CHỦ ĐỀ GIỚI HẠN TRONG NHÓM BẠN QUAN TÂM.
Để thúc đẩy tiến hóa cá nhân, lợi lạc cho việc tu tập chuyển hóa tâm thức, tôi đã nói rất nhiều về dinh dưỡng trong hàng ngàn bài nhỏ, giờ đây, tôi thấy có thể nói về năng lượng dục.
Nửa vời thì không có ích gì, trong dinh dưỡng tôi đã đi tới tận cùng – sự tăm tối ngu ác của việc ăn thịt – dù bạn có hiểu hay không, về dục cũng vậy, tôi sẽ đi tới tận cùng, tới việc bùng nổ bản ngã và chuyển hóa năng lượng ở trẻ em. Hôm nay, tôi giới thiệu bài nói của Osho.
-----
Con người thất vọng bởi vì người đó được thai nghén trong thất vọng. Người đó đem mầm mống của thất vọng từ lúc ban đầu, khoảnh khắc người ấy được thụ thai, không có hợp nhất sâu sắc.
Phẩm chất của nhân loại đang chìm xuống ngày một thấp hơn. Một số người trách cứ sự suy đồi của các chuẩn mực đạo đức, những người khác lại coi nó là hiệu ứng của Kaliyuga – thời kì hỗn loạn định sẵn, nhưng tất cả các giả thuyết này đều vô giá trị.
Suy đồi trong con người chính là do thái độ thô bỷ của chúng ta với sự hợp nhất dục, trong cả lí thuyết cũng như thực hành. Dục đã mất đi cái thiêng liêng nguyên thuỷ của nó. Cái cảm giác kính trọng nguyên thuỷ với dục đã bị làm lu mờ. Dục đã bị suy thoái thành máy móc. Dục không còn là kinh nghiệm của tình yêu nữa. Dục không còn là phương tiện của điều thiêng liêng. Dục không còn là hành động thiền. Và bởi vì những điều này, nhân loại đang sa ngã.
Kết quả của bất kì điều gì chúng ta làm cũng đều phụ thuộc vào tâm trí khi làm điều đó. Nếu nhà điêu khắc say rượu tạc tượng, bạn có trông đợi người đó sáng tạo ra công trình nghệ thuật vĩ đại không? Nếu nữ diễn viên ba lê giận dữ, bạn có trông đợi cô ấy trình diễn tuyệt vời không? Tương tự, cách tiếp cận của chúng ta tới dục. Con cái được thụ thai trong giận dữ, mặc cảm, lo lắng... thì bị khổ sở (*).
Để thụ thai linh hồn cao cấp hơn thì hoàn cảnh cũng phải mang phẩm chất cao hơn. Chỉ thế thì những linh hồn cao siêu mới có thể được sinh ra; chỉ thế thì chuẩn cho nhân loại mới được nâng cao lên.
Trừ phi chúng ta thành công trong việc phổ biến cú pháp tâm linh cho dục, trong việc đi tới tôn kính dục như cánh cổng tới samadhi (*), bằng không nhân loại chất lượng cao sẽ không thể nào đi vào hiện hữu. Chừng nào điều này chưa xảy ra, chắc chắn rằng nhân loại sắp tới sẽ còn tồi hơn điều tồi tệ nhất, bởi vì con cái thấp kém của ngày hôm nay sẽ tạo ra con cái còn tồi hơn bản thân chúng. Phẩm chất của từng thế hệ sẽ kém đi, chúng ta đã đạt tới độ thấp đến mức không thể hạ thấp thêm nữa. Toàn thế giới đã gần trở thành một nhà thương điên khổng lồ.
Tri thức về riêng nó là sức mạnh, còn tri thức về dục thậm chí là sức mạnh lớn hơn. Thật nguy hiểm mà tiếp tục sống trong dốt nát về dục.
Cũng chẳng quan trọng liệu chúng ta có chẻ nguyên tử ra được hay không. Nhưng để thành công trong việc tạo ra con người mới, vấn đề quan tâm tối thượng là chúng ta phải đi tới nhận biết đầy đủ về dục, là chúng ta hiểu nó và chúng ta siêu việt lên trên nó.
