#HappyLDHday# 2 năm trở lại đây phải thú nhận là ít theo dõi đến tin tức của các anh vì đủ mọi lý do quấn chân nhưng vẫn mong 1 ngày có thể gặp dc các anh, cả thanh xuân của em Chúc LeeDongHae luôn có sức khoẻ tốt cho ra nhiều tác phẩm xuất sắc hơn nữa Chúc anh sinh nhật vui vẻ ❤️
❤️活酵是母林瑞阳先生20余年前法在国发现并带回祖,国将其运用到肤护品中推向市,场也开启了活酵美母肤的新时代目。前活酵母生新面膜乳得获国家专利殊,荣受知产识权组织护保。23年历史承传,活酵母和有所女性一从样未停止对美追的求。
每一瓶酵活母都是岁月的珍藏“酵”醒肌肤,溯美源丽,每愿一位性女都能找到一生「挚友」,美将丽进行底到。 ͏឴
❤️初心易得,始终难守❤️
———————————❤︎
TIN’SECRET
选择美丽,一生美丽
勿忘初心,方得始终
一直只专注只做一件事,因为选择对的
事业是遵循初心♥️ https://t.cn/RxeYGpT
每一瓶酵活母都是岁月的珍藏“酵”醒肌肤,溯美源丽,每愿一位性女都能找到一生「挚友」,美将丽进行底到。 ͏឴
❤️初心易得,始终难守❤️
———————————❤︎
TIN’SECRET
选择美丽,一生美丽
勿忘初心,方得始终
一直只专注只做一件事,因为选择对的
事业是遵循初心♥️ https://t.cn/RxeYGpT
Hôm nay đi Lễ cầu nguyện và để chúc phúc cho Bà Nội được những điều tốt nhất, dù bây giờ người chỉ còn là nắm tro tàn, là hương, là khói, là mây, là gió... nhưng trong lòng của con cháu thì người vẫn mãi mãi tồn tại đó, vẫn mãi mãi là người Mẹ, người Bà ấm áp nhất! ❤️
Sau khi Thánh Lễ xong, đi bộ 1 quãng qua nhà sách Đức Mẹ, ko có ý định từ trước, tuỳ hứng mà vào. Vào đây 1 lúc thì tự nhiên thấy nhớ Nội quá, nhớ cách đây rất nhiều năm về trước, khi bà còn sống ở Mỹ, lúc đó mình và chị mình còn rất nhỏ, mỗi dịp bà về VN chơi, thì đều dẫn cả nhà đi nhà thờ Chúa Cứu Thế ở Kỳ Đồng thăm hài cốt Ông Nội! Lần nào cũng mua cho 2 chị em rất nhiều chuỗi hạt mân côi và vòng chuỗi đeo tay! Cũng chính bà bắt 2 chị em phải học đạo, phải rửa tội, phải là con chiên ngoan nhất của Thiên Chúa, vì bà là như thế! Mình cũng ko ngờ rằng sau này, điều đó lại dành ngược cho Bà. Suốt 3 ngày, 3 đêm mình thủ linh, chưa 1 lần rời đi, bên cạnh đọc những bài kinh mà khi xưa bà mua sách bắt học thuộc. Ngày cuối cùng đưa tiễn bà, cũng chính tay mình ôm lư hương, nơi mà linh hồn bà trú ngụ, và cũng chính vòng tay của mình đã ôm lấy cỗ quan tài suốt chặn đường đưa tiễn, miệng lẩm bẩm đọc kinh, mình tin rằng năng lượng ấm áp và phúc đức mà mình tích đc sẽ có thể sưởi ấm cho linh hồn của bà! Mình luôn tâm niệm và tin tuyệt đối vào điều đó!!! Mình ko dám khóc, vì mình còn phải làm chỗ dựa cho Ba, ko dám kể vì sợ Ba sẽ đau lòng, ko dám nhớ vì sợ sẽ lưu luyến hương hồn của Bà! Mình chỉ dám cất sâu trong lòng điều đó, người ấy mãi sống trong đó, chưa từng rời đi và sẽ ko bao giờ rời đi! Mỗi sáng thức giấc điều đầu tiên mình làm là thắp nhang, mở kinh thánh, và khấu lạy 9 lạy để bày tỏ lòng hiếu kính với bà khi bà ko còn tại thế nữa! Chỉ có thể là bấy nhiêu...
