...Nếu thế thì sao ông không đi Mekka ngay lúc này?" Cậu hỏi. "Vì Mekka giúp ta có được sức sống, chịu đựng nổi cái đơn điệu nhàm chán của đời sống ngày này qua ngày khác đối diện với những món hàng vô tri trên kệ kia và nuốt cho trôi những bữa ăn trong cái quán kinh khủng nọ. Ta sợ sau khi đã đạt được ước mơ rồi thì không còn thúc đẩy mình tiếp tục sống nữa. Cậu mơ có cừu và được thấy Kim Tự Tháp. Cậu khác hẳn ta vì cậu muốn đạt được ước mơ. Còn ta chỉ muốn mơ về Mekka thôi...
...Khi còn chăn cừu thì mình rất hạnh phúc và đem lại niềm vui cho mọi người chung quanh. Người ta mong mình đến và tiếp đón ân cần. Bây giờ mình buồn nản và bất hạnh. Phải làm sao đây ? Mình sẽ giận và hoài nghi hết mọi người chỉ vì có một kẻ đã lừa gạt mình. Mình sẽ thù ghết tất cả những kẻ tìm được kho tàng vì mình không tìm được kho tàng của mình. Và rồi đây mình sẽ ôm rịt lấy chút của cải có được, vì mình quá hèn mọn không thể chinh phục thế giới...
Mình từng bị mất ngủ trong khoảng thời gian không quá dài, chừng 3 tháng. Khoảng thời gian nửa mơ màng nửa tỉnh thức kia vực dậy nhiều thứ trong mình, nhưng cũng vùi sâu những thứ mà mình chưa kịp ươm mầm.
Điều thú vị nhất khi mình từng trải qua việc mất ngủ là đến tận sau này, khi mình chỉ cần nhắm mắt lại là đã ngủ thì cái cảm giác không ngủ được vẫn còn ở đó. Mình nằm trên giường, nhìn trần nhà, đôi khi trùm chăn rồi nghĩ về cuộc đời, đào bới từng góc khuất đáng xấu hổ của bản thân để kiếm tìm cảm giác đi vào giấc ngủ.
Nhưng mình không tìm được. Thế nên nỗi sợ về việc không ngủ được lại đến, một cách hiển nhiên, cho đến khi mình bất ngờ tỉnh dậy vào sáng hôm sau và nhận ra mình đã có một đêm ngon giấc.
Rồi tình trạng đó đôi khi lặp lại một vài lần trong tuần hoặc trong tháng. Nó không biến mất hẳn, nó vẫn ở đó, lăm le biến mình thành kẻ chăn cừu cô độc trong đêm một lần nữa.
Trong những đêm vật vờ ngủ tỉnh đó, mình là một kẻ chăn, mà cũng là một con cừu, tuyệt vọng nhảy qua hàng rào để có thể nghỉ ngơi, tuyệt vọng đếm những con số từ hàng trăm đến hàng ngàn để có thể ngủ.
Nhưng xác cừu cứ ngày một chất đầy xung quanh, còn mình thì không thể tìm vào trong cơn mộng mị và điều đáng lo nhất khi mình không ngủ được là mình sẽ nghĩ, sẽ suy diễn ra hàng trăm câu chuyện và nhớ ra hàng trăm ký ức mà mình không muốn nhớ đến.
Cuối cùng mình nhận ra việc này sẽ lặp lại vào ngày mai, khi kẻ chăn thúc giục những con cừu kiệt sức bắt đầu nhảy qua hàng rào lần nữa.
.
꧁༻༻ ༻꧂༺ ༻༻꧂
.
Điều thú vị nhất khi mình từng trải qua việc mất ngủ là đến tận sau này, khi mình chỉ cần nhắm mắt lại là đã ngủ thì cái cảm giác không ngủ được vẫn còn ở đó. Mình nằm trên giường, nhìn trần nhà, đôi khi trùm chăn rồi nghĩ về cuộc đời, đào bới từng góc khuất đáng xấu hổ của bản thân để kiếm tìm cảm giác đi vào giấc ngủ.
Nhưng mình không tìm được. Thế nên nỗi sợ về việc không ngủ được lại đến, một cách hiển nhiên, cho đến khi mình bất ngờ tỉnh dậy vào sáng hôm sau và nhận ra mình đã có một đêm ngon giấc.
Rồi tình trạng đó đôi khi lặp lại một vài lần trong tuần hoặc trong tháng. Nó không biến mất hẳn, nó vẫn ở đó, lăm le biến mình thành kẻ chăn cừu cô độc trong đêm một lần nữa.
Trong những đêm vật vờ ngủ tỉnh đó, mình là một kẻ chăn, mà cũng là một con cừu, tuyệt vọng nhảy qua hàng rào để có thể nghỉ ngơi, tuyệt vọng đếm những con số từ hàng trăm đến hàng ngàn để có thể ngủ.
Nhưng xác cừu cứ ngày một chất đầy xung quanh, còn mình thì không thể tìm vào trong cơn mộng mị và điều đáng lo nhất khi mình không ngủ được là mình sẽ nghĩ, sẽ suy diễn ra hàng trăm câu chuyện và nhớ ra hàng trăm ký ức mà mình không muốn nhớ đến.
Cuối cùng mình nhận ra việc này sẽ lặp lại vào ngày mai, khi kẻ chăn thúc giục những con cừu kiệt sức bắt đầu nhảy qua hàng rào lần nữa.
.
꧁༻༻ ༻꧂༺ ༻༻꧂
.
✋热门推荐