Bất kỳ ai sở hữu năng lượng này, sinh lực này, đều có thể nâng mình lên cõi giới của tâm thức vui vẻ, chân thực, tới satchitananda (*).
Trích Osho “Từ dục tới siêu tâm thức” – Chương IV.
(*) Một số thậm chí không được chào đời.
(*) Đại định.
(*) Satchitananda là một từ đa nghĩa, có thể hiểu là thực tại tối cao hay chân phúc.
Nguồn FB Cô Liên Hương
Để thúc đẩy tiến hóa cá nhân, lợi lạc cho việc tu tập chuyển hóa tâm thức, tôi đã nói rất nhiều về dinh dưỡng trong hàng ngàn bài nhỏ, giờ đây, tôi thấy có thể nói về năng lượng dục.
Nửa vời thì không có ích gì, trong dinh dưỡng tôi đã đi tới tận cùng – sự tăm tối ngu ác của việc ăn thịt – dù bạn có hiểu hay không, về dục cũng vậy, tôi sẽ đi tới tận cùng, tới việc bùng nổ bản ngã và chuyển hóa năng lượng ở trẻ em. Hôm nay, tôi giới thiệu bài nói của Osho.
-----
Con người thất vọng bởi vì người đó được thai nghén trong thất vọng. Người đó đem mầm mống của thất vọng từ lúc ban đầu, khoảnh khắc người ấy được thụ thai, không có hợp nhất sâu sắc.
Phẩm chất của nhân loại đang chìm xuống ngày một thấp hơn. Một số người trách cứ sự suy đồi của các chuẩn mực đạo đức, những người khác lại coi nó là hiệu ứng của Kaliyuga – thời kì hỗn loạn định sẵn, nhưng tất cả các giả thuyết này đều vô giá trị.
Suy đồi trong con người chính là do thái độ thô bỷ của chúng ta với sự hợp nhất dục, trong cả lí thuyết cũng như thực hành. Dục đã mất đi cái thiêng liêng nguyên thuỷ của nó. Cái cảm giác kính trọng nguyên thuỷ với dục đã bị làm lu mờ. Dục đã bị suy thoái thành máy móc. Dục không còn là kinh nghiệm của tình yêu nữa. Dục không còn là phương tiện của điều thiêng liêng. Dục không còn là hành động thiền. Và bởi vì những điều này, nhân loại đang sa ngã.
Kết quả của bất kì điều gì chúng ta làm cũng đều phụ thuộc vào tâm trí khi làm điều đó. Nếu nhà điêu khắc say rượu tạc tượng, bạn có trông đợi người đó sáng tạo ra công trình nghệ thuật vĩ đại không? Nếu nữ diễn viên ba lê giận dữ, bạn có trông đợi cô ấy trình diễn tuyệt vời không? Tương tự, cách tiếp cận của chúng ta tới dục. Con cái được thụ thai trong giận dữ, mặc cảm, lo lắng... thì bị khổ sở (*).
Để thụ thai linh hồn cao cấp hơn thì hoàn cảnh cũng phải mang phẩm chất cao hơn. Chỉ thế thì những linh hồn cao siêu mới có thể được sinh ra; chỉ thế thì chuẩn cho nhân loại mới được nâng cao lên.
Trừ phi chúng ta thành công trong việc phổ biến cú pháp tâm linh cho dục, trong việc đi tới tôn kính dục như cánh cổng tới samadhi (*), bằng không nhân loại chất lượng cao sẽ không thể nào đi vào hiện hữu. Chừng nào điều này chưa xảy ra, chắc chắn rằng nhân loại sắp tới sẽ còn tồi hơn điều tồi tệ nhất, bởi vì con cái thấp kém của ngày hôm nay sẽ tạo ra con cái còn tồi hơn bản thân chúng. Phẩm chất của từng thế hệ sẽ kém đi, chúng ta đã đạt tới độ thấp đến mức không thể hạ thấp thêm nữa. Toàn thế giới đã gần trở thành một nhà thương điên khổng lồ.
Tri thức về riêng nó là sức mạnh, còn tri thức về dục thậm chí là sức mạnh lớn hơn. Thật nguy hiểm mà tiếp tục sống trong dốt nát về dục.
