怀念徐怀中老师
*
大年初二,他走了,
随着他牵的,
一阵风,
在94岁的高年。
*
他的名声响亮,
因为他的作品《西线轶事》,
因为90岁的他还获得茅盾文学奖。
他的名声响亮,
因为他有伯乐一样的双眼,
因为他的一批学生,
朱向前,李存葆,柳建伟,莫言......
*
见他的机缘,
却是越南,是他的作品《底色》,
一本战场纪事。
茅屋,轰炸,战将,
把我带向50多年前的越南南方战场,
把我带向先生,
八十有五的先生。
*
讲越南的故事,
有先生,夫人与我,
先生讲那里的红树林,
夫人于增湘讲在越南的演出,
我讲那些他们去过的地方。
啊,多么的开心,总有故事讲不尽。
多么的难过,那是唯一的一次见面。
*
这会我坐在他们那个时代河内的郊区,
回想8年前的那次对话,
拿起笔来记录有点混乱的情思,
与窗外春天的交响一起,
托给先生的一阵风。
***
Hoài niệm nhà văn Từ Hoài Trung,
*
Ông đã ra đi ngày mồng hai tết,
Theo trận gió,
Do ông dẫn,
Vào tuổi 94.
*
Tiếng ông vang,
Với tác phẩm Câu truyện tuyến tây,
Với giải Mẫu Thuẫn khi ông tuổi 90.
Tiếng ông vang,
Với đôi mặt Bá Lạc,
Với tên tuổi là những học trò,
Mạc Ngôn, Chu Hướng Tiền,Lý Tồn Bảo,Liễu Kiến Vĩ...
*
Cơ duyên đến gặp ông,
Là Việt Nam, là tác phẩm Nền Màu,
Một ký sự chiến trường.
Nhà lá, bom đạn,chiến tướng,
Đã đưa tôi đến với miền nam Việt Nam hơn 50 năm trước.
Đã đưa tôi đến với nhà văn,
Đã trên tuổi 85.
*
Kể chuyện Việt Nam,
Có ông, phu nhân và tôi.
Ông ấy kể về rừng chàm,
Phu nhân Vu Tăng Tương kể chuyến lưu diễn Việt Nam,
Tôi kể những nơi họ đã từng đến.
Ơi, vui thay, câu chuyện bất tận,
Buồn thay, một buổi gặp duy nhất.
*
Giờ tôi ngồi ngoại ô Hà Nội hồi đó,
Nhớ cuộc đối thoại 8 năm trước.
Cầm bút ghi chép tình cảm lẫn lộn,
Gửi cùng bản nhạc giao hưởng mùa xuân,
Vào trận gió của ông.
**** ** ****
*
大年初二,他走了,
随着他牵的,
一阵风,
在94岁的高年。
*
他的名声响亮,
因为他的作品《西线轶事》,
因为90岁的他还获得茅盾文学奖。
他的名声响亮,
因为他有伯乐一样的双眼,
因为他的一批学生,
朱向前,李存葆,柳建伟,莫言......
*
见他的机缘,
却是越南,是他的作品《底色》,
一本战场纪事。
茅屋,轰炸,战将,
把我带向50多年前的越南南方战场,
把我带向先生,
八十有五的先生。
*
讲越南的故事,
有先生,夫人与我,
先生讲那里的红树林,
夫人于增湘讲在越南的演出,
我讲那些他们去过的地方。
啊,多么的开心,总有故事讲不尽。
多么的难过,那是唯一的一次见面。
*
这会我坐在他们那个时代河内的郊区,
回想8年前的那次对话,
拿起笔来记录有点混乱的情思,
与窗外春天的交响一起,
托给先生的一阵风。
***
Hoài niệm nhà văn Từ Hoài Trung,
*
Ông đã ra đi ngày mồng hai tết,
Theo trận gió,
Do ông dẫn,
Vào tuổi 94.
*
Tiếng ông vang,
Với tác phẩm Câu truyện tuyến tây,
Với giải Mẫu Thuẫn khi ông tuổi 90.
Tiếng ông vang,
Với đôi mặt Bá Lạc,
Với tên tuổi là những học trò,
Mạc Ngôn, Chu Hướng Tiền,Lý Tồn Bảo,Liễu Kiến Vĩ...
