Hôm qua chợt nghĩ, là vì lúc đó chị rủ em đi Quảng Châu gặp chị nhưng em không đi? Vậy để hôm nay em giải thích rõ ràng cho chị hiểu. Em không biện hộ, em chỉ không muốn bị hiểu lầm.
Hộ chiếu của em hết hạn từ tháng 8 rồi, muốn xin visa thì hộ chiếu cần phải có hiệu lực còn 6 tháng, mà vốn dĩ em cũng không có ý định xin hộ chiếu lại bởi vì em không có khả năng tài chính để đi nước ngoài và em cũng không có ý định sẽ đi du lịch nước ngoài 1 mình[笑cry] Năm đó xin hộ chiếu là để sang Campuchia đu idol Kpop cùng với 1 nhóm fan em chơi chung, và đó là lần duy nhất em dùng hộ chiếu cho tới khi nó hết hạn[笑cry].
Người Việt Nam đi Trung Quốc du lịch cần phải xin visa du lịch, bao gồm cả chứng minh tài chính có 50 triệu vnd (14.500¥) trong tài khoản tiết kiệm ngân hàng - bằng gần 2 năm tiền lương của em[允悲]. Tỉnh của em không có đại sứ quán vì không phải thành phố lớn, thời gian làm hộ chiếu là 1 tuần và phải bay ra Thủ đô để xin visa, thời gian nhận visa nếu thuận lợi cũng là khoảng 1 tuần. Không nói tới vấn đề tài chính, chỉ riêng thời gian có đủ giấy tờ cũng đã không kịp rồi[允悲].
Em công khai luôn tiền lương của em nhé: 3.216.000vnd = (943¥) - thấp hơn cả mức lương tối thiểu của phân vùng hành chính mà thành phố em sống trực thuộc. Không phải tiền lương của người Việt Nam thấp, mà là lương của em thấp[允悲]. Cực kỳ thấp. Anh họ và bác của em còn chọc em rằng tiền lương của em không đủ tiền uống cà phê buổi sáng[笑cry]. Lý do lương của em thấp là bởi vì em làm trong hệ thống cửa hàng kinh doanh thuộc doanh nghiệp Nhà nước và tiền lương tính trên sản lượng bán ra của cửa hàng. Tuy nhiên tiền lương em thực nhận chỉ là khoản của công ty hỗ trợ theo mức lương ký trên hợp đồng lao động thôi. Bởi vì hầu như em không thể bán được gì cả[委屈] nên tiền sản lượng trong lương mà công ty phát phải đưa lại cho Cửa hàng trưởng - thật ra như thế này là sai quy định đó chị[挖鼻]. Công ty của em là công ty xăng dầu thuộc Nhà nước, lương ở cửa hàng bán xăng dầu khá cao, gấp 2,5~3 lần lương của em - nói cao chứ thực ra hiện tại đó là mức lương trung bình hiện nay đó[允悲]. Cửa hàng nơi em làm việc là loại cửa hàng đặc biệt, cửa hàng bán dầu nhớt, mỗi tỉnh bắt buộc phải có 1 cửa hàng. Bởi vì cửa hàng này lương rất thấp và nhớt cũng không phải mặt hàng dễ bán mà em cũng không hiểu gì về lĩnh vực đó, bản thân em cũng không phải đứa có cái miệng lanh lẹ để bán hàng[委屈] Không có ai muốn làm ở cửa hàng này cả. Lý do em làm việc ở đây là vì em bị ba em lừa[挖鼻] Hơn nữa vốn dĩ ba em chỉ định để em làm ở đây 1 thời gian ngắn rồi sẽ xin về trụ sở công ty làm nhưng mấy năm nay rồi vẫn chưa xin được[裂开].
Tiền vé máy bay khứ hồi sẽ bằng khoảng 4 tháng lương của em, chưa tính chi phí đi lại xin visa và vé máy bay bay đến thành phố lớn để bay sang bên đó[裂开]. Thời điểm đó cũng chưa tới lúc được nhận tiền thưởng. Nhưng thật ra có tiền thưởng cuối năm cũng không đủ để đi...[汗] Mà em dùng gần 2/3 tiền lương của em để nuôi mèo rồi, chưa kể em còn 2 khoản trả góp nữa...[委屈] Như hiện tại tháng này em đang sống bằng tiền lì xì và tiền thưởng cuối năm, chứ lương thì...[委屈][委屈][委屈] Mỗi tháng đều không thể dư để tiết kiệm. Chị đừng nghĩ rằng em còn có ba em lo cho em... Ông ấy 1 đồng cũng không cho, từ sau khi em tốt nghiệp còn không lì xì cho em nữa... Ăn uống của em thì bữa trưa những ngày em đi làm thì em tự lo, bữa tối và những ngày ở nhà thì là cô út của em lo cho ăn...
