感觉张淇大概率是infj?那种对某一个事物抽象性的提炼概括,用一些庞大的词汇来表达当下的感受(be like时间,信念,初心…)比较符合ni的想象属性,“懂的自然懂,不懂也不强求”
还有那种先坦露自己和别人相处,永远先以善意预估别人(结果上节目被人叫憨憨…貌似是tp型人格会干的)通过坦诚建立温和的关系,再逐渐演变成更近或者较远的关系。
还有张老师那部分呈现的已识乾坤大,犹怜草木青的慈母&悲悯气质,应该也是fi影响。
J判断型,单纯感觉他是计划型的,一步一步的
还有那种先坦露自己和别人相处,永远先以善意预估别人(结果上节目被人叫憨憨…貌似是tp型人格会干的)通过坦诚建立温和的关系,再逐渐演变成更近或者较远的关系。
还有张老师那部分呈现的已识乾坤大,犹怜草木青的慈母&悲悯气质,应该也是fi影响。
J判断型,单纯感觉他是计划型的,一步一步的
U MÊ
Hắn từ trên giường lết xuống, miệng nói thì chân cũng rất nhanh chóng bò tới chỗ mà đối phương đang đứng, tay đưa lên ngón trỏ và ngón cái làm ra điệu chỉ xin một chút của mình. Người kia thấy hắn bò về phía mình, phản xạ tự nhiên liền lùi ra sau. Chỉ có điều, cách mà Trương Lam Tuyên lùi đi để né Tử Kỳ, người khác lúc này nhìn vào thật cảm thấy chẳng khác gì cậu ta gớm ghiếc đối phương đến mức cực hạn.
“Tránh xa tôi ra!”
“Đi mà anh, em xin một chút thôi mà, một chút thôi…”
Thử tưởng tượng đi, lúc này tự nhiên lại có một thằng con trai quỳ dưới chân mình, người thì chỉ vỏn vẹn có mỗi một chiếc boxer, hai mắt ngáy ngủ đỏ hoe còn đọng ở khóe vài giọt long lanh, chắp tay nài nỉ người kia bằng cái giọng điệu ngọt lịm đã đành, cả gương mặt ngước lên kèm luôn chiếc miệng xị cái môi ra, hàng mi chớp chớp, nói tới nói lui chung quy cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
“Đi mà anh, cho em xin một chút đi mà!”
Thì bản thân cậu, nếu chỉ thưởng cho hắn một cú đạp thôi xem ra cũng đã là quá nhân nhượng nể tình rồi đấy.
“A, ui da…”
Vậy mà hắn ta nhận một cú đạp vào người, khốn đến mức ngã lăn ra sàn vẫn còn tiếp tục nằm đó ăn vạ thêm đôi chút nữa, mặt mày nhăn nhó, miệng mồm ỉ ôi, đến cả cái giọng rên rỉ than đau cũng hết sức là giả trân.
“Ư… hic… đau quá đi à…”
“Tôi nói cho cậu biết, ở cái nhà này con cháu nội ngoại ghé chơi nếu là vào đêm thứ bảy, sáng Chúa Nhật ai nấy cũng phải dậy sớm đi lễ, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
‘Đứa trẻ’ nằm dưới đất ăn vạ lắng nghe từng câu mà người kia nói với mình, trong lòng cảm thấy quả thật không sai chút nào so với lời mà anh Dương từng nói, mặc dù đứng ở vị trí em trai, nhưng Trương Lam Tuyên lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc hơn hẳn, lại còn là người giữ quy tắc nhất trong nhà, có thể nói thừa hưởng nhiều nhất cái ‘gen’ khó tính từ bố của họ.
Từng lời nói ra lúc nào cũng đúng chuẩn mực, lịch sự lễ giáo đến mức cực đoan. Tuổi thì còn trẻ chứ có phải ông già sáu bảy mươi gì đâu, sống với người như vậy khó khăn đã đành. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu nổi Hàn Dương làm sao có thể cùng với Lam Tuyên lớn lên đến tận bây giờ.
“Nè! Cậu lại tiếp tục ngủ đó à?”
