NỖI BUỒN CŨNG LÀ QUÀ.
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
2024,从头开始的美好!
惊艳的头皮精华油!!!
1⃣️SUDTANA茂密油!(头发变多多用)
强烈推荐干燥,起皮,受刺激头皮和头皮堆积使用。
佛手柑、薄荷、姜黄配合!促进血液流动和抗氧化,能舒缓头皮,帮助发丝亮泽 ,重获生机。强大的K炎和K菌特性,帮助舒缓和保护头皮免受细菌感染。净化头皮,对抗可能导致脱发的症状(如牛皮癣)
。帮助吸收维生素D,提供促进新毛囊生长。
可以洗发前按摩♀️再清洗,也可以洗后滴在头皮上彻夜呵护,面部也可以使用1-2滴,净化毛孔和舒缓。
2⃣️MY ORGANICS头皮止痒油!(问题肌用)
如果你有头皮屑、脂皮、额头有闭口那一定要试试这款!以有机苦楝树油,发挥强大的K菌活性和保湿、舒缓功效,搭配维生素E等成分可使印楝油渗入发芯,深层修护。这款是一种多功能的油,也可为肌肤、发丝提供营养 ,调理净化头皮油脂环境,舒缓头皮炎症,巩固毛囊,强韧丰盈发丝。
这款也可以加在MO任何一款洗发水里!一样,可以选择预洗按摩♂️或用在洗后吹干的头皮上!
希望这两款自然的馈赠能让你新的一年顺风顺水!
惊艳的头皮精华油!!!
1⃣️SUDTANA茂密油!(头发变多多用)
强烈推荐干燥,起皮,受刺激头皮和头皮堆积使用。
佛手柑、薄荷、姜黄配合!促进血液流动和抗氧化,能舒缓头皮,帮助发丝亮泽 ,重获生机。强大的K炎和K菌特性,帮助舒缓和保护头皮免受细菌感染。净化头皮,对抗可能导致脱发的症状(如牛皮癣)
。帮助吸收维生素D,提供促进新毛囊生长。
可以洗发前按摩♀️再清洗,也可以洗后滴在头皮上彻夜呵护,面部也可以使用1-2滴,净化毛孔和舒缓。
2⃣️MY ORGANICS头皮止痒油!(问题肌用)
如果你有头皮屑、脂皮、额头有闭口那一定要试试这款!以有机苦楝树油,发挥强大的K菌活性和保湿、舒缓功效,搭配维生素E等成分可使印楝油渗入发芯,深层修护。这款是一种多功能的油,也可为肌肤、发丝提供营养 ,调理净化头皮油脂环境,舒缓头皮炎症,巩固毛囊,强韧丰盈发丝。
这款也可以加在MO任何一款洗发水里!一样,可以选择预洗按摩♂️或用在洗后吹干的头皮上!
希望这两款自然的馈赠能让你新的一年顺风顺水!
'tis The Season!
Check Out My BlackFriday Haul
Bobbi Brown至盈呵护眼霜
Bobbi Brown橘子面霜/
娇韵诗多维密集超速眼霜/
Fresh古源精华修护乳霜
Fresh大豆洁面凝露/
Olaplex No.6免洗发膜
Olaplex Mo.7 护发精油/
Sisley赋活丰盈洗发露
Sisley赋活柔顺洗发露/
雅诗兰黛肌初赋活原生液/
Suqqu2023圣诞限定晶采彩妆组
眼影盘#131 六花
眼线笔#110 冰灰
液体颊彩#101 花彩洸
Suqqu2018春季唇蜜#08 赤蜜
Suqqu晶采艳泽粉底液#105/
修丽可A.G.E面霜
修丽可242面霜
修丽可小银伞防晒乳/
OUAI洗手液
Check Out My BlackFriday Haul
Bobbi Brown至盈呵护眼霜
Bobbi Brown橘子面霜/
娇韵诗多维密集超速眼霜/
Fresh古源精华修护乳霜
Fresh大豆洁面凝露/
Olaplex No.6免洗发膜
Olaplex Mo.7 护发精油/
Sisley赋活丰盈洗发露
Sisley赋活柔顺洗发露/
雅诗兰黛肌初赋活原生液/
Suqqu2023圣诞限定晶采彩妆组
眼影盘#131 六花
眼线笔#110 冰灰
液体颊彩#101 花彩洸
Suqqu2018春季唇蜜#08 赤蜜
Suqqu晶采艳泽粉底液#105/
修丽可A.G.E面霜
修丽可242面霜
修丽可小银伞防晒乳/
OUAI洗手液
✋热门推荐