Dịch hoàn chỉnh :))
Yang M (杨幂 - 北京我的家乡)
Mặt trời ló dạng đằng Đông, chiếu xuống những tia nắng rực rỡ. Cố đô Bắc Kinh trong thời đại mới chất chứa cả cảm giác xưa cũ. Những tòa cao ốc nằm rải rác, những cao tốc nằm ngang dọc xen lẫn với kiến trúc cổ với mảng tường gạch đỏ xanh rêu, những con hẻm ngoằn ngòe y hệt nhau. Tất cả toát lên dáng vẻ hiện đại mà cổ kính vô cùng độc đáo.
Bắc Kinh là một trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa, và khoa học sáng tạo và nó còn là thủ đô nơi hàng vạn con người đang sinh sống . Hơn nữa, trong mắt những người dân nơi đây, Bắc Kinh không chỉ là thủ đô, nó còn là cố hương mà người ta quyến luyến không thôi.
Mùa thu ở miền Bắc đặc biệt xanh trong, yên tĩnh và cũng man mác buồn. Sắc thu nơi này đã khiến nhà văn Yu Dafu nguyện dành 2/3 đời ông cho nơi này. "Mỗi môt câu chuyện nhỏ đều có tôi, mỗi một kỷ niệm đều có Bắc Bình (tên cũ của Bắc Kinh)". Phong cảnh nơi này càng khiến nhà văn Lao She mỗi khi nhớ đến đều muốn rơi lệ.
Nói về Bắc Kinh, từng người dân nơi đây mang trong mình những cảm xúc riêng. Đồng thời cũng có chung một cảm tưởng: đó là con phố Tràng An đã phai đi màu gạch đỏ, đó là khi gặp nhau thường hỏi nhau : "Bạn ăn cơm chưa?" Hay chính là trong bữa sáng không thể thiếu món sữa đậu nành ăn chung với cái bánh vòng giòn tan.
Như để tìm về hương vị đặc trưng của Bắc Kinh, ta hãy đến từng con hẻm (胡同 - hu tong) nơi đây. Những con hẻm ẩn mình trong những con phố ồn ào náo nhiệt vẫn mang trong mình dáng vẻ lãng mạn và lười nhác với những bờ tường xám. Khi ta kéo cửa sổ màu đỏ sơn mài ra sẽ thấy khu hợp viện của bao người sinh sống với những nỗi niềm ngọt bùi cay đắng của nhân gian.
Đi theo tiếng huýt sáo gọi chim bồ câu, chân ta dẫm trên những chiếc lá đang rơi, đưa ta đến những con hẻm với những khúc quanh liên tục. Ta sẽ gặp những con người khi thấy sẽ chào ta bằng câu :" Đi ra ngoài sao?" hay " Hôm nay làm gì?" Đây là những câu hỏi thăm nhau mỗi ngày, trong đó chất chứa một bảo tàng của Bắc Kinh. Đó chính là ngôn ngữ địa phương.
Ở đây, bạn thân được gọi là "tie ci 铁瓷", một cô gái xinh đẹp là "jianguor - 尖果儿" hay một người hay đùa là "tou men zi - 逗闷子 ". Khi đang nói chuyện mà bạn muốn cáo từ, bạn sẽ nói "wo gen ni cao jia - 我跟你告假" và người kia sẽ đáp lại là "nin zhi gong - 您至公". Những người trẻ tuổi khi gặp người lớn tuổi sẽ chào bằng từ "tan 怹" thay vì là "ta 他 ". Còn người lớn tuổi khi gặp người trẻ tuổi sẽ gọi "ta da ge -他大哥 ". Mượn ngôn ngữ của người trẻ tuổi trong xưng hô để thể hiện sự tôn trọng, thật sự là vậy. Ngôn ngữ Bắc Kinh vốn dĩ là nói lên sự tôn kính và khiêm nhường tận đáy lòng. Như vậy trong cuộc sống của thế hệ trước cũng phong phú hơn và cái tình giữa người và người càng thân thiết.
Bạn giúp tôi trông trẻ, tôi giúp bạn chăm người già. Nhà ai nấu bữa cơm ngon thì đều chia sẻ một phần. Nhà nào có chuyện thì cả khu đều giúp đỡ. Đúng như câu " Bà con xa không bằng láng giềng gần".
