Gia vị nêm nếm của người Việt phong phú bậc nhất. Ông bà chúng ta nêm gì?
MẶN
- Muối
- Nước mắm
- Mắm ruốc
- Tương
NGỌT
- Đường mía, đường thốt nốt
- Me ngọt
- Mật ong
CAY
- Tiêu
- Ớt các loại
ĐẮNG
- Nước hàng
CHUA & LÊN MEN
- Dấm thanh, bỗng, mẻ
- Rượu trắng
- Các loại trái chua giàu vitamin như chanh, sấu, khế, muỗm, me, dứa
VỊ UMAMI
- Mắm ruốc
- Tôm khô
- Khô mực
- Sá sùng
- Luộc cà rốt/củ cải trắng/su su/rau sắng
MÀU
- Nghệ
- Dành dành
- Hoa hiên
- Đậu biếc
THƠM
- Cà cuống
- Lá dứa
- Thính
- Mù tạt
- Nấm hương
- Vỏ quýt
- Vô số loại thảo mộc thơm chứa tinh dầu nhiều không thể kể hết trong mọi mùa.
Trẻ em phải được học để thoát khỏi sự nhồi sọ của công nghiệp phụ gia thực phẩm. Ẩm thực sành sỏi phải loại bỏ mỳ chính. Cứ ở đâu thấy thêm mỳ chính/bột ngọt thì biết ngay là vụng và nghèo. Yêu nước bắt đầu từ hương vị quê nhà trong bữa cơm của gia đình.
Muốn thơm ngon phải có nền canh tác hữu cơ. Nước phải sạch.
MẶN
- Muối
- Nước mắm
- Mắm ruốc
- Tương
NGỌT
- Đường mía, đường thốt nốt
- Me ngọt
- Mật ong
CAY
- Tiêu
- Ớt các loại
ĐẮNG
- Nước hàng
CHUA & LÊN MEN
- Dấm thanh, bỗng, mẻ
- Rượu trắng
- Các loại trái chua giàu vitamin như chanh, sấu, khế, muỗm, me, dứa
VỊ UMAMI
- Mắm ruốc
- Tôm khô
- Khô mực
- Sá sùng
- Luộc cà rốt/củ cải trắng/su su/rau sắng
MÀU
- Nghệ
- Dành dành
- Hoa hiên
- Đậu biếc
THƠM
- Cà cuống
- Lá dứa
- Thính
- Mù tạt
- Nấm hương
- Vỏ quýt
- Vô số loại thảo mộc thơm chứa tinh dầu nhiều không thể kể hết trong mọi mùa.
Trẻ em phải được học để thoát khỏi sự nhồi sọ của công nghiệp phụ gia thực phẩm. Ẩm thực sành sỏi phải loại bỏ mỳ chính. Cứ ở đâu thấy thêm mỳ chính/bột ngọt thì biết ngay là vụng và nghèo. Yêu nước bắt đầu từ hương vị quê nhà trong bữa cơm của gia đình.
Muốn thơm ngon phải có nền canh tác hữu cơ. Nước phải sạch.
TA《贝林厄姆和小熊:皇马需要的精英组合》
✍️by Mario Cortegana/翻译by me
由于小熊最近大腿肌肉受伤,贝林厄姆与小熊激动人心、充满希望的关系发展被推迟了一个月。但他们在球场外也建立了一种纽带,尽管有些报道与此相反。
西班牙的一个节目报道了小熊对贝林厄姆的嫉妒,周二一开始就引发了一些争议。熟悉他们的消息人士告诉TA这和事实一点也不沾边,他们要求匿名,因为他们没有被授权发表评论。
“贝林厄姆和小熊总是在一起”他们说,“事实上,贝林厄姆经常蹭小熊的车往返训练。更重要的是,在贝林厄姆转会的过程中,小熊在Instagram上给他发了很多信息。”
对于贝林厄姆的天才时刻,小熊以独创性的方式做出了反应,他假装自己是一名摄影师,拍摄了贝林厄姆的庆祝,现在皇马球迷对这个庆祝动作已经非常熟悉了。这张图将被铭记。
——————————
在半场结束前剩下的几分钟里,贝林厄姆呼吁大家保持冷静,他把手搭在托尼·克罗斯的肩膀上走向更衣室,将过去、现在和未来融为一体。
——————————
贝林厄姆本赛季第七次打满90分钟。又一个全场,他在比赛的最后一刻都表现得很好,进一步表明他的身体状况和决心。他两次去技术区要水喝,当裁判吹响终场哨时,他一头倒在球场。
当费德里科·巴尔韦德劲射攻入制胜一球时,贝林厄姆用力跃起将他接住以示庆祝,之后脱下球衣,英国人走到离皇马球迷座位最近的地方。他一边向球迷挥手,一边听球迷“Jude,Jude,Jude。”
——————————
贝林厄姆本赛季已取得8球3助,平均每71.3分钟就有一个进球。现在,其他球队对贝林厄姆和小熊联手已经拉响警报。
✍️by Mario Cortegana/翻译by me
由于小熊最近大腿肌肉受伤,贝林厄姆与小熊激动人心、充满希望的关系发展被推迟了一个月。但他们在球场外也建立了一种纽带,尽管有些报道与此相反。
西班牙的一个节目报道了小熊对贝林厄姆的嫉妒,周二一开始就引发了一些争议。熟悉他们的消息人士告诉TA这和事实一点也不沾边,他们要求匿名,因为他们没有被授权发表评论。
“贝林厄姆和小熊总是在一起”他们说,“事实上,贝林厄姆经常蹭小熊的车往返训练。更重要的是,在贝林厄姆转会的过程中,小熊在Instagram上给他发了很多信息。”
对于贝林厄姆的天才时刻,小熊以独创性的方式做出了反应,他假装自己是一名摄影师,拍摄了贝林厄姆的庆祝,现在皇马球迷对这个庆祝动作已经非常熟悉了。这张图将被铭记。
——————————
在半场结束前剩下的几分钟里,贝林厄姆呼吁大家保持冷静,他把手搭在托尼·克罗斯的肩膀上走向更衣室,将过去、现在和未来融为一体。
——————————
贝林厄姆本赛季第七次打满90分钟。又一个全场,他在比赛的最后一刻都表现得很好,进一步表明他的身体状况和决心。他两次去技术区要水喝,当裁判吹响终场哨时,他一头倒在球场。
当费德里科·巴尔韦德劲射攻入制胜一球时,贝林厄姆用力跃起将他接住以示庆祝,之后脱下球衣,英国人走到离皇马球迷座位最近的地方。他一边向球迷挥手,一边听球迷“Jude,Jude,Jude。”
——————————
贝林厄姆本赛季已取得8球3助,平均每71.3分钟就有一个进球。现在,其他球队对贝林厄姆和小熊联手已经拉响警报。
NỖI BUỒN CŨNG LÀ QUÀ.
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
✋热门推荐