Tôi đang nghĩ thật thú vị khi nhìn thấy Ningge diễn những vai khác nhau. Có thể nhìn anh ấy ở trong những bối cảnh khác nhau, nhập những vai diễn khác nhau, trải nghiệm những cuộc đời khác nhau. Nhìn cách Ningge miêu tả nhân vật qua góc nhìn của anh ấy. Thật là một niềm vui hiếm có [哈哈]
rõ ràng anh ấy biết em cũng chỉ vừa mới bước qua được mối tình đầu của mình với 1 tâm hồn chằng chịt những vết cắt cứa dọc ngang vẫn đang âm thầm nhỏ máu …. vậy mà anh ấy vẫn chọn đối xử “ vô tư ” đến mức bàng quan vô cảm và thờ ơ 1 cách tàn nhẫn với quá khứ ấy của em đến như vậy !
anh ấy thể hiện sự quan tâm với em giống như trên sân khấu và ánh nhìn biểu cảm hay phán xét của bạn bè anh ấy là khán giả phía dưới sân khấu vậy !
….
vậy nên dù vì bất cứ lý do gì thì anh ấy cũng vẫn sẽ diễn tròn vai và trọn kịch bản ban đầu mà anh ấy cho là đúng
vậy nên anh ấy chưa bao giờ từng hỏi em đang cảm thấy thế nào , có buồn không có đau không có lo sợ không có oan ức không có tủi thân không có mất mát không có thống khổ không có tuyệt vọng không có tan nát không có vụn vỡ không …. có cắn răng mà vui vẻ chấp nhận TRẢ GIÁ cho tình cảm này , cho tương lai mối quan hệ này của mình hay không …, anh ấy đều chưa 1 lần từng hỏi em
anh ấy thể hiện sự quan tâm với em giống như trên sân khấu và ánh nhìn biểu cảm hay phán xét của bạn bè anh ấy là khán giả phía dưới sân khấu vậy !
….
vậy nên dù vì bất cứ lý do gì thì anh ấy cũng vẫn sẽ diễn tròn vai và trọn kịch bản ban đầu mà anh ấy cho là đúng
vậy nên anh ấy chưa bao giờ từng hỏi em đang cảm thấy thế nào , có buồn không có đau không có lo sợ không có oan ức không có tủi thân không có mất mát không có thống khổ không có tuyệt vọng không có tan nát không có vụn vỡ không …. có cắn răng mà vui vẻ chấp nhận TRẢ GIÁ cho tình cảm này , cho tương lai mối quan hệ này của mình hay không …, anh ấy đều chưa 1 lần từng hỏi em
Khi xem khá nhiều phim của vài ba diễn viên, đôi lúc sẽ có cảm giác bị quen thuộc với lối diễn xuất của người đó. Cùng với việc tình cờ xem show thực tế họ tham gia, nhìn ra được một vài thói quen của chính bản thân họ đang bị áp vào nhân vật mà họ thể hiện, nhận thấy bóng dáng con người họ trong cái vai họ đang diễn. Nhưng Triệu Lệ Dĩnh mang cho tui cảm giác rất khác. Tui từng xem nhiều show của chị ấy, phim cũng cày mê mệt. Nhưng mỗi nhân vật chị ấy thể hiện không có chút bóng dáng nào của Triệu Lệ Dĩnh, giống như đó là một người khác, tồn tại thật sự ở thế giới ngoài kia, làm việc và sống cuộc đời của bản thân họ, như Minh Lan, Bán Hạ, Hạnh Phúc, Sam Sam... Cái tài của cô ấy là đem lại sự sống cho vai diễn. Không chỉ thay đổi về cách đi đứng nói năng, ngữ điệu, cô ấy còn xây dựng và tìm ra những thói quen từ lớn cho tới nhỏ nhặt nhất của mỗi một nhân vật - tuyệt đối không phải là thói quen của Triệu Lệ Dĩnh bị dính vào vai diễn. Mỗi sự việc, mỗi hành động cử chỉ, biểu cảm dù lớn dù nhỏ cô ấy đều đứng ở góc độ của nhân vật để suy xét. Chưa bàn tới cảnh khóc, tùy vào mỗi nhân vật cô Dĩnh lại khóc một kiểu khác, ở mỗi tình huống mỗi không gian là khóc một kiểu, mỗi một nỗi buồn giọt lệ rơi cũng không giống nhau. Sao có thể chi tiết, tỉ mỉ, dụng tâm và nhập tâm như vậy chứ.
✋热门推荐