Vào những đêm hè, mọi người tụ tập dưới tán cây và kéo bàn ra, uống trà và tán dóc. Đâu đó vang lên tiếng rao hàng khắp phố phường. Người già nằm trên ghế dài phe phẩy quạt xua đi mùa hè nóng nực. Đám con nít hát vang bài đồng dao và chơi các trò dân gian như bắn bi và nhảy đây. Chúng chơi đến khi mồ hôi tuôn ra rồi mới vui vẻ vô nhà.
Ngày ngày cứ trôi qua, bình dị nhưng không hề mất đi bản sắc của nó. Bởi người Bắc Kinh trong những ngày bình thường đó vẫn biết tìm được niềm vui từ trong gian khó và hài lòng với chúng. Tình người nơi đây rất chân thành, càng trải qua cuộc sống nơi đây ta càng mạnh mẽ hơn, cũng như càng sống ở đây ta càng hết mình với nó.
Trong con hẻm còn có những vị "đại thần".Đó là những người nuôi dưỡng thú vui cả đời mình. Như người nuôi côn trùng sẽ xem những con dế như báu vật, dưỡng chúng thành những "bá vương bất bại" hay những người nuôi bồ câu cứ một ngày cho chúng ăn hai lần sẽ luôn miệng kể về chúng. Thời thế thay đổi như thủy triều lên xuống, thế nhưng những con người này vẫn yêu quý và kiên định với văn hóa "nuôi dưỡng thú vui" rất truyền thống.
Những con hẻm luôn là nhà với người Bắc Kinh và là cội nguồn của thành phố. Cho dù có đi bao xa, họ vẫn trở về nhà, luôn nhớ về bát mì đậu tương nóng hôi hổi.
Những sự thay đổi theo thời đại đã làm mọc lên đủ loại quán cà phê, quán bar, phòng nhạc sống. Văn hóa đa dạng đang du nhập vào các con hẻm. Khiến cho người gốc Bắc Kinh va chạm với những điều mà họ không hề nghĩ đến.
Trong quá trình xây dựng tiếp bước ko ngừng, Bắc Kinh ngày càng phát triển lớn mạnh. Tháng 1 năm 2020, Bắc Kinh đã đạt được GDP hơn 3 tỷ 500. Nhiều người ngoại tỉnh cũng như người ngoại quốc đều ít nhiều đem sức mình góp phần cho sự phát triển của Bắc Kinh phong phú hơn.
Nơi đây, không những trở thành niềm tự hào của người Bắc Kinh mà nó còn được cả thế giới tán dương.
Phía ngoài bờ tường của Tử Cấm Thành là nền văn hóa đa dạng đang dần hình thành. Bắc Kinh với một bề dày lịch sử đang chào đón luồng gió hiện đại hóa thổi vào. Bánh xe phát triển ko ngừng lăn về phía trước. Điều thay đổi chính là diện mạo của Bắc Kinh . Điều không thay đổi là khí chất của nó. Tương lai Bắc Kinh vẫn mang nét cổ kính đồng thời nó sẽ lãnh vị trí tiên phong trong sự phát triển lớn mạnh đầy bản sắc.
Yang M (杨幂 - 北京我的家乡)
Mặt trời ló dạng đằng Đông, chiếu xuống những tia nắng rực rỡ. Cố đô Bắc Kinh trong thời đại mới chất chứa cả cảm giác xưa cũ. Những tòa cao ốc nằm rải rác, những cao tốc nằm ngang dọc xen lẫn với kiến trúc cổ với mảng tường gạch đỏ xanh rêu, những con hẻm ngoằn ngòe y hệt nhau. Tất cả toát lên dáng vẻ hiện đại mà cổ kính vô cùng độc đáo.
Bắc Kinh là một trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa, và khoa học sáng tạo và nó còn là thủ đô nơi hàng vạn con người đang sinh sống . Hơn nữa, trong mắt những người dân nơi đây, Bắc Kinh không chỉ là thủ đô, nó còn là cố hương mà người ta quyến luyến không thôi.
Mùa thu ở miền Bắc đặc biệt xanh trong, yên tĩnh và cũng man mác buồn. Sắc thu nơi này đã khiến nhà văn Yu Dafu nguyện dành 2/3 đời ông cho nơi này. "Mỗi môt câu chuyện nhỏ đều có tôi, mỗi một kỷ niệm đều có Bắc Bình (tên cũ của Bắc Kinh)". Phong cảnh nơi này càng khiến nhà văn Lao She mỗi khi nhớ đến đều muốn rơi lệ.
