NỖI BUỒN CŨNG LÀ QUÀ.
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
【那年今日】【芙 INS】
【191230】
配文:
2009-2019. Chớp mắt đã trọn 10 năm theo đuổi nghệ thuật với bao nỗ lực. 10 năm không ngừng làm mới và thử thách mình. 10 năm nhiều mồ hôi nước mắt, nhiều thị phi đánh đổi. Và 10 năm để cô bé Miss Teen Thuỳ Chi năm nào vững chân giữa bao sóng gió để được mọi người nhớ đến và gọi tên là ca sĩ - diễn viên Chi Pu như ngày hôm nay.
Cảm thấy lâng lâng khi được Elle Vietnam chọn mặt gửi vàng cho số báo tân niên đón chào 2020, cũng là số báo mở ra một thập kỷ mới. Với Chi Pu, đó là một niềm vinh dự đầy tự hào.
Trong những ngày cuối cùng của năm cũ, Chi Pu xin dành lời cảm ơn trân trọng đến mọi người, những người đã luôn ở bên và dõi theo hành trình trưởng thành của Chi trong suốt 10 năm qua.
2020 hứa hẹn mở ra nhiều niềm vui và cơ hội mới. Chi sẽ tiếp tục nỗ lực không ngừng vì một chương mới huy hoàng của mình. Và mọi người cũng vậy nhé
———————— .
Art Director @ dzungyoko
Photographer @ tungsalie
Makeup & hair @ hiwon2412 @ jiminhw309
Stylist HUYỀN LINH
Producer CHI NGUYỄN
Assistant DANNY DO, ELENA NGUYỄN, VƯƠNG MINH
Trang phục, phụ kiện @ gucci
【191230】
配文:
2009-2019. Chớp mắt đã trọn 10 năm theo đuổi nghệ thuật với bao nỗ lực. 10 năm không ngừng làm mới và thử thách mình. 10 năm nhiều mồ hôi nước mắt, nhiều thị phi đánh đổi. Và 10 năm để cô bé Miss Teen Thuỳ Chi năm nào vững chân giữa bao sóng gió để được mọi người nhớ đến và gọi tên là ca sĩ - diễn viên Chi Pu như ngày hôm nay.
Cảm thấy lâng lâng khi được Elle Vietnam chọn mặt gửi vàng cho số báo tân niên đón chào 2020, cũng là số báo mở ra một thập kỷ mới. Với Chi Pu, đó là một niềm vinh dự đầy tự hào.
Trong những ngày cuối cùng của năm cũ, Chi Pu xin dành lời cảm ơn trân trọng đến mọi người, những người đã luôn ở bên và dõi theo hành trình trưởng thành của Chi trong suốt 10 năm qua.
2020 hứa hẹn mở ra nhiều niềm vui và cơ hội mới. Chi sẽ tiếp tục nỗ lực không ngừng vì một chương mới huy hoàng của mình. Và mọi người cũng vậy nhé
———————— .
Art Director @ dzungyoko
Photographer @ tungsalie
Makeup & hair @ hiwon2412 @ jiminhw309
Stylist HUYỀN LINH
Producer CHI NGUYỄN
Assistant DANNY DO, ELENA NGUYỄN, VƯƠNG MINH
Trang phục, phụ kiện @ gucci
https://mp.weixin.qq.com/s?t=pages/video_detail_new&vid=wxv_3250241837999849473&__biz=MzAwMTQ3Mzk1NQ==&mid=2654288573&idx=4&sn=49c617d408a9f2cb10d45e13289fa263&vidsn=&sharer_shareinfo_first=5504bef56be9f84c4a75f3bf4766ac3a&sharer_shareinfo=5504bef56be9f84c4a75f3bf4766ac3a&from=groupmessage&scene=1&subscene=10000&sessionid=1703414127&clicktime=1703417230&enterid=1703417230&ascene=1&fasttmpl_type=4&fasttmpl_fullversion=6998785-zh_CN-zip&fasttmpl_flag=0&realreporttime=1703417230168&devicetype=android-31&version=28002c36&nettype=ctnet&abtest_cookie=AAACAA%3D%3D&lang=zh_CN&countrycode=CN&exportkey=n_ChQIAhIQ7xlXx90QLZkzfjwutXrFjBLvAQIE97dBBAEAAAAAABgEAiAxBMwAAAAOpnltbLcz9gKNyK89dVj0LHo5J4M2ZD5tLhuWkmnynx4IHEK1AsnV%2FJvpIEjFYSvdEEOMBA95PKqfTpWVKYR51LCno6aF30izvaLGwNguuv%2BelDUbWERGlFN2w%2FgYl5g08mR2UJLMaCYJoXNuqbX1PBXRF8ykFCNAOQj14ZIAPV6dNqqg%2BOTAmhdTup6cLHM9CJ1buY4701nAz4ttNPHZr6KX1bmfIkeMw8XHw0YJgM75KaMbiiZ3StVJID6rDSbP3NbG8TrU48kM5xQ6wSwpCOybNLy3JR3I&pass_ticket=8C5t2L%2ByChe%2F1oJ8NBv5OyHZJTKma25M6dEikvLDa8sEEms8KyQGalgbdJtJZxCxtdJ7D%2BXpdsFttAs9Hy%2BHYA%3D%3D&wx_header=3&t=2星象显示2024年下半年,美国经济危机会爆发,初始这波是土星白羊引爆,速度应该很快,白羊的个性就是一个字“急”!到2025年海王白羊又来就位,土海合击,估计美国经济危机在2025最为凶险,因为海王星的运行时间长,经济或会持续低迷到海王星换座,期间大概有14年时间。。。
✋热门推荐