Sau khi rời khỏi nhà sách, bước đi mà nước mắt tuôn rơi như cơn mưa mùa Thu, từ nhỏ giọt đến nức nỡ như 1 đứa trẻ vừa mất đi chỗ dựa lớn nhất! Và đúng là như thế! Mình nhận ra mình đã mất đi 1 người yêu thương mình, thật lòng với mình, kiếp này duyên phận đã hết! Hết thật rồi!!!!
P/s: Lạy Chúa xin Chúa thương xót cho thân xác nhỏ bé và linh hồn yếu đuối của con, con chỉ là tạo vật, ko thể chịu nổi những sự chia ly, sinh, ly, tử, biệt của trần gian làm con đớn đau vô cùng! Xin Chúa luôn bên cạnh, yêu thương, che chở và cho con biết những điều nên làm, những việc ko nên làm!
Saigon, ngày thương, tháng nhớ, năm cất giữ!
Sau khi Thánh Lễ xong, đi bộ 1 quãng qua nhà sách Đức Mẹ, ko có ý định từ trước, tuỳ hứng mà vào. Vào đây 1 lúc thì tự nhiên thấy nhớ Nội quá, nhớ cách đây rất nhiều năm về trước, khi bà còn sống ở Mỹ, lúc đó mình và chị mình còn rất nhỏ, mỗi dịp bà về VN chơi, thì đều dẫn cả nhà đi nhà thờ Chúa Cứu Thế ở Kỳ Đồng thăm hài cốt Ông Nội! Lần nào cũng mua cho 2 chị em rất nhiều chuỗi hạt mân côi và vòng chuỗi đeo tay! Cũng chính bà bắt 2 chị em phải học đạo, phải rửa tội, phải là con chiên ngoan nhất của Thiên Chúa, vì bà là như thế! Mình cũng ko ngờ rằng sau này, điều đó lại dành ngược cho Bà. Suốt 3 ngày, 3 đêm mình thủ linh, chưa 1 lần rời đi, bên cạnh đọc những bài kinh mà khi xưa bà mua sách bắt học thuộc. Ngày cuối cùng đưa tiễn bà, cũng chính tay mình ôm lư hương, nơi mà linh hồn bà trú ngụ, và cũng chính vòng tay của mình đã ôm lấy cỗ quan tài suốt chặn đường đưa tiễn, miệng lẩm bẩm đọc kinh, mình tin rằng năng lượng ấm áp và phúc đức mà mình tích đc sẽ có thể sưởi ấm cho linh hồn của bà! Mình luôn tâm niệm và tin tuyệt đối vào điều đó!!! Mình ko dám khóc, vì mình còn phải làm chỗ dựa cho Ba, ko dám kể vì sợ Ba sẽ đau lòng, ko dám nhớ vì sợ sẽ lưu luyến hương hồn của Bà! Mình chỉ dám cất sâu trong lòng điều đó, người ấy mãi sống trong đó, chưa từng rời đi và sẽ ko bao giờ rời đi! Mỗi sáng thức giấc điều đầu tiên mình làm là thắp nhang, mở kinh thánh, và khấu lạy 9 lạy để bày tỏ lòng hiếu kính với bà khi bà ko còn tại thế nữa! Chỉ có thể là bấy nhiêu...
Sau khi rời khỏi nhà sách, bước đi mà nước mắt tuôn rơi như cơn mưa mùa Thu, từ nhỏ giọt đến nức nỡ như 1 đứa trẻ vừa mất đi chỗ dựa lớn nhất! Và đúng là như thế! Mình nhận ra mình đã mất đi 1 người yêu thương mình, thật lòng với mình, kiếp này duyên phận đã hết! Hết thật rồi!!!!
P/s: Lạy Chúa xin Chúa thương xót cho thân xác nhỏ bé và linh hồn yếu đuối của con, con chỉ là tạo vật, ko thể chịu nổi những sự chia ly, sinh, ly, tử, biệt của trần gian làm con đớn đau vô cùng! Xin Chúa luôn bên cạnh, yêu thương, che chở và cho con biết những điều nên làm, những việc ko nên làm!
Saigon, ngày thương, tháng nhớ, năm cất giữ!
✋热门推荐