“Em nào đâu có dám, em vẫn đang vểnh tai lên lắng nghe anh dạy đời nè... anh Tuyên à, chẳng phải em chỉ vừa mới tới nhà của chúng ta được còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng hay sao? Em làm sao mà biết rốt cuộc con cháu anh chị trong nhà của anh trước kia thế nào, cái gì gọi là nội quy, cái gì gọi là thói quen nếp sống sinh hoạt nhà mình em đều chưa từng biết mà…”
“…”
Thấy đối phương không đáp lại, hắn tiếp tục lết cái thân trần như nhộng của mình ngồi bẹp dưới sàn, tưởng người kia không có lý để cãi lại, miệng mồm càng điêu ngoa hơn bắt đầu biện trình lý lẽ.
Hắn từ trên giường lết xuống, miệng nói thì chân cũng rất nhanh chóng bò tới chỗ mà đối phương đang đứng, tay đưa lên ngón trỏ và ngón cái làm ra điệu chỉ xin một chút của mình. Người kia thấy hắn bò về phía mình, phản xạ tự nhiên liền lùi ra sau. Chỉ có điều, cách mà Trương Lam Tuyên lùi đi để né Tử Kỳ, người khác lúc này nhìn vào thật cảm thấy chẳng khác gì cậu ta gớm ghiếc đối phương đến mức cực hạn.
“Tránh xa tôi ra!”
“Đi mà anh, em xin một chút thôi mà, một chút thôi…”
Thử tưởng tượng đi, lúc này tự nhiên lại có một thằng con trai quỳ dưới chân mình, người thì chỉ vỏn vẹn có mỗi một chiếc boxer, hai mắt ngáy ngủ đỏ hoe còn đọng ở khóe vài giọt long lanh, chắp tay nài nỉ người kia bằng cái giọng điệu ngọt lịm đã đành, cả gương mặt ngước lên kèm luôn chiếc miệng xị cái môi ra, hàng mi chớp chớp, nói tới nói lui chung quy cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
“Đi mà anh, cho em xin một chút đi mà!”
Thì bản thân cậu, nếu chỉ thưởng cho hắn một cú đạp thôi xem ra cũng đã là quá nhân nhượng nể tình rồi đấy.
“A, ui da…”
Vậy mà hắn ta nhận một cú đạp vào người, khốn đến mức ngã lăn ra sàn vẫn còn tiếp tục nằm đó ăn vạ thêm đôi chút nữa, mặt mày nhăn nhó, miệng mồm ỉ ôi, đến cả cái giọng rên rỉ than đau cũng hết sức là giả trân.
“Ư… hic… đau quá đi à…”
“Tôi nói cho cậu biết, ở cái nhà này con cháu nội ngoại ghé chơi nếu là vào đêm thứ bảy, sáng Chúa Nhật ai nấy cũng phải dậy sớm đi lễ, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
‘Đứa trẻ’ nằm dưới đất ăn vạ lắng nghe từng câu mà người kia nói với mình, trong lòng cảm thấy quả thật không sai chút nào so với lời mà anh Dương từng nói, mặc dù đứng ở vị trí em trai, nhưng Trương Lam Tuyên lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc hơn hẳn, lại còn là người giữ quy tắc nhất trong nhà, có thể nói thừa hưởng nhiều nhất cái ‘gen’ khó tính từ bố của họ.
Từng lời nói ra lúc nào cũng đúng chuẩn mực, lịch sự lễ giáo đến mức cực đoan. Tuổi thì còn trẻ chứ có phải ông già sáu bảy mươi gì đâu, sống với người như vậy khó khăn đã đành. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu nổi Hàn Dương làm sao có thể cùng với Lam Tuyên lớn lên đến tận bây giờ.
“Nè! Cậu lại tiếp tục ngủ đó à?”
“Em nào đâu có dám, em vẫn đang vểnh tai lên lắng nghe anh dạy đời nè... anh Tuyên à, chẳng phải em chỉ vừa mới tới nhà của chúng ta được còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng hay sao? Em làm sao mà biết rốt cuộc con cháu anh chị trong nhà của anh trước kia thế nào, cái gì gọi là nội quy, cái gì gọi là thói quen nếp sống sinh hoạt nhà mình em đều chưa từng biết mà…”
“…”
Thấy đối phương không đáp lại, hắn tiếp tục lết cái thân trần như nhộng của mình ngồi bẹp dưới sàn, tưởng người kia không có lý để cãi lại, miệng mồm càng điêu ngoa hơn bắt đầu biện trình lý lẽ.