*
Cơ duyên đến gặp ông,
Là Việt Nam, là tác phẩm Nền Màu,
Một ký sự chiến trường.
Nhà lá, bom đạn,chiến tướng,
Đã đưa tôi đến với miền nam Việt Nam hơn 50 năm trước.
Đã đưa tôi đến với nhà văn,
Đã trên tuổi 85.
*
Kể chuyện Việt Nam,
Có ông, phu nhân và tôi.
Ông ấy kể về rừng chàm,
Phu nhân Vu Tăng Tương kể chuyến lưu diễn Việt Nam,
Tôi kể những nơi họ đã từng đến.
Ơi, vui thay, câu chuyện bất tận,
Buồn thay, một buổi gặp duy nhất.
*
Giờ tôi ngồi ngoại ô Hà Nội hồi đó,
Nhớ cuộc đối thoại 8 năm trước.
Cầm bút ghi chép tình cảm lẫn lộn,
Gửi cùng bản nhạc giao hưởng mùa xuân,
Vào trận gió của ông.
**** ** ****
#雪琳传播[超话]#午夜。转彭世团先生怀念徐怀中先生的诗……
怀念徐怀中老师
*
大年初二,他走了,
随着他牵的,
一阵风,
在94岁的高年。
*
他的名声响亮,
因为他的作品《西线轶事》,
因为90岁的他还获得茅盾文学奖。
他的名声响亮,
因为他有伯乐一样的双眼,
因为他的一批学生,
朱向前,李存葆,柳建伟,莫言......
*
见他的机缘,
却是越南,是他的作品《底色》,
一本战场纪事。
茅屋,轰炸,战将,
把我带向50多年前的越南南方战场,
把我带向先生,
八十有五的先生。
*
讲越南的故事,
有先生,夫人与我,
先生讲那里的红树林,
夫人于增湘讲在越南的演出,
我讲那些他们去过的地方。
啊,多么的开心,总有故事讲不尽。
多么的难过,那是唯一的一次见面。
*
这会我坐在他们那个时代河内的郊区,
回想8年前的那次对话,
拿起笔来记录有点混乱的情思,
与窗外春天的交响一起,
托给先生的一阵风。
***
Hoài niệm nhà văn Từ Hoài Trung,
*
Ông đã ra đi ngày mồng hai tết,
Theo trận gió,
Do ông dẫn,
Vào tuổi 94.
*
Tiếng ông vang,
Với tác phẩm Câu truyện tuyến tây,
Với giải Mẫu Thuẫn khi ông tuổi 90.
Tiếng ông vang,
Với đôi mặt Bá Lạc,
Với tên tuổi là những học trò,
Mạc Ngôn, Chu Hướng Tiền,Lý Tồn Bảo,Liễu Kiến Vĩ...
*
Cơ duyên đến gặp ông,
Là Việt Nam, là tác phẩm Nền Màu,
Một ký sự chiến trường.
Nhà lá, bom đạn,chiến tướng,
Đã đưa tôi đến với miền nam Việt Nam hơn 50 năm trước.
Đã đưa tôi đến với nhà văn,
Đã trên tuổi 85.
*
Kể chuyện Việt Nam,
Có ông, phu nhân và tôi.
Ông ấy kể về rừng chàm,
Phu nhân Vu Tăng Tương kể chuyến lưu diễn Việt Nam,
Tôi kể những nơi họ đã từng đến.
Ơi, vui thay, câu chuyện bất tận,
Buồn thay, một buổi gặp duy nhất.
*
Giờ tôi ngồi ngoại ô Hà Nội hồi đó,
Nhớ cuộc đối thoại 8 năm trước.
Cầm bút ghi chép tình cảm lẫn lộn,
Gửi cùng bản nhạc giao hưởng mùa xuân,
Vào trận gió của ông.
**** ** ****
怀念徐怀中老师
*
大年初二,他走了,
随着他牵的,
一阵风,
在94岁的高年。
*
他的名声响亮,
因为他的作品《西线轶事》,
因为90岁的他还获得茅盾文学奖。
他的名声响亮,
因为他有伯乐一样的双眼,
因为他的一批学生,
朱向前,李存葆,柳建伟,莫言......
