặng đường 3 năm cấp 3 . đúng là chỉ bản thân mới biết an ủi mình thế nào là dịu dàng và đáng giá nhất
-
ơ không liên quan nhưng mà
cứ mỗi lần nghe lại bài Giấc Mơ Trưa là đều có cảm giác nó sinh ra để miêu tả lại những năm tháng thời Tiểu Học của bản thân vậy ! :))))
✋热门推荐