Cũng chẳng quan trọng liệu chúng ta có chẻ nguyên tử ra được hay không. Nhưng để thành công trong việc tạo ra con người mới, vấn đề quan tâm tối thượng là chúng ta phải đi tới nhận biết đầy đủ về dục, là chúng ta hiểu nó và chúng ta siêu việt lên trên nó.
Bất kỳ ai sở hữu năng lượng này, sinh lực này, đều có thể nâng mình lên cõi giới của tâm thức vui vẻ, chân thực, tới satchitananda (*).
Trích Osho “Từ dục tới siêu tâm thức” – Chương IV.
(*) Một số thậm chí không được chào đời.
(*) Đại định.
(*) Satchitananda là một từ đa nghĩa, có thể hiểu là thực tại tối cao hay chân phúc.
Nguồn FB Cô Liên Hương
THỬ BÀN MỘT CHÚT VỀ YÊU.
Bạn nói rằng bạn yêu vợ mình. Tình yêu đó bao hàm sự thỏa mãn dục, sự hài lòng vì có một ai đó trông nom lũ trẻ, nấu nướng. Bạn phụ thuộc vào cô ấy. Cô ấy cho bạn cơ thể của cô ấy, tình cảm của cô ấy, sự khuyến khích của cố ấy, một cảm giác an toàn nhất định. Rồi, cô ấy trở nên buồn chán, cô ấy từ bỏ bạn hoặc đi theo một người nào đó. Toàn bộ sự cân bằng của bạn bị phá vỡ, lo âu, xáo trộn, ghen tuông, trong lòng bạn lúc này là nỗi đau đớn, lòng hận thù và hung dữ.
Có phải bạn muốn nói rằng “Miễn là khi nào em thuộc về tôi thì tôi yêu em, còn ngay khi em không thuộc về tôi, tôi căm thù em. Khi nào tôi còn dựa vào em để thỏa mãn những nhu cầu của tôi, thì tôi yêu em, nhưng ngay khi em không đáp ứng những nhu cầu của tôi, tôi không yêu em nữa” – đó chính là mâu thuẫn giữa các đôi, ở đó có sự phân cách và khi bạn cảm thấy bị cách khỏi người khác thì không có tình yêu.
Nhưng nếu bạn sống với vợ mình mà không có những trạng thái mâu thuẫn này – mâu thuẫn bất tận trong chính bản thân bạn – thì, có lẽ, bạn sẽ biết được tình yêu là gì. Khi đó bạn hoàn toàn tự do và cô ấy cũng vậy, nếu bạn lệ thuộc sự hài lòng của bạn vào cô ấy thì bạn trở thành một kẻ nô lệ cho cô ấy. Hai người là nô lệ của nhau. Do vậy, khi yêu phải có sự tự do, không phải tự do khỏi người khác mà là tự do khỏi chính bản thân.
Thuộc về một người khác, nuôi dưỡng tình cảm mình bởi người khác, phụ thuộc vào người khác – tất cả những điều này luôn chứa đựng lo lắng, bất an, ghen tuông, tội lỗi… và ở đâu có sự sợ hãi ở đó không có tình yêu. Một tâm hồn sợ hãi sẽ không bao giờ biết được tình yêu là gì. Tính đa cảm không phải là tình yêu. Và như vậy tình yêu không phải là sự hài lòng, thỏa mãn và khao khát.
Bạn có biết thế nào là thực sự yêu một người không – yêu mà không có thù hận, không có ghen tuông, không có giận dữ, không muốn can thiệp vào cái người đó đang nghĩ hoặc đang làm, không chỉ trích, không so sánh – bạn có biết điều đó có nghĩa là gì không?
Ở nơi có tình yêu, ở đó có sự so sánh không? Khi bạn yêu một ai đó với tất cả trái tim mình, với tất cả tâm hồn mình, với tất cả con người mình, khi đó có sự so sánh không, khi bạn hoàn toàn quên đi chính mình cho tình yêu?
Khi bạn mất người mà bạn thương yêu, bạn rơi lệ – nước mắt của bạn là giành cho bạn hay cho người. Bạn đang khóc cho chính mình hay cho người khác? Bạn đã từng bao giờ khóc cho người khác chưa?
