#我親愛的媽媽和外婆#*
願上天保佑我親愛的媽媽和外婆,我朋友阿姮的媽媽天天都健康平安!感恩![心]
Hihi, má mới gọi cho mình lúc 8:33pm, nói chuyện 8'39s à. Má hỏi câu đầu tiên, là mai mình có về nhà không. Dạ về chứ hihi! Để xem mai đi chuyến mấy giờ, về nhà sớm một xíu, ngủ một giấc đã đời bên cạnh má, thích lắm luôn hà! [太开心][心]
Má kể, trưa nay 2pm cậu Đông chở Ngoại, má ngồi phía sau giữ Ngoại, chạy ra chỗ CA Phường 4 để làm CCCD. 2h đi, 2h45 đã về đến nhà. Người cao tuổi, nên được ưu tiên, ra là làm luôn. Về đến nhà, Ngoại nói, đi đường Ngoại sợ xa, Ngoại phải vái. Ngoại quen với cái giường thôi hà, nay được chở đi ra ngoài một chút, hình như là sợ nè. Thương ghê! [心]
Trước khi má gọi cho mình, 8:26pm đến dưới chung cư Đạo tràng với anh, chuẩn bị đi thang máy lên, mình chợt nhớ lại một câu chuyện hồi bé, chỉ khoảng hơn 2-3 tuổi, hồi ba mình còn sống. Mình kể anh nghe, rồi rơm rớm nước mắt luôn hà. Đến trước cửa Đạo tràng, mà mình còn chưa dứt cơn khóc, anh cười, ghẹo, nói nén lại đi, tối về khóc tiếp. [笑cry]
Phải kể lại từ chuyện ăn xong ở 407, leo lên xe, anh chuẩn bị chở mình qua Đạo tràng. Chỗ nhà kế bên 407, ai đó mở loa, ca vọng cổ, có nhân vật người mẹ, xưng là "mẹ." Mình chợt bật cười. Anh hỏi cười cái gì. Mình kể chuyện hồi trưa, khoảng 12:25pm, bé Xuân Mai đợi má đến đón. Lúc má bé đến, Xuân Mai hô lên: "Má con đến rồi, goodbye teacher, con về." Bé Duyên liền hỏi: "Ủa, con gọi má chứ không phải gọi mẹ à?" Xuân Mai trả lời: "Dạ, con gọi má, con là người miền Nam mà, con đâu phải người Bắc đâu", rồi Xuân Mai mở cửa về.
Lúc này Duyên mới cười, kể chuyện, có quen một cậu bé học trò, bữa đó Duyên hỏi: "Con đi chơi với ba mẹ à?" Bé trả lời: "Dạ, con không có mẹ, con đi chơi với má với ba con." [笑cry] Bé Uyên cũng nói thêm: "Ah, vậy là giống với chương trình gì của Trấn Thành, hỏi "Ba con đâu?" Thằng bé trả lời: "Con không có ba." Cả trường quay đang trùng xuống, xúc động, thì: "Con đi với bố con." [哈哈]
Kể anh nghe trên đường anh chạy xe qua Đạo tràng, đến sân Chung cư, mình nói là hồi bé mình cũng bi ba bi bô gọi má là "Mẹ Hạnh, mẹ Hạnh, mẹ Hạnh." Hồi đó ba vẫn còn sống, nên mình chỉ tầm 2-3 tuổi thôi hà.
Lên đến chỗ thang máy, mình chợt nhớ ra, kể anh nghe, chuyện má đang nấu ăn, mình đi ra ngoài đường hẻm - kế bên nhà chơi. Mình thấy 1 cái đồ chơi chú lính bằng nhựa, bị vứt dưới đất, thế là chạy lon ton vào nhà, gọi "Mẹ ơi mẹ ra đây có cái đồ chơi này hay lắm." Má ra, dọa mình: "Không có lụm được đâu con, có ma đó, đi về." Mình cứ nhìn theo đồ chơi đó, tiếc nuối. Hồi bé nhà nghèo mà, đâu có đồ chơi này nọ.
Nhưng mà mình nhớ, có lẽ qua hôm sau, má đi chợ về, gọi: "Thủy Thủy, ra đây, mẹ cho cái này nè." Má đưa cho mình cái bánh da lợn xanh xanh, thêm một cái đồ chơi, giống như cái giỏ xách, hoặc 1 cái xe nhỏ màu xanh lá cây đậm, cho mình chơi. Màu xanh đó giống với màu chú lính nằm ở ngoài đường hẻm mà mình thấy thích, má không cho lượm đó.