Em không phải là không muốn gặp chị mà là em thật sự không thể. Tuy nhiên những vấn đề trên không phải là không thể giải quyết được, có điều... Chị chưa từng liên lạc với em, em không biết chúng ta thật sự có quen biết nhau hay không. Em cũng không biết tiếng Trung, đi 1 mình sang đó rồi em biết đi đâu về đâu? Rồi bọn buôn người bắt cóc em, hay giết người cướp của hoặc hiếp dâm bắt cóc thì ai bảo hộ cho em? Chị có từng nghĩ tới những trường hợp đó không? Em không phải là người liều lĩnh hay gan dạ. Em cũng tự biết cơ thể và sức lực em yếu đuối, đọ với người già còn không lại, ai muốn làm gì em thì thậm chí còn không phải dùng tý sức lực nào cả đâu. Em cũng mấy lần gặp biến thái khi đi 1 mình rồi, vậy cho nên đừng nói là đi nước ngoài 1 mình, trời tối là em cũng đã không ra ngoài 1 mình rồi. Chị muốn em tiến tới với chị, vậy thì chị cho em cái gì chắc chắn đi đã thì em mới có thể sẵn sàng bước tiếp được. Còn chị chỉ xem em là người hâm mộ, gọi em tới xem sự kiện của chị. Vậy thì em cũng chẳng cần phải đi xa tới vậy đâu, cũng không cần phải trả giá nhiều như vậy. Có trực tiếp mà, với cả em cũng quá già yếu để chen lấn vào trong đám đông xô đẩy nhau để tiếp cận idol rồi[黑线]
Hộ chiếu của em hết hạn từ tháng 8 rồi, muốn xin visa thì hộ chiếu cần phải có hiệu lực còn 6 tháng, mà vốn dĩ em cũng không có ý định xin hộ chiếu lại bởi vì em không có khả năng tài chính để đi nước ngoài và em cũng không có ý định sẽ đi du lịch nước ngoài 1 mình[笑cry] Năm đó xin hộ chiếu là để sang Campuchia đu idol Kpop cùng với 1 nhóm fan em chơi chung, và đó là lần duy nhất em dùng hộ chiếu cho tới khi nó hết hạn[笑cry].
Người Việt Nam đi Trung Quốc du lịch cần phải xin visa du lịch, bao gồm cả chứng minh tài chính có 50 triệu vnd (14.500¥) trong tài khoản tiết kiệm ngân hàng - bằng gần 2 năm tiền lương của em[允悲]. Tỉnh của em không có đại sứ quán vì không phải thành phố lớn, thời gian làm hộ chiếu là 1 tuần và phải bay ra Thủ đô để xin visa, thời gian nhận visa nếu thuận lợi cũng là khoảng 1 tuần. Không nói tới vấn đề tài chính, chỉ riêng thời gian có đủ giấy tờ cũng đã không kịp rồi[允悲].
Em công khai luôn tiền lương của em nhé: 3.216.000vnd = (943¥) - thấp hơn cả mức lương tối thiểu của phân vùng hành chính mà thành phố em sống trực thuộc. Không phải tiền lương của người Việt Nam thấp, mà là lương của em thấp[允悲]. Cực kỳ thấp. Anh họ và bác của em còn chọc em rằng tiền lương của em không đủ tiền uống cà phê buổi sáng[笑cry]. Lý do lương của em thấp là bởi vì em làm trong hệ thống cửa hàng kinh doanh thuộc doanh nghiệp Nhà nước và tiền lương tính trên sản lượng bán ra của cửa hàng. Tuy nhiên tiền lương em thực nhận chỉ là khoản của công ty hỗ trợ theo mức lương ký trên hợp đồng lao động thôi. Bởi vì hầu như em không thể bán được gì cả[委屈] nên tiền sản lượng trong lương mà công ty phát phải đưa lại cho Cửa hàng trưởng - thật ra như thế này là sai quy định đó chị[挖鼻]. Công ty của em là công ty xăng dầu thuộc Nhà nước, lương ở cửa hàng bán xăng dầu khá cao, gấp 2,5~3 lần lương của em - nói cao chứ thực ra hiện tại đó là mức lương trung bình hiện nay đó[允悲]. Cửa hàng nơi em làm việc là loại cửa hàng đặc biệt, cửa hàng bán dầu nhớt, mỗi tỉnh bắt buộc phải có 1 cửa hàng. Bởi vì cửa hàng này lương rất thấp và nhớt cũng không phải mặt hàng dễ bán mà em cũng không hiểu gì về lĩnh vực đó, bản thân em cũng không phải đứa có cái miệng lanh lẹ để bán hàng[委屈] Không có ai muốn làm ở cửa hàng này cả. Lý do em làm việc ở đây là vì em bị ba em lừa[挖鼻] Hơn nữa vốn dĩ ba em chỉ định để em làm ở đây 1 thời gian ngắn rồi sẽ xin về trụ sở công ty làm nhưng mấy năm nay rồi vẫn chưa xin được[裂开].