Nói về Bắc Kinh, từng người dân nơi đây mang trong mình những cảm xúc riêng. Đồng thời cũng có chung một cảm tưởng: đó là con phố Tràng An đã phai đi màu gạch đỏ, đó là khi gặp nhau thường hỏi nhau : "Bạn ăn cơm chưa?" Hay chính là trong bữa sáng không thể thiếu món sữa đậu nành ăn chung với cái bánh vòng giòn tan.
Như để tìm về hương vị đặc trưng của Bắc Kinh, ta hãy đến từng con hẻm (胡同 - hu tong) nơi đây. Những con hẻm ẩn mình trong những con phố ồn ào náo nhiệt vẫn mang trong mình dáng vẻ lãng mạn và lười nhác với những bờ tường xám. Khi ta kéo cửa sổ màu đỏ sơn mài ra sẽ thấy khu hợp viện của bao người sinh sống với những nỗi niềm ngọt bùi cay đắng của nhân gian.
Đi theo tiếng huýt sáo gọi chim bồ câu, chân ta dẫm trên những chiếc lá đang rơi, đưa ta đến những con hẻm với những khúc quanh liên tục. Ta sẽ gặp những con người khi thấy sẽ chào ta bằng câu :" Đi ra ngoài sao?" hay " Hôm nay làm gì?" Đây là những câu hỏi thăm nhau mỗi ngày, trong đó chất chứa một bảo tàng của Bắc Kinh. Đó chính là ngôn ngữ địa phương.
Ở đây, bạn thân được gọi là "tie ci 铁瓷", một cô gái xinh đẹp là "jianguor - 尖果儿" hay một người hay đùa là "tou men zi - 逗闷子 ". Khi đang nói chuyện mà bạn muốn cáo từ, bạn sẽ nói "wo gen ni cao jia - 我跟你告假" và người kia sẽ đáp lại là "nin zhi gong - 您至公". Những người trẻ tuổi khi gặp người lớn tuổi sẽ chào bằng từ "tan 怹" thay vì là "ta 他 ". Còn người lớn tuổi khi gặp người trẻ tuổi sẽ gọi "ta da ge -他大哥 ". Mượn ngôn ngữ của người trẻ tuổi trong xưng hô để thể hiện sự tôn trọng, thật sự là vậy. Ngôn ngữ Bắc Kinh vốn dĩ là nói lên sự tôn kính và khiêm nhường tận đáy lòng. Như vậy trong cuộc sống của thế hệ trước cũng phong phú hơn và cái tình giữa người và người càng thân thiết.
Bạn giúp tôi trông trẻ, tôi giúp bạn chăm người già. Nhà ai nấu bữa cơm ngon thì đều chia sẻ một phần. Nhà nào có chuyện thì cả khu đều giúp đỡ. Đúng như câu " Bà con xa không bằng láng giềng gần".
Vào những đêm hè, mọi người tụ tập dưới tán cây và kéo bàn ra, uống trà và tán dóc. Đâu đó vang lên tiếng rao hàng khắp phố phường. Người già nằm trên ghế dài phe phẩy quạt xua đi mùa hè nóng nực. Đám con nít hát vang bài đồng dao và chơi các trò dân gian như bắn bi và nhảy đây. Chúng chơi đến khi mồ hôi tuôn ra rồi mới vui vẻ vô nhà.
Ngày ngày cứ trôi qua, bình dị nhưng không hề mất đi bản sắc của nó. Bởi người Bắc Kinh trong những ngày bình thường đó vẫn biết tìm được niềm vui từ trong gian khó và hài lòng với chúng. Tình người nơi đây rất chân thành, càng trải qua cuộc sống nơi đây ta càng mạnh mẽ hơn, cũng như càng sống ở đây ta càng hết mình với nó.
Trong con hẻm còn có những vị "đại thần".Đó là những người nuôi dưỡng thú vui cả đời mình. Như người nuôi côn trùng sẽ xem những con dế như báu vật, dưỡng chúng thành những "bá vương bất bại" hay những người nuôi bồ câu cứ một ngày cho chúng ăn hai lần sẽ luôn miệng kể về chúng. Thời thế thay đổi như thủy triều lên xuống, thế nhưng những con người này vẫn yêu quý và kiên định với văn hóa "nuôi dưỡng thú vui" rất truyền thống.
Những con hẻm luôn là nhà với người Bắc Kinh và là cội nguồn của thành phố. Cho dù có đi bao xa, họ vẫn trở về nhà, luôn nhớ về bát mì đậu tương nóng hôi hổi.