Chỉ là suy đoán liên kết 2 kí ức đó lại, có lẽ là má thương, má thấy thích đồ chơi quá, hôm sau má mua cho cái đồ chơi. [心]
Rồi mình còn nhớ, có lẽ cũng chỉ tầm 3 tuổi, lúc ba còn sống, mình đã có 1 suy nghĩ: "Ủa, mình thích gọi "mẹ" hay gọi "má" đây ta?" Kết quả, là mình chuyển sang gọi "má" cho đến bây giờ luôn nè. Nhưng mà kí ức đứa bé 2-3 tuổi lon ton gọi "Mẹ Hạnh mẹ Hạnh mẹ Hạnh", mình vẫn nhìn thấy rõ như hôm nào. Kí ức mình dắt má ra xem chú lính xanh, rồi hôm sau má mua đồ chơi cho mình, thì mới bất chợt nhớ lại lúc 8:26pm, rồi rơm rớm nước mắt. [心]
Ghi lại, để nhớ. Thời gian tuyệt vời, hạnh phúc! Má, Ngoại ngủ ngon nha! [心]
Love all the time. Love my home sweet home! [心]
#幸福每一天#*
#平安喜樂#*
#愛在陽光燦爛時#*
#美妙的禮物#*
#南無阿彌陀佛#*
#Home Sweet Home#*
#Love & Happiness#*
#Fri, Aug 5, 2022#*Love time (2)
*9:35pm*Diary
願上天保佑我親愛的媽媽和外婆,我朋友阿姮的媽媽天天都健康平安!感恩![心]
Hihi, má mới gọi cho mình lúc 8:33pm, nói chuyện 8'39s à. Má hỏi câu đầu tiên, là mai mình có về nhà không. Dạ về chứ hihi! Để xem mai đi chuyến mấy giờ, về nhà sớm một xíu, ngủ một giấc đã đời bên cạnh má, thích lắm luôn hà! [太开心][心]
Má kể, trưa nay 2pm cậu Đông chở Ngoại, má ngồi phía sau giữ Ngoại, chạy ra chỗ CA Phường 4 để làm CCCD. 2h đi, 2h45 đã về đến nhà. Người cao tuổi, nên được ưu tiên, ra là làm luôn. Về đến nhà, Ngoại nói, đi đường Ngoại sợ xa, Ngoại phải vái. Ngoại quen với cái giường thôi hà, nay được chở đi ra ngoài một chút, hình như là sợ nè. Thương ghê! [心]
Trước khi má gọi cho mình, 8:26pm đến dưới chung cư Đạo tràng với anh, chuẩn bị đi thang máy lên, mình chợt nhớ lại một câu chuyện hồi bé, chỉ khoảng hơn 2-3 tuổi, hồi ba mình còn sống. Mình kể anh nghe, rồi rơm rớm nước mắt luôn hà. Đến trước cửa Đạo tràng, mà mình còn chưa dứt cơn khóc, anh cười, ghẹo, nói nén lại đi, tối về khóc tiếp. [笑cry]
Phải kể lại từ chuyện ăn xong ở 407, leo lên xe, anh chuẩn bị chở mình qua Đạo tràng. Chỗ nhà kế bên 407, ai đó mở loa, ca vọng cổ, có nhân vật người mẹ, xưng là "mẹ." Mình chợt bật cười. Anh hỏi cười cái gì. Mình kể chuyện hồi trưa, khoảng 12:25pm, bé Xuân Mai đợi má đến đón. Lúc má bé đến, Xuân Mai hô lên: "Má con đến rồi, goodbye teacher, con về." Bé Duyên liền hỏi: "Ủa, con gọi má chứ không phải gọi mẹ à?" Xuân Mai trả lời: "Dạ, con gọi má, con là người miền Nam mà, con đâu phải người Bắc đâu", rồi Xuân Mai mở cửa về.
Lúc này Duyên mới cười, kể chuyện, có quen một cậu bé học trò, bữa đó Duyên hỏi: "Con đi chơi với ba mẹ à?" Bé trả lời: "Dạ, con không có mẹ, con đi chơi với má với ba con." [笑cry] Bé Uyên cũng nói thêm: "Ah, vậy là giống với chương trình gì của Trấn Thành, hỏi "Ba con đâu?" Thằng bé trả lời: "Con không có ba." Cả trường quay đang trùng xuống, xúc động, thì: "Con đi với bố con." [哈哈]
Kể anh nghe trên đường anh chạy xe qua Đạo tràng, đến sân Chung cư, mình nói là hồi bé mình cũng bi ba bi bô gọi má là "Mẹ Hạnh, mẹ Hạnh, mẹ Hạnh." Hồi đó ba vẫn còn sống, nên mình chỉ tầm 2-3 tuổi thôi hà.