*
见他的机缘,
却是越南,是他的作品《底色》,
一本战场纪事。
茅屋,轰炸,战将,
把我带向50多年前的越南南方战场,
把我带向先生,
八十有五的先生。
*
讲越南的故事,
有先生,夫人与我,
先生讲那里的红树林,
夫人于增湘讲在越南的演出,
我讲那些他们去过的地方。
啊,多么的开心,总有故事讲不尽。
多么的难过,那是唯一的一次见面。
*
这会我坐在他们那个时代河内的郊区,
回想8年前的那次对话,
拿起笔来记录有点混乱的情思,
与窗外春天的交响一起,
托给先生的一阵风。
***
Hoài niệm nhà văn Từ Hoài Trung,
*
Ông đã ra đi ngày mồng hai tết,
Theo trận gió,
Do ông dẫn,
Vào tuổi 94.
*
Tiếng ông vang,
Với tác phẩm Câu truyện tuyến tây,
Với giải Mẫu Thuẫn khi ông tuổi 90.
Tiếng ông vang,
Với đôi mặt Bá Lạc,
Với tên tuổi là những học trò,
Mạc Ngôn, Chu Hướng Tiền,Lý Tồn Bảo,Liễu Kiến Vĩ...
*
Cơ duyên đến gặp ông,
Là Việt Nam, là tác phẩm Nền Màu,
Một ký sự chiến trường.
Nhà lá, bom đạn,chiến tướng,
Đã đưa tôi đến với miền nam Việt Nam hơn 50 năm trước.
Đã đưa tôi đến với nhà văn,
Đã trên tuổi 85.
*
Kể chuyện Việt Nam,
Có ông, phu nhân và tôi.
Ông ấy kể về rừng chàm,
Phu nhân Vu Tăng Tương kể chuyến lưu diễn Việt Nam,
Tôi kể những nơi họ đã từng đến.
Ơi, vui thay, câu chuyện bất tận,
Buồn thay, một buổi gặp duy nhất.
*
Giờ tôi ngồi ngoại ô Hà Nội hồi đó,
Nhớ cuộc đối thoại 8 năm trước.
Cầm bút ghi chép tình cảm lẫn lộn,
Gửi cùng bản nhạc giao hưởng mùa xuân,
Vào trận gió của ông.
**** ** ****
rõ ràng anh ấy biết em cũng chỉ vừa mới bước qua được mối tình đầu của mình với 1 tâm hồn chằng chịt những vết cắt cứa dọc ngang vẫn đang âm thầm nhỏ máu …. vậy mà anh ấy vẫn chọn đối xử “ vô tư ” đến mức bàng quan vô cảm và thờ ơ 1 cách tàn nhẫn với quá khứ ấy của em đến như vậy !
anh ấy thể hiện sự quan tâm với em giống như trên sân khấu và ánh nhìn biểu cảm hay phán xét của bạn bè anh ấy là khán giả phía dưới sân khấu vậy !
….
vậy nên dù vì bất cứ lý do gì thì anh ấy cũng vẫn sẽ diễn tròn vai và trọn kịch bản ban đầu mà anh ấy cho là đúng
vậy nên anh ấy chưa bao giờ từng hỏi em đang cảm thấy thế nào , có buồn không có đau không có lo sợ không có oan ức không có tủi thân không có mất mát không có thống khổ không có tuyệt vọng không có tan nát không có vụn vỡ không …. có cắn răng mà vui vẻ chấp nhận TRẢ GIÁ cho tình cảm này , cho tương lai mối quan hệ này của mình hay không …, anh ấy đều chưa 1 lần từng hỏi em
anh ấy thể hiện sự quan tâm với em giống như trên sân khấu và ánh nhìn biểu cảm hay phán xét của bạn bè anh ấy là khán giả phía dưới sân khấu vậy !
….
vậy nên dù vì bất cứ lý do gì thì anh ấy cũng vẫn sẽ diễn tròn vai và trọn kịch bản ban đầu mà anh ấy cho là đúng
vậy nên anh ấy chưa bao giờ từng hỏi em đang cảm thấy thế nào , có buồn không có đau không có lo sợ không có oan ức không có tủi thân không có mất mát không có thống khổ không có tuyệt vọng không có tan nát không có vụn vỡ không …. có cắn răng mà vui vẻ chấp nhận TRẢ GIÁ cho tình cảm này , cho tương lai mối quan hệ này của mình hay không …, anh ấy đều chưa 1 lần từng hỏi em
✋热门推荐