Những sự thay đổi theo thời đại đã làm mọc lên đủ loại quán cà phê, quán bar, phòng nhạc sống. Văn hóa đa dạng đang du nhập vào các con hẻm. Khiến cho người gốc Bắc Kinh va chạm với những điều mà họ không hề nghĩ đến.
Trong quá trình xây dựng tiếp bước ko ngừng, Bắc Kinh ngày càng phát triển lớn mạnh. Tháng 1 năm 2020, Bắc Kinh đã đạt được GDP hơn 3 tỷ 500. Nhiều người ngoại tỉnh cũng như người ngoại quốc đều ít nhiều đem sức mình góp phần cho sự phát triển của Bắc Kinh phong phú hơn.
Nơi đây, không những trở thành niềm tự hào của người Bắc Kinh mà nó còn được cả thế giới tán dương.
Phía ngoài bờ tường của Tử Cấm Thành là nền văn hóa đa dạng đang dần hình thành. Bắc Kinh với một bề dày lịch sử đang chào đón luồng gió hiện đại hóa thổi vào. Bánh xe phát triển ko ngừng lăn về phía trước. Điều thay đổi chính là diện mạo của Bắc Kinh . Điều không thay đổi là khí chất của nó. Tương lai Bắc Kinh vẫn mang nét cổ kính đồng thời nó sẽ lãnh vị trí tiên phong trong sự phát triển lớn mạnh đầy bản sắc.
Thời gian gần đây, mình hay bất an, mình không rõ tại sao lại như vậy. Nó giống như việc bạn tưởng chừng bản thân biết rõ hiểu thấu rất nhiều việc nhưng cũng dường như bạn chẳng biết gì cả. Mọi thứ vừa rõ ràng cũng lại vừa mơ hồ. Cảm giác bất an mỗi ngày, mỗi ngày lớn lên thêm một chút trong tâm trí mình. Luôn tự nói với bản thân rằng là do mình nhạy cảm, là do mình nghĩ nhiều rồi. Nhưng, sự thật là nó cũng chẳng khiến mình khá hơn chút nào.
Thi thoảng mình hay bị như vậy, bỗng ở một giây phút nào đó giữa đường đời, có một loại xúc cảm khó gọi tên xâm chiếm lấy mình. Có lúc chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vội tan. Cũng có lúc kéo dài đến vô tận tháng năm dài. Sự bất an này cũng vậy.
Chẳng biết là lần thứ bao nhiêu mình va phải nó. Xuất hiện không một lý do. Khiến mình mơ hồ suốt một đoạn thời gian. Và rồi một ngày đẹp trời sẽ biến mất. Nên mình thường lựa chọn không truy tìm nguyên nhân hay lý do của những xúc cảm lạ thường này. Mà mình lựa chọn hoà thuận và sống chung với nó, cho đến lúc nó muốn rời đi.
Và đi kèm với sự bất an có lẽ là khoảng thời gian mình nhạy cảm đến lạ. Bình thường đã là một kẻ hay nghĩ ngợi, vào những thời điểm như vậy thì mọi thứ dường như cứ thế over hơn rất rất nhiều. Mọi người xung quanh thường nói mình là một kẻ nhạy cảm đến đáng thương. Vì sao lại đáng thương?
Vì sự nhạy cảm của mình luôn khiến mình tự tổn thương bản thân, rất nhiều. Vì sự nhạy cảm của mình, khiến bản thân mình rơi vào cái hố sâu của stress không thể nào thoát ra được. Vì sự nhạy cảm của mình khiến mình chán ghét bản thân vô cùng.
Rất nhiều thời điểm, đứng trước vô số câu chuyện, mình luôn là người nhận ra vấn đề đầu tiên, chỉ là mình không chắc chắn về nó. Khi mọi người bảo rằng chỉ là do mình nhạy cảm, mình hoàn toàn, khẩn thiết mong cầu rằng thật sự chỉ là do mình nhạy cảm, chỉ là do mình suy nghĩ nhiều, tất cả là do mình, từ mình còn câu chuyện thật sự sẽ không đi theo hướng mà mình nghĩ.
Mình chẳng muốn bản thân nhạy cảm tí nào. Nó thật mệt. Nó khiến mình luôn phải một mình đối diện với những điều tồi tệ mơ hồ khi mà chưa một ai kịp nhận ra. Mình mệt mỏi. Thật sự rất mệt mỏi.