Sợ hãi không phải là tình yêu, phụ thuộc không phải là tình yêu, ghen tuông không phải là tình yêu, sự sở hữu và thống trị không phải là tình yêu, trách nhiệm và bổn phận không phải là tình yêu, tự thương xót số phận không phải là tình yêu, nỗi đau buồn vì không được yêu không phải là tình yêu, tình yêu không phải là sự đối nghịch của lòng căm thù. Bởi vậy, nếu, loại bỏ tất cả những điều này, không phải bằng cách gò ép mà bằng cách rửa sạch chúng giống như cơn mưa rửa sạch bụi trên lá cây, khi đó bạn sẽ khám phá ra bông hoa kỳ diệu mà con người khao khát.
Bạn có thể nói như sau: “Tôi sẽ tập yêu. Tôi sẽ ngồi thiền hàng ngày và nghĩ về nó. Tôi sẽ tập luyện lòng tốt và sự dịu dàng và gò ép mình phải quan tâm đến người khác”. Bạn nói rằng bạn sẽ rèn luyện chính mình để yêu, tập luyện để yêu. Bằng cách thực hành một số phương pháp hoặc hệ thống nào đó, bạn có thể trở nên tốt bụng phi thường hoặc trở nên thân ái hơn nhưng đó không phải là tình yêu.
Nhưng bạn không biết làm thế nào để tới được cái nguồn kỳ diệu này – vậy bạn sẽ làm gì? Nếu bạn không biết làm gì, bạn sẽ không làm gì đúng không? Hoàn toàn không gì cả. Lúc ấy ở trong tận sâu thẳm bạn hoàn toàn tĩnh lặng. Bạn có biết sâu thẳm tĩnh lặng là gì không? Điều đó có nghĩa là bạn không tìm kiếm, không mong muốn, không theo đuổi, không có một trung tâm nào cả. Khi ấy, ở đó, có tình yêu.
Trích J. Krishnamurti: “The Book of Life”.
Nguồn FB Cô Liên Hương
Bạn nói rằng bạn yêu vợ mình. Tình yêu đó bao hàm sự thỏa mãn dục, sự hài lòng vì có một ai đó trông nom lũ trẻ, nấu nướng. Bạn phụ thuộc vào cô ấy. Cô ấy cho bạn cơ thể của cô ấy, tình cảm của cô ấy, sự khuyến khích của cố ấy, một cảm giác an toàn nhất định. Rồi, cô ấy trở nên buồn chán, cô ấy từ bỏ bạn hoặc đi theo một người nào đó. Toàn bộ sự cân bằng của bạn bị phá vỡ, lo âu, xáo trộn, ghen tuông, trong lòng bạn lúc này là nỗi đau đớn, lòng hận thù và hung dữ.
Có phải bạn muốn nói rằng “Miễn là khi nào em thuộc về tôi thì tôi yêu em, còn ngay khi em không thuộc về tôi, tôi căm thù em. Khi nào tôi còn dựa vào em để thỏa mãn những nhu cầu của tôi, thì tôi yêu em, nhưng ngay khi em không đáp ứng những nhu cầu của tôi, tôi không yêu em nữa” – đó chính là mâu thuẫn giữa các đôi, ở đó có sự phân cách và khi bạn cảm thấy bị cách khỏi người khác thì không có tình yêu.
Nhưng nếu bạn sống với vợ mình mà không có những trạng thái mâu thuẫn này – mâu thuẫn bất tận trong chính bản thân bạn – thì, có lẽ, bạn sẽ biết được tình yêu là gì. Khi đó bạn hoàn toàn tự do và cô ấy cũng vậy, nếu bạn lệ thuộc sự hài lòng của bạn vào cô ấy thì bạn trở thành một kẻ nô lệ cho cô ấy. Hai người là nô lệ của nhau. Do vậy, khi yêu phải có sự tự do, không phải tự do khỏi người khác mà là tự do khỏi chính bản thân.