cứ đến đêm xuống , lúc không khí im lặng đến ngưng thở
ngoài tiếng da tay chạm vào màn hình , bàn phím , vào khuôn mặt , vào lồng ngực , vào hơi thở của “ cả một quãng đời “ ngấu nghiến trong nỗi nhớ niềm thương , và đau
ngoài tiếng lăn nhanh , đều , nhẹ nhàng rồi rơi nơi vỏ gối đầu của dòng nước trong hốc mắt rỉ ra bất quản
cứ đến khi nhìn thấy bóng hình ve vuốt suốt ngần ấy năm trong cô độc , khép kín , im lặng và nhiều thật nhiều dòng chảy của nước ở trong hốc mắt ra ngoài . .. .không thể đoán trước không thể tưởng tượng không thể tin tưởng không thể chấp nhận được : rằng bản thân tha thiết thiếu thốn và nhớ anh đến chao đảo cuồng si điên loạn tới vậy . như con điếc muốn nghe một bài hát trong căn nhà đã nhiều năm bị bỏ hoang ; như một con mù lần mò tìm cây gậy dò đường để thoát ra khỏi nỗi sợ bóng tối trong căn nhà lúc 00:00 ; như một con câm vật vã khổ sở đáng thương đáng ghét vẫn bền bỉ mà gào hét khóc lóc van nài cầu xin như cào như xé như kéo cắt dao đâm vào cổ họng trong căn phòng kín trống trải im ắng tĩnh lặng tịch mịch
sao lại có thể vô lý vô luận vô cùng như thế , sao lại như thế ? lý trí ơi , sáng mai rồi quay lại nhé , chỉ cần mang theo tương lai và ánh sáng âm thanh nụ cười của “ Người Đó “ .... rồi đêm nay sẽ qua mau thôi . rồi như nước trôi xuôi .
~•~•~•~
“ and i get 2 kiss U Babe just because i can “
•~•
... whatever comes ours way
oh
i will see it through
and U know
that’s what our love .. .... NEVER ALLOWED TO APPEAR IN UR MIND , even just only 1 time .
------
hi , all guys
giới thiệu thêm lần này nữa . nhân vật làm chật giường trong quá khứ .... chào mọi người , đây là “ Oang “
be earlier mine Solmate
ngoài tiếng da tay chạm vào màn hình , bàn phím , vào khuôn mặt , vào lồng ngực , vào hơi thở của “ cả một quãng đời “ ngấu nghiến trong nỗi nhớ niềm thương , và đau
ngoài tiếng lăn nhanh , đều , nhẹ nhàng rồi rơi nơi vỏ gối đầu của dòng nước trong hốc mắt rỉ ra bất quản
cứ đến khi nhìn thấy bóng hình ve vuốt suốt ngần ấy năm trong cô độc , khép kín , im lặng và nhiều thật nhiều dòng chảy của nước ở trong hốc mắt ra ngoài . .. .không thể đoán trước không thể tưởng tượng không thể tin tưởng không thể chấp nhận được : rằng bản thân tha thiết thiếu thốn và nhớ anh đến chao đảo cuồng si điên loạn tới vậy . như con điếc muốn nghe một bài hát trong căn nhà đã nhiều năm bị bỏ hoang ; như một con mù lần mò tìm cây gậy dò đường để thoát ra khỏi nỗi sợ bóng tối trong căn nhà lúc 00:00 ; như một con câm vật vã khổ sở đáng thương đáng ghét vẫn bền bỉ mà gào hét khóc lóc van nài cầu xin như cào như xé như kéo cắt dao đâm vào cổ họng trong căn phòng kín trống trải im ắng tĩnh lặng tịch mịch
sao lại có thể vô lý vô luận vô cùng như thế , sao lại như thế ? lý trí ơi , sáng mai rồi quay lại nhé , chỉ cần mang theo tương lai và ánh sáng âm thanh nụ cười của “ Người Đó “ .... rồi đêm nay sẽ qua mau thôi . rồi như nước trôi xuôi .
~•~•~•~
“ and i get 2 kiss U Babe just because i can “
•~•
... whatever comes ours way
oh
i will see it through
and U know
that’s what our love .. .... NEVER ALLOWED TO APPEAR IN UR MIND , even just only 1 time .
------
hi , all guys
giới thiệu thêm lần này nữa . nhân vật làm chật giường trong quá khứ .... chào mọi người , đây là “ Oang “
be earlier mine Solmate
✋热门推荐