#刘雅瑟[超话]#
Thật khó để nói rõ được ý nghĩa của việc thích thần tượng như thế nào, đôi khi nó giống như tia chớp ở mùa xuân, xinh đẹp lộng lẫy tô điểm thêm cho cuộc sống của bạn. [彩虹屁]
Nhưng nó cũng giống như liều thuốc giúp bạn duy trì sinh mệnh, có thể kéo bạn quay về thế giới dịu dàng, như là việc bạn gặp ác mộng người ấy sẽ đến đánh thức bạn và nói cho bạn biết hoa ngoài kia đã nở rộ rồi, bạn hãy đi ngắm thôi . [心]
“ Tôi biết người ấy xa xôi như là mặt trăng, nhưng mà người ấy lại rất gần trái tim tôi “[爱你]
“ 我知道他遠如月亮,但他離我的心卻如此之近 “ [爱你]
Thật khó để nói rõ được ý nghĩa của việc thích thần tượng như thế nào, đôi khi nó giống như tia chớp ở mùa xuân, xinh đẹp lộng lẫy tô điểm thêm cho cuộc sống của bạn. [彩虹屁]
Nhưng nó cũng giống như liều thuốc giúp bạn duy trì sinh mệnh, có thể kéo bạn quay về thế giới dịu dàng, như là việc bạn gặp ác mộng người ấy sẽ đến đánh thức bạn và nói cho bạn biết hoa ngoài kia đã nở rộ rồi, bạn hãy đi ngắm thôi . [心]
“ Tôi biết người ấy xa xôi như là mặt trăng, nhưng mà người ấy lại rất gần trái tim tôi “[爱你]
“ 我知道他遠如月亮,但他離我的心卻如此之近 “ [爱你]
Ê tính ra mình cũng đu nhiều idol rùi á từ Việt Nam qua Nhật, Hàn, Trung mà chưa sập phòng bao giờ, vì mình trèo tường trước khi sập rồi, mà cũng có ai sập đâu. Đây là lần đầu tiên mình thích một thứ gì đó lâu như thế, chắc tầm gần 3 năm, từ lúc mới đọc đam mỹ đến giờ, ACTHTCE cũng là bộ đầu tiên mình đọc, từ đó mình cực kỳ thích Trĩ Sở. Mình nghĩ giới truyện sẽ ít drama hơn và bộ truyện mình thích sẽ không bao giờ dính phốt gì đó được nhưng mà huhuhu... sao lại như vậy chứ. Niềm tin lung lay là như thế này ư? Thật ra thì tình cảm của mình với bộ truyện cũng chưa sâu bằng mấy bà đu idol á, không biết hồi Ngô Diệc Phàm, Thái Từ Khôn,... sập phòng, fan của họ đau biết chừng nào?
【七夕特别企划 | 我只是缺席多年的归位】
Thất tịch 20
Bạn bè bảo nay Thất Tịch, ăn đâu đỏ vào để cầu duyên lành. Cái điển tích xa xưa giờ lại là niềm háo hức của đám trẻ nơi phố thị. Chẳng biết đêm nay có ai đó cầu được duyên, còn sót lại bao nhiêu người trong đám trẻ đã ăn đâu đỏ mà vẫn ế. Nhưng tôi tin, bà bán chè đậu đỏ được một ngày hổng ế chè. Lắm khi, bà bán chè cũng chẳng hiểu tại sao, nay đám thanh niên rồng rắn xếp hàng chỉ mua đúng món chè đậu đỏ. Vẩn vơ nghĩ suy vậy để thấy, từ trong những điều ngây dại của tuổi trẻ chúng ta, vẫn đem đến một nụ cười, một niềm may cho một ai đó. Vậy nên, cứ vui đi, cứ làm những điều mình thích đi, dẫu ngoài kia trăm người nói rằng chúng ta vớ vấn, chúng ta đua đòi. Nhưng đâu đó giữa những góc tối, chỉ cần một người sung sướng đang ngơ ngác nhận lấy niềm vui, đó đã là khiến tuổi trẻ rồ dại vẫn đáng sống một cách thật thà nhất.
Chúng ta 20, chúng ta nghĩ và làm như những cơn gió, thoảng qua thôi, nhưng sẽ là những cơn gió mát lành nhất trong ngày hạ nóng mụ mị cả đầu óc. Chỉ khi đi giữa những vùng hoang vu khô cằn bức bối, con người ta mới biết trân quí một cơn gió. Chỉ khi đi qua tuổi hai mươi, chẳng có một điều thật lòng nào nhất đã từng làm, con người ta mới tiếc nuối hai từ Dám Sống.
Chúng ta 20, tựa như những chiếc lá xanh, mang đến một niềm hứng khởi xua tan sự cằn cỗi nua già. Những chiếc lá xanh đan nhau thành một giậu nõn biếc cứ không ngừng leo giàn, trổ nhánh. Cứ vươn ra với những điều tươi mới, với một sắc màu căng tràn nhựa sống. Những cái mới, những điều độc đáo, những thứ lạ lẫm, vốn dĩ đều bắt đầu từ sự bạo dạng của tuổi trẻ. Chúng ta chẳng thể rầu rĩ ỉ ôi với những gì mình trải qua của tuổi thiếu thời này. Ai lại chẳng có những va vấp đầu đời. Ai chẳng có những thể nghiệm mà chỉ có thời gian mới chứng minh được hữu dụng hay vô nghĩa. Nhưng nếu chúng ta chẳng dám xanh một lần như tuổi 20, thì tin chắc những mùa thu vàng phai của đời mình, chúng ta sẽ hoang hoải trong niềm luyến tiếc.