Mình luôn chán ghét việc phải nói với ai đó rằng mình không ổn tí nào cả. Mình chán ghét việc phải giải thích hay giải trình với bất kì ai về những việc mình làm. Mình là kẻ một khi đầu óc thanh thản thì sẽ không thể viết ra bất cứ một điều gì cả. Những ngày mình viết nhiều, đăng story thật nhiều, là những ngày mình cảm thấy bản thân mỏi mệt, cô đơn, trống rỗng và kiệt quệ. Chỉ có cách viết ra, chỉ có thể đem tất cả cảm xúc trong mình lúc ấy đặt vào từng con chữ thì mình mới nhẹ nhõm đi một chút ít nào đó.
Mình mệt quá.
Mình đau quá.
Mình chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Mình sẽ không từ bỏ bản thân đâu.
Nhưng mình cũng không muốn tiếp tục nữa.
Mình làm sao thế này.
Thi thoảng mình hay bị như vậy, bỗng ở một giây phút nào đó giữa đường đời, có một loại xúc cảm khó gọi tên xâm chiếm lấy mình. Có lúc chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vội tan. Cũng có lúc kéo dài đến vô tận tháng năm dài. Sự bất an này cũng vậy.
Chẳng biết là lần thứ bao nhiêu mình va phải nó. Xuất hiện không một lý do. Khiến mình mơ hồ suốt một đoạn thời gian. Và rồi một ngày đẹp trời sẽ biến mất. Nên mình thường lựa chọn không truy tìm nguyên nhân hay lý do của những xúc cảm lạ thường này. Mà mình lựa chọn hoà thuận và sống chung với nó, cho đến lúc nó muốn rời đi.
Và đi kèm với sự bất an có lẽ là khoảng thời gian mình nhạy cảm đến lạ. Bình thường đã là một kẻ hay nghĩ ngợi, vào những thời điểm như vậy thì mọi thứ dường như cứ thế over hơn rất rất nhiều. Mọi người xung quanh thường nói mình là một kẻ nhạy cảm đến đáng thương. Vì sao lại đáng thương?
Vì sự nhạy cảm của mình luôn khiến mình tự tổn thương bản thân, rất nhiều. Vì sự nhạy cảm của mình, khiến bản thân mình rơi vào cái hố sâu của stress không thể nào thoát ra được. Vì sự nhạy cảm của mình khiến mình chán ghét bản thân vô cùng.
Rất nhiều thời điểm, đứng trước vô số câu chuyện, mình luôn là người nhận ra vấn đề đầu tiên, chỉ là mình không chắc chắn về nó. Khi mọi người bảo rằng chỉ là do mình nhạy cảm, mình hoàn toàn, khẩn thiết mong cầu rằng thật sự chỉ là do mình nhạy cảm, chỉ là do mình suy nghĩ nhiều, tất cả là do mình, từ mình còn câu chuyện thật sự sẽ không đi theo hướng mà mình nghĩ.
Mình chẳng muốn bản thân nhạy cảm tí nào. Nó thật mệt. Nó khiến mình luôn phải một mình đối diện với những điều tồi tệ mơ hồ khi mà chưa một ai kịp nhận ra. Mình mệt mỏi. Thật sự rất mệt mỏi.
Mình luôn chán ghét việc phải nói với ai đó rằng mình không ổn tí nào cả. Mình chán ghét việc phải giải thích hay giải trình với bất kì ai về những việc mình làm. Mình là kẻ một khi đầu óc thanh thản thì sẽ không thể viết ra bất cứ một điều gì cả. Những ngày mình viết nhiều, đăng story thật nhiều, là những ngày mình cảm thấy bản thân mỏi mệt, cô đơn, trống rỗng và kiệt quệ. Chỉ có cách viết ra, chỉ có thể đem tất cả cảm xúc trong mình lúc ấy đặt vào từng con chữ thì mình mới nhẹ nhõm đi một chút ít nào đó.
Mình mệt quá.
Mình đau quá.
Mình chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Mình sẽ không từ bỏ bản thân đâu.
Nhưng mình cũng không muốn tiếp tục nữa.
Mình làm sao thế này.
Hôm nay Seol tuyết rơi dày, chắc anh lạnh lắm. Ở nơi đó anh sẽ sống tốt hơn chứ? Cầu mong ở nơi đó anh sẽ không còn phải chịu đựng đau khổ, mệt mỏi nữa. Chúng em ở đây sẽ luôn nhớ về anh như một ngôi sao sáng đã hóa thân vào bầu trời đêm. Hãy yên nghỉ nhé Kim Jong Hyun tuyệt vời của mọi người...