Tiền vé máy bay khứ hồi sẽ bằng khoảng 4 tháng lương của em, chưa tính chi phí đi lại xin visa và vé máy bay bay đến thành phố lớn để bay sang bên đó[裂开]. Thời điểm đó cũng chưa tới lúc được nhận tiền thưởng. Nhưng thật ra có tiền thưởng cuối năm cũng không đủ để đi...[汗] Mà em dùng gần 2/3 tiền lương của em để nuôi mèo rồi, chưa kể em còn 2 khoản trả góp nữa...[委屈] Như hiện tại tháng này em đang sống bằng tiền lì xì và tiền thưởng cuối năm, chứ lương thì...[委屈][委屈][委屈] Mỗi tháng đều không thể dư để tiết kiệm. Chị đừng nghĩ rằng em còn có ba em lo cho em... Ông ấy 1 đồng cũng không cho, từ sau khi em tốt nghiệp còn không lì xì cho em nữa... Ăn uống của em thì bữa trưa những ngày em đi làm thì em tự lo, bữa tối và những ngày ở nhà thì là cô út của em lo cho ăn...
Em không phải là không muốn gặp chị mà là em thật sự không thể. Tuy nhiên những vấn đề trên không phải là không thể giải quyết được, có điều... Chị chưa từng liên lạc với em, em không biết chúng ta thật sự có quen biết nhau hay không. Em cũng không biết tiếng Trung, đi 1 mình sang đó rồi em biết đi đâu về đâu? Rồi bọn buôn người bắt cóc em, hay giết người cướp của hoặc hiếp dâm bắt cóc thì ai bảo hộ cho em? Chị có từng nghĩ tới những trường hợp đó không? Em không phải là người liều lĩnh hay gan dạ. Em cũng tự biết cơ thể và sức lực em yếu đuối, đọ với người già còn không lại, ai muốn làm gì em thì thậm chí còn không phải dùng tý sức lực nào cả đâu. Em cũng mấy lần gặp biến thái khi đi 1 mình rồi, vậy cho nên đừng nói là đi nước ngoài 1 mình, trời tối là em cũng đã không ra ngoài 1 mình rồi. Chị muốn em tiến tới với chị, vậy thì chị cho em cái gì chắc chắn đi đã thì em mới có thể sẵn sàng bước tiếp được. Còn chị chỉ xem em là người hâm mộ, gọi em tới xem sự kiện của chị. Vậy thì em cũng chẳng cần phải đi xa tới vậy đâu, cũng không cần phải trả giá nhiều như vậy. Có trực tiếp mà, với cả em cũng quá già yếu để chen lấn vào trong đám đông xô đẩy nhau để tiếp cận idol rồi[黑线]
Xuân vừa đến, tuổi 35 cũng vừa chạm ngưỡng cửa. Cái tuổi mà đa số mọi cô gái đều cảm thấy vô cùng chênh vênh. Cái tuổi mà không thể mộng mơ nữa, mà phải có một quyết định rõ ràng. Đây là một năm đón tết mà mình không có một chút hào hứng nào mà thay vào đó là những nỗi lo, mình nên làm gì tiếp theo. Nếu gia đình mình đơn giản một chút thì thật tốt, nếu quãng thời gian khó khăn trước đó đến sớm một chút thì tốt biết bao, như thế có thể có một khoảng trống thật rộng để bù đắp lại quãng thời gian đó. Nhưng trên đời này không có chữ nếu...
Bởi thế, cô gái đã chạm vào ngưỡng cửa của tuổi 35 à, có ai thấu hiểu...
Mồng 10 tết!!! https://weibo.com/u/6017645069
Bởi thế, cô gái đã chạm vào ngưỡng cửa của tuổi 35 à, có ai thấu hiểu...
Mồng 10 tết!!! https://weibo.com/u/6017645069
#白鹿[超话]##白鹿北上# #白鹿白月梵星##粉丝为白鹿布置情人节上班路#
Biết bao nhân duyên gặp gỡ, rốt cuộc vẫn là đi lướt qua nhau, hồi tưởng lại những non nước tan tành trong ký ức kia, thứ còn nhớ được, chẳng qua là xuân qua thu lại.
Ngỡ rằng đã xa xăm như cách một đời, thực ra chỉ mới đi được vài trượng ngắn ngủi, hối hả già đi xưa nay nào phải phong cảnh, mà là người ly biệt đấy thôi
白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|@白鹿my
Biết bao nhân duyên gặp gỡ, rốt cuộc vẫn là đi lướt qua nhau, hồi tưởng lại những non nước tan tành trong ký ức kia, thứ còn nhớ được, chẳng qua là xuân qua thu lại.
Ngỡ rằng đã xa xăm như cách một đời, thực ra chỉ mới đi được vài trượng ngắn ngủi, hối hả già đi xưa nay nào phải phong cảnh, mà là người ly biệt đấy thôi
白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|白鹿|@白鹿my
✋热门推荐