Thuộc về một người khác, nuôi dưỡng tình cảm mình bởi người khác, phụ thuộc vào người khác – tất cả những điều này luôn chứa đựng lo lắng, bất an, ghen tuông, tội lỗi… và ở đâu có sự sợ hãi ở đó không có tình yêu. Một tâm hồn sợ hãi sẽ không bao giờ biết được tình yêu là gì. Tính đa cảm không phải là tình yêu. Và như vậy tình yêu không phải là sự hài lòng, thỏa mãn và khao khát.
Bạn có biết thế nào là thực sự yêu một người không – yêu mà không có thù hận, không có ghen tuông, không có giận dữ, không muốn can thiệp vào cái người đó đang nghĩ hoặc đang làm, không chỉ trích, không so sánh – bạn có biết điều đó có nghĩa là gì không?
Ở nơi có tình yêu, ở đó có sự so sánh không? Khi bạn yêu một ai đó với tất cả trái tim mình, với tất cả tâm hồn mình, với tất cả con người mình, khi đó có sự so sánh không, khi bạn hoàn toàn quên đi chính mình cho tình yêu?
Khi bạn mất người mà bạn thương yêu, bạn rơi lệ – nước mắt của bạn là giành cho bạn hay cho người. Bạn đang khóc cho chính mình hay cho người khác? Bạn đã từng bao giờ khóc cho người khác chưa?
Sợ hãi không phải là tình yêu, phụ thuộc không phải là tình yêu, ghen tuông không phải là tình yêu, sự sở hữu và thống trị không phải là tình yêu, trách nhiệm và bổn phận không phải là tình yêu, tự thương xót số phận không phải là tình yêu, nỗi đau buồn vì không được yêu không phải là tình yêu, tình yêu không phải là sự đối nghịch của lòng căm thù. Bởi vậy, nếu, loại bỏ tất cả những điều này, không phải bằng cách gò ép mà bằng cách rửa sạch chúng giống như cơn mưa rửa sạch bụi trên lá cây, khi đó bạn sẽ khám phá ra bông hoa kỳ diệu mà con người khao khát.
Bạn có thể nói như sau: “Tôi sẽ tập yêu. Tôi sẽ ngồi thiền hàng ngày và nghĩ về nó. Tôi sẽ tập luyện lòng tốt và sự dịu dàng và gò ép mình phải quan tâm đến người khác”. Bạn nói rằng bạn sẽ rèn luyện chính mình để yêu, tập luyện để yêu. Bằng cách thực hành một số phương pháp hoặc hệ thống nào đó, bạn có thể trở nên tốt bụng phi thường hoặc trở nên thân ái hơn nhưng đó không phải là tình yêu.
Nhưng bạn không biết làm thế nào để tới được cái nguồn kỳ diệu này – vậy bạn sẽ làm gì? Nếu bạn không biết làm gì, bạn sẽ không làm gì đúng không? Hoàn toàn không gì cả. Lúc ấy ở trong tận sâu thẳm bạn hoàn toàn tĩnh lặng. Bạn có biết sâu thẳm tĩnh lặng là gì không? Điều đó có nghĩa là bạn không tìm kiếm, không mong muốn, không theo đuổi, không có một trung tâm nào cả. Khi ấy, ở đó, có tình yêu.
Trích J. Krishnamurti: “The Book of Life”.
Nguồn FB Cô Liên Hương
VIẾT THEO NGUYỆN VỌNG CỦA CÁC BẠN.
Các bạn hỏi nhiều về việc giáo dục con cái cần quan tâm điều gì nhất?
Tôi nhấn mạnh ĐẠO HIẾU hay con đường tri ân tổ tiên, những người có liên kết tần số ADN với mình.
Hiếu thuận với cha mẹ là một loại mỹ đức đặc biệt, một dạng tuần hoàn của tình yêu thương.
Việc đầu tiên của giáo dục là chính cha mẹ phải lễ độ và hoan hỷ quan tâm tới ông bà nội/ngoại/đôi bên, cụ ông cụ bà nội/ngoại/đôi bên [nếu may mắn mà bề trên được thọ với cháu chắt], an ủi động viên khi các cụ gặp chuyện bất hạnh, chăm sóc khi các cụ đau yếu. Hiếu cũng giống như tôn giáo, là môn thực hành.
