TỐT NHẤT KHÔNG BẰNG PHÙ HỢP
Có những chiếc áo rất đẹp, nhưng mặc không vừa.
Có những đôi giày rất đẹp, nhưng khiến chân đau.
Có những giấc mơ rất đẹp, nhưng không thực tế.
Có những con người rất đẹp, nhưng không bao giờ thuộc về mình.
“Trong nhân sinh, không có dở nhất hoặc tốt nhất, chỉ có những lựa chọn vừa vặn và phù hợp với mình”
St.
Có những chiếc áo rất đẹp, nhưng mặc không vừa.
Có những đôi giày rất đẹp, nhưng khiến chân đau.
Có những giấc mơ rất đẹp, nhưng không thực tế.
Có những con người rất đẹp, nhưng không bao giờ thuộc về mình.
“Trong nhân sinh, không có dở nhất hoặc tốt nhất, chỉ có những lựa chọn vừa vặn và phù hợp với mình”
St.
YÊU NGƯỜI MÌNH THÍCH, NHƯNG KẾT HÔN VỚI NGƯỜI THÍCH HỢP VỚI MÌNH
Ba mẹ mong bạn kết hôn là vì họ sợ mình già yếu rồi sẽ không có ai chăm sóc cho bạn.
Họ hàng giục bạn kết hôn là do mọi người
đều đã lập gia đình hết rồi, họ không hiểu sao lại có người không thành gia lập thất.
Còn có đủ kiểu bà con xóm giềng, họ luôn
giục bạn kết hôn có lẽ chỉ vì đãi bôi, khách
sáo dăm ba câu chuyện, vì không có gì dễ
buôn chuyện hơn chủ đề này. Họ có cả trăm cái miệng, bạn thì lẻ loi.
“Cũng hòm hòm rồi, đừng kén chọn nữa.”
“Có ai mà không lấy chồng đâu, không sinh
con thì sau này già cả biết trông vào ai?”
Ai cũng có lý lẽ riêng của mình, nhưng tôi chỉ muốn hỏi một câu: Kết hôn rồi, cuộc sống
không êm ấm, các người có chịu trách nhiệm không?
Bạn có chịu trách nhiệm không? Bạn không
gánh nổi trách nhiệm này; tình cảm vợ chồng họ không hòa hợp, bạn chẳng làm được gì; có người thứ ba xen vào giữa quan hệ vợ chồng họ, bạn cũng không giúp được gì. Nếu thật sự có một ngày như thế, cuộc hôn nhân của họ
rạn nứt, ầm ĩ đòi ly hôn, bạn vẫn như thế,
chống nạnh nói một câu “chẳng phải chuyện của mình”: “Thanh niên trẻ tuổi thật là, nhẫn
nhịn một chút không phải xong rồi à.”
Phải, dĩ nhiên bạn nhịn được rồi vì người đau khổ đâu phải bạn.
Tôi không biết một người phải phạm tội lỗi gì mà tại sao mới hai mươi mấy tuổi đã mất hết quyền lựa chọn tình yêu. Họ không ăn cơm
nhà bạn, không trộm muối nhà bạn, họ chỉ
muốn chờ đợi người bạn đời mà mình hằng
mong, liên quan đến bạn ư?
Tôi đã lập gia đình, vì vậy tôi hiểu hơn ai hết
lấy người mà mình yêu quan trọng cỡ nào.
Cuộc sống hôn nhân cơm áo gạo tiền, từng
chuyện vặt vãnh cũng khiến người ta quay
cuồng, kết quả của một quyết định tạm bợ sẽ thế nào?
Người bị giục cưới rất cô quạnh. Tôi quá hiểu nỗi cô đơn lẻ loi đó, mà những vũ khí chĩa về phía mình đều đến từ người thân và bạn bè
mình. Họ lương thiện, không biết làm sao để nói những lời cay nghiệt, chỉ đành âm thầm
nhẫn nhịn, âm thầm nghe theo. Đến một ngày nào đó không thể chịu đựng được nữa, họ sẽ tìm đại một người. Một lần tạm bợ đó có thể
là cả một đời.
Đó là cuộc đời duy nhất mà cô ấy có!
Chúng ta không phải thần Cupid, không thể mang tình yêu đến khắp nhân gian, nhưng có một việc chúng ta có thể dễ dàng thực hiện, đó là im lặng!
Ba mẹ mong bạn kết hôn là vì họ sợ mình già yếu rồi sẽ không có ai chăm sóc cho bạn.
Họ hàng giục bạn kết hôn là do mọi người
đều đã lập gia đình hết rồi, họ không hiểu sao lại có người không thành gia lập thất.
Còn có đủ kiểu bà con xóm giềng, họ luôn
giục bạn kết hôn có lẽ chỉ vì đãi bôi, khách
sáo dăm ba câu chuyện, vì không có gì dễ
buôn chuyện hơn chủ đề này. Họ có cả trăm cái miệng, bạn thì lẻ loi.
“Cũng hòm hòm rồi, đừng kén chọn nữa.”
“Có ai mà không lấy chồng đâu, không sinh
con thì sau này già cả biết trông vào ai?”
Ai cũng có lý lẽ riêng của mình, nhưng tôi chỉ muốn hỏi một câu: Kết hôn rồi, cuộc sống
không êm ấm, các người có chịu trách nhiệm không?