Chúng ta 20, chẳng đủ nua già để cân đo, đong đếm, suy tính thiệt hơn bởi chúng ta cần sự dấn thân. Mọi con đường đều hình thành từ chính dấu chân chúng ta bước qua. Chẳng có con đường nào thẳng thuốm mà không một lối rẽ. Chẳng có con đường nào trơn tru mà không trắc trở. Nhưng chúng ta của tuổi 20, ai cũng phải bước qua ít nhất một lần, ngã đau ít nhất một lần. Để ít nhất một lần, chúng ta hiểu được trưởng thành của tuổi 20, chính là sự trả giá bằng những trải nghiệm thực tiễn hằn in một vết sẹo đầu đời.
Chúng ta 20, chẳng thể hiểu nổi giá trị của vết sẹo đầu đời như thế nào, cho đến khi chúng ta đứng giữa ngã ba chênh chao của tuổi 30. Khi ấy chúng ta đủ dũng khí mà chạm tay vào vết sẹo, khẽ mỉm cười hẫng nhẹ. Hóa ra chúng ta của tuổi 20 dám dấn thân, dám đau, thì mới có chúng ta của tuổi 30, biết lựa chọn một con đường có đích đến thật vững vàng.
.
#七夕产出接力
.
.
.
#autumn##august##你给我的喜欢##王子奇是演员王子奇##王玉雯#
Thất tịch 20
Bạn bè bảo nay Thất Tịch, ăn đâu đỏ vào để cầu duyên lành. Cái điển tích xa xưa giờ lại là niềm háo hức của đám trẻ nơi phố thị. Chẳng biết đêm nay có ai đó cầu được duyên, còn sót lại bao nhiêu người trong đám trẻ đã ăn đâu đỏ mà vẫn ế. Nhưng tôi tin, bà bán chè đậu đỏ được một ngày hổng ế chè. Lắm khi, bà bán chè cũng chẳng hiểu tại sao, nay đám thanh niên rồng rắn xếp hàng chỉ mua đúng món chè đậu đỏ. Vẩn vơ nghĩ suy vậy để thấy, từ trong những điều ngây dại của tuổi trẻ chúng ta, vẫn đem đến một nụ cười, một niềm may cho một ai đó. Vậy nên, cứ vui đi, cứ làm những điều mình thích đi, dẫu ngoài kia trăm người nói rằng chúng ta vớ vấn, chúng ta đua đòi. Nhưng đâu đó giữa những góc tối, chỉ cần một người sung sướng đang ngơ ngác nhận lấy niềm vui, đó đã là khiến tuổi trẻ rồ dại vẫn đáng sống một cách thật thà nhất.
Chúng ta 20, chúng ta nghĩ và làm như những cơn gió, thoảng qua thôi, nhưng sẽ là những cơn gió mát lành nhất trong ngày hạ nóng mụ mị cả đầu óc. Chỉ khi đi giữa những vùng hoang vu khô cằn bức bối, con người ta mới biết trân quí một cơn gió. Chỉ khi đi qua tuổi hai mươi, chẳng có một điều thật lòng nào nhất đã từng làm, con người ta mới tiếc nuối hai từ Dám Sống.
Chúng ta 20, tựa như những chiếc lá xanh, mang đến một niềm hứng khởi xua tan sự cằn cỗi nua già. Những chiếc lá xanh đan nhau thành một giậu nõn biếc cứ không ngừng leo giàn, trổ nhánh. Cứ vươn ra với những điều tươi mới, với một sắc màu căng tràn nhựa sống. Những cái mới, những điều độc đáo, những thứ lạ lẫm, vốn dĩ đều bắt đầu từ sự bạo dạng của tuổi trẻ. Chúng ta chẳng thể rầu rĩ ỉ ôi với những gì mình trải qua của tuổi thiếu thời này. Ai lại chẳng có những va vấp đầu đời. Ai chẳng có những thể nghiệm mà chỉ có thời gian mới chứng minh được hữu dụng hay vô nghĩa. Nhưng nếu chúng ta chẳng dám xanh một lần như tuổi 20, thì tin chắc những mùa thu vàng phai của đời mình, chúng ta sẽ hoang hoải trong niềm luyến tiếc.
Chúng ta 20, chẳng đủ nua già để cân đo, đong đếm, suy tính thiệt hơn bởi chúng ta cần sự dấn thân. Mọi con đường đều hình thành từ chính dấu chân chúng ta bước qua. Chẳng có con đường nào thẳng thuốm mà không một lối rẽ. Chẳng có con đường nào trơn tru mà không trắc trở. Nhưng chúng ta của tuổi 20, ai cũng phải bước qua ít nhất một lần, ngã đau ít nhất một lần. Để ít nhất một lần, chúng ta hiểu được trưởng thành của tuổi 20, chính là sự trả giá bằng những trải nghiệm thực tiễn hằn in một vết sẹo đầu đời.
Chúng ta 20, chẳng thể hiểu nổi giá trị của vết sẹo đầu đời như thế nào, cho đến khi chúng ta đứng giữa ngã ba chênh chao của tuổi 30. Khi ấy chúng ta đủ dũng khí mà chạm tay vào vết sẹo, khẽ mỉm cười hẫng nhẹ. Hóa ra chúng ta của tuổi 20 dám dấn thân, dám đau, thì mới có chúng ta của tuổi 30, biết lựa chọn một con đường có đích đến thật vững vàng.
.
#七夕产出接力
.
.
.
#autumn##august##你给我的喜欢##王子奇是演员王子奇##王玉雯#
✋热门推荐