Nếu một người nhận là Kitô hữu nhưng không đi lễ, không nghe giảng, không học giáo lý và đặc biệt là không nỗ lực thực hành 10 điều răn của đức Jesus thì chỉ là ngụy Kitô, làm ô danh con đường mà y tự nhận. Cũng tương tự như vậy. Hiếu cần thể hiện một cách đúng mực. Hiếu, không chỉ quan tâm phụng dưỡng người sống, người ốm mà còn cần lễ nghĩa với người đã khuất.
Phường hôn quân vô đạo hay dạng ngu si tâm thú lốt người nói rằng, chúng sinh ra không do mong muốn của chúng mà do dục, chúng kém cỏi tới mức không biết tình cảm mà con cái nhận từ cha mẹ là vô tư, trường cửu và thánh thiện, là thứ không bao giờ có được từ bất kể ai khác, kể cả từ con đẻ của chúng sau này. Chúng cũng quên mất rằng nuôi dạy con người là tốn công sức, tốn thời gian và khó khăn nhất trong giống loài địa cầu. Và chúng còn quên rằng thời kỳ tuổi trẻ nhiều sinh lực nhất thì cha mẹ đã chia sẻ với con cái.
Nếu không hoàn thành bài học làm con với cha mẹ mình thì cũng không đủ phước thể hoàn thành bài học làm cha mẹ với con mình – dòng đời tuần tự như vậy. Và việc học làm cha mẹ cũng bổ khuyết cho việc hoàn thiện bài học làm con.
Những kẻ nhợt nhạt với cha mẹ mình thì đừng mong họ thật lòng yêu ai – các bạn trẻ hãy ghi tâm điều ấy.
Nguồn FB Cô Liên Hương
Các bạn hỏi nhiều về việc giáo dục con cái cần quan tâm điều gì nhất?
Tôi nhấn mạnh ĐẠO HIẾU hay con đường tri ân tổ tiên, những người có liên kết tần số ADN với mình.
Hiếu thuận với cha mẹ là một loại mỹ đức đặc biệt, một dạng tuần hoàn của tình yêu thương.
Việc đầu tiên của giáo dục là chính cha mẹ phải lễ độ và hoan hỷ quan tâm tới ông bà nội/ngoại/đôi bên, cụ ông cụ bà nội/ngoại/đôi bên [nếu may mắn mà bề trên được thọ với cháu chắt], an ủi động viên khi các cụ gặp chuyện bất hạnh, chăm sóc khi các cụ đau yếu. Hiếu cũng giống như tôn giáo, là môn thực hành.
Nếu một người nhận là Kitô hữu nhưng không đi lễ, không nghe giảng, không học giáo lý và đặc biệt là không nỗ lực thực hành 10 điều răn của đức Jesus thì chỉ là ngụy Kitô, làm ô danh con đường mà y tự nhận. Cũng tương tự như vậy. Hiếu cần thể hiện một cách đúng mực. Hiếu, không chỉ quan tâm phụng dưỡng người sống, người ốm mà còn cần lễ nghĩa với người đã khuất.
Phường hôn quân vô đạo hay dạng ngu si tâm thú lốt người nói rằng, chúng sinh ra không do mong muốn của chúng mà do dục, chúng kém cỏi tới mức không biết tình cảm mà con cái nhận từ cha mẹ là vô tư, trường cửu và thánh thiện, là thứ không bao giờ có được từ bất kể ai khác, kể cả từ con đẻ của chúng sau này. Chúng cũng quên mất rằng nuôi dạy con người là tốn công sức, tốn thời gian và khó khăn nhất trong giống loài địa cầu. Và chúng còn quên rằng thời kỳ tuổi trẻ nhiều sinh lực nhất thì cha mẹ đã chia sẻ với con cái.
Nếu không hoàn thành bài học làm con với cha mẹ mình thì cũng không đủ phước thể hoàn thành bài học làm cha mẹ với con mình – dòng đời tuần tự như vậy. Và việc học làm cha mẹ cũng bổ khuyết cho việc hoàn thiện bài học làm con.
Những kẻ nhợt nhạt với cha mẹ mình thì đừng mong họ thật lòng yêu ai – các bạn trẻ hãy ghi tâm điều ấy.
Nguồn FB Cô Liên Hương
✋热门推荐