Bạn có chịu trách nhiệm không? Bạn không
gánh nổi trách nhiệm này; tình cảm vợ chồng họ không hòa hợp, bạn chẳng làm được gì; có người thứ ba xen vào giữa quan hệ vợ chồng họ, bạn cũng không giúp được gì. Nếu thật sự có một ngày như thế, cuộc hôn nhân của họ
rạn nứt, ầm ĩ đòi ly hôn, bạn vẫn như thế,
chống nạnh nói một câu “chẳng phải chuyện của mình”: “Thanh niên trẻ tuổi thật là, nhẫn
nhịn một chút không phải xong rồi à.”
Phải, dĩ nhiên bạn nhịn được rồi vì người đau khổ đâu phải bạn.
Tôi không biết một người phải phạm tội lỗi gì mà tại sao mới hai mươi mấy tuổi đã mất hết quyền lựa chọn tình yêu. Họ không ăn cơm
nhà bạn, không trộm muối nhà bạn, họ chỉ
muốn chờ đợi người bạn đời mà mình hằng
mong, liên quan đến bạn ư?
Tôi đã lập gia đình, vì vậy tôi hiểu hơn ai hết
lấy người mà mình yêu quan trọng cỡ nào.
Cuộc sống hôn nhân cơm áo gạo tiền, từng
chuyện vặt vãnh cũng khiến người ta quay
cuồng, kết quả của một quyết định tạm bợ sẽ thế nào?
Người bị giục cưới rất cô quạnh. Tôi quá hiểu nỗi cô đơn lẻ loi đó, mà những vũ khí chĩa về phía mình đều đến từ người thân và bạn bè
mình. Họ lương thiện, không biết làm sao để nói những lời cay nghiệt, chỉ đành âm thầm
nhẫn nhịn, âm thầm nghe theo. Đến một ngày nào đó không thể chịu đựng được nữa, họ sẽ tìm đại một người. Một lần tạm bợ đó có thể
là cả một đời.
Đó là cuộc đời duy nhất mà cô ấy có!
Chúng ta không phải thần Cupid, không thể mang tình yêu đến khắp nhân gian, nhưng có một việc chúng ta có thể dễ dàng thực hiện, đó là im lặng!
ĐƯỢC – MẤT TÙY DUYÊN PHẬN
Đức Phật nói: “Mắt vướng bụi trần thì tam giới cũng chật, tâm không vướng bận thì một chiếc giường cũng rộng thênh thang”. Chỉ cần tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến thì vinh nhục, thị phi, được mất nhất thời đều không thể ảnh hưởng đến chúng ta. Và thế giới trong tim ta sẽ rộng lớn vô hạn dẫu không gian bên ngoài có nhỏ bé, chật hẹp. Người thông minh thường thản nhiên chấp nhận và tích cực tìm cách giải quyết những phiền não trong đời.
Con người thật nhỏ bé giữa thế gian này. Có nhiều việc chúng ta không thể nào thay đổi và chỉ có thể chấp nhận. Vì vậy, sống trên đời, được hay mất là tùy vào duyên phận. Khi chúng ta nắm chặt hai tay, trong tay sẽ không có gì; khi chúng ta mở rộng hai tay thế giới liền nằm trong lòng bàn tay ta đó. Luôn muốn sống chết ôm đồm sẽ chỉ khiến cuộc sống hạnh phúc dần trôi đi. Trên đời, có những thứ không thuộc về chúng ta, cưỡng ép cũng chẳng được ích gì. Chi bằng hãy cứ thoải mái buông tay, nghĩ lại thì chúng ta vẫn có thể hạnh phúc dẫu không có những thứ này. Người thuận theo duyên số sẽ không bị trói buộc bởi vật chất, không lao tâm khổ tứ vì danh lợi, biết đủ luôn vui vẻ, vạn sự tùy duyên có thể duy trì sự thoải mái và yên tĩnh cũ
Đức Phật nói: “Mắt vướng bụi trần thì tam giới cũng chật, tâm không vướng bận thì một chiếc giường cũng rộng thênh thang”. Chỉ cần tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến thì vinh nhục, thị phi, được mất nhất thời đều không thể ảnh hưởng đến chúng ta. Và thế giới trong tim ta sẽ rộng lớn vô hạn dẫu không gian bên ngoài có nhỏ bé, chật hẹp. Người thông minh thường thản nhiên chấp nhận và tích cực tìm cách giải quyết những phiền não trong đời.
Con người thật nhỏ bé giữa thế gian này. Có nhiều việc chúng ta không thể nào thay đổi và chỉ có thể chấp nhận. Vì vậy, sống trên đời, được hay mất là tùy vào duyên phận. Khi chúng ta nắm chặt hai tay, trong tay sẽ không có gì; khi chúng ta mở rộng hai tay thế giới liền nằm trong lòng bàn tay ta đó. Luôn muốn sống chết ôm đồm sẽ chỉ khiến cuộc sống hạnh phúc dần trôi đi. Trên đời, có những thứ không thuộc về chúng ta, cưỡng ép cũng chẳng được ích gì. Chi bằng hãy cứ thoải mái buông tay, nghĩ lại thì chúng ta vẫn có thể hạnh phúc dẫu không có những thứ này. Người thuận theo duyên số sẽ không bị trói buộc bởi vật chất, không lao tâm khổ tứ vì danh lợi, biết đủ luôn vui vẻ, vạn sự tùy duyên có thể duy trì sự thoải mái và yên tĩnh cũ
✋热门推荐