Một đời, nghe thì dài nhưng thực chất lại ngắn ngủi lắm. Vậy nên nếu yêu thương ai thì hãy yêu hết mình, dùng cả trái tim để yêu và dùng hết sức lực để bảo vệ người ấy bằng mọi giá, mai này dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ không hối hận.
Hãy cầu mong rằng, mọi điều tốt đẹp sẽ đến với người mình thương, cố gắng hết sức nói cho người ấy biết, rằng mình vẫn sẽ luôn ở bên cậu cho dù trước mắt có là ngõ cụt tăm tối, cho nên xin đừng gục ngã, xin đừng dừng bước ; nói cho người ấy biết, rằng cậu chính là điều tuyệt vời nhất, cậu phải hiểu được bản thân cậu tuyệt vời và đẹp đẽ đến nhường nào.
Cuộc sống vốn luôn rất khó khăn, nhưng cuộc sống của một idol, một người nổi tiếng lại còn khó khăn và áp lực gấp vạn lần. Vậy nên xin hãy trân trọng, yêu thương, bảo vệ, idol của bạn thật nhiều, nhất định phải để người ấy biết được rằng mình là một điều trân quý.
"Hãy cứ hít một hơi thật sâu
Để cho hai bên lồng ngực cậu trở nên tê dại
Cho đến khi nó cảm nhận được chút nhói đau
Cứ thở mạnh nữa đi
Cho đến khi cảm thấy không còn điều gì sót lại trong lòng nữa
Dẫu cho hơi thở có bị bóp nghẹt cũng không sao
Sẽ chẳng ai trách cứ cậu đâu
Vẫn ổn mà nếu như cậu có mắc lỗi
Vì người ta ai cũng vậy cả thôi
Dù cho "ổn thôi mà" chỉ là những câu từ an ủi...
Tiếng thở dài của ai đó. Nghe thật nặng nề
Làm sao để mình nhìn thấu được đây?
Dù mình không thể nắm bắt được hơi thở ấy
Nhưng không sao cả, mình sẽ giữ chặt cậu."
Breathe - Lee Hi
Composer: SHINee Jonghyun
Tonight, an angel will spread his beautiful wings, fly to that sky and become a bright star
Một đời, nghe thì dài nhưng thực chất lại ngắn ngủi lắm. Vậy nên nếu yêu thương ai thì hãy yêu hết mình, dùng cả trái tim để yêu và dùng hết sức lực để bảo vệ người ấy bằng mọi giá, mai này dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ không hối hận.
Hãy cầu mong rằng, mọi điều tốt đẹp sẽ đến với người mình thương, cố gắng hết sức nói cho người ấy biết, rằng mình vẫn sẽ luôn ở bên cậu cho dù trước mắt có là ngõ cụt tăm tối, cho nên xin đừng gục ngã, xin đừng dừng bước ; nói cho người ấy biết, rằng cậu chính là điều tuyệt vời nhất, cậu phải hiểu được bản thân cậu tuyệt vời và đẹp đẽ đến nhường nào.
Cuộc sống vốn luôn rất khó khăn, nhưng cuộc sống của một idol, một người nổi tiếng lại còn khó khăn và áp lực gấp vạn lần. Vậy nên xin hãy trân trọng, yêu thương, bảo vệ, idol của bạn thật nhiều, nhất định phải để người ấy biết được rằng mình là một điều trân quý.
"Hãy cứ hít một hơi thật sâu
Để cho hai bên lồng ngực cậu trở nên tê dại
Cho đến khi nó cảm nhận được chút nhói đau
Cứ thở mạnh nữa đi
Cho đến khi cảm thấy không còn điều gì sót lại trong lòng nữa
Dẫu cho hơi thở có bị bóp nghẹt cũng không sao
Sẽ chẳng ai trách cứ cậu đâu
Vẫn ổn mà nếu như cậu có mắc lỗi
Vì người ta ai cũng vậy cả thôi
Dù cho "ổn thôi mà" chỉ là những câu từ an ủi...
Tiếng thở dài của ai đó. Nghe thật nặng nề
Làm sao để mình nhìn thấu được đây?
Dù mình không thể nắm bắt được hơi thở ấy
Nhưng không sao cả, mình sẽ giữ chặt cậu."
Breathe - Lee Hi
Composer: SHINee Jonghyun
Tonight, an angel will spread his beautiful wings, fly to that sky and become a bright star
✋热门推荐