Lên đến chỗ thang máy, mình chợt nhớ ra, kể anh nghe, chuyện má đang nấu ăn, mình đi ra ngoài đường hẻm - kế bên nhà chơi. Mình thấy 1 cái đồ chơi chú lính bằng nhựa, bị vứt dưới đất, thế là chạy lon ton vào nhà, gọi "Mẹ ơi mẹ ra đây có cái đồ chơi này hay lắm." Má ra, dọa mình: "Không có lụm được đâu con, có ma đó, đi về." Mình cứ nhìn theo đồ chơi đó, tiếc nuối. Hồi bé nhà nghèo mà, đâu có đồ chơi này nọ.
Nhưng mà mình nhớ, có lẽ qua hôm sau, má đi chợ về, gọi: "Thủy Thủy, ra đây, mẹ cho cái này nè." Má đưa cho mình cái bánh da lợn xanh xanh, thêm một cái đồ chơi, giống như cái giỏ xách, hoặc 1 cái xe nhỏ màu xanh lá cây đậm, cho mình chơi. Màu xanh đó giống với màu chú lính nằm ở ngoài đường hẻm mà mình thấy thích, má không cho lượm đó.
Chỉ là suy đoán liên kết 2 kí ức đó lại, có lẽ là má thương, má thấy thích đồ chơi quá, hôm sau má mua cho cái đồ chơi. [心]
Rồi mình còn nhớ, có lẽ cũng chỉ tầm 3 tuổi, lúc ba còn sống, mình đã có 1 suy nghĩ: "Ủa, mình thích gọi "mẹ" hay gọi "má" đây ta?" Kết quả, là mình chuyển sang gọi "má" cho đến bây giờ luôn nè. Nhưng mà kí ức đứa bé 2-3 tuổi lon ton gọi "Mẹ Hạnh mẹ Hạnh mẹ Hạnh", mình vẫn nhìn thấy rõ như hôm nào. Kí ức mình dắt má ra xem chú lính xanh, rồi hôm sau má mua đồ chơi cho mình, thì mới bất chợt nhớ lại lúc 8:26pm, rồi rơm rớm nước mắt. [心]
Ghi lại, để nhớ. Thời gian tuyệt vời, hạnh phúc! Má, Ngoại ngủ ngon nha! [心]
Love all the time. Love my home sweet home! [心]
#幸福每一天#*
#平安喜樂#*
#愛在陽光燦爛時#*
#美妙的禮物#*
#南無阿彌陀佛#*
#Home Sweet Home#*
#Love & Happiness#*
#Fri, Aug 5, 2022#*Love time (2)
*9:35pm*Diary
#LABOUM[超话]#
【220806】官推转推#郑昭娟[超话]#相关
©
翻译:棋子
#WSG Wannabe 全体 曲 音 源 公 开 通 知
管弦乐团和WSG Wannabe合作献上的抒情曲 ♪ 闭上眼睛的话♪ 音 源 终于公开了
对这首传达好比炎炎夏日闪耀的波浪一样令人依依不舍的思念的歌曲好奇的话⁉️
8月6日 (周六) 下午6点! 在me lon见面
【招新公告】:https://t.cn/A6xwKeLo
【220806】官推转推#郑昭娟[超话]#相关
©
翻译:棋子
#WSG Wannabe 全体 曲 音 源 公 开 通 知
管弦乐团和WSG Wannabe合作献上的抒情曲 ♪ 闭上眼睛的话♪ 音 源 终于公开了
对这首传达好比炎炎夏日闪耀的波浪一样令人依依不舍的思念的歌曲好奇的话⁉️
8月6日 (周六) 下午6点! 在me lon见面
【招新公告】:https://t.cn/A6xwKeLo
之前这本书大陆也想出版吧,好像银币翻译过诶!
这一段应该就是这本书里的“不过仪式魔法这种艺术,稍微有些不同。它没有画布可以作画,没有观众为你鼓掌。而且无论一位巫师的初衷多么无私(甚至对他人大有益处),最终也只能独自表演,独自落幕,默默地欣赏并亲手结束。巫师身兼数职,是老师、是学生、是媒体、是指挥、是表演者、是场所、是观众,也是批评家。巫师只能通过自己的变化来延展感知对他人的影响,也只能在自我灵魂寂静的至圣之所中评判成果。
如果我在魔法方面的尝试和努力,刚好让我趋近自我价值的实现,很好;如果我的工作和研究为我的健康、幸福、智慧或成就感带来不同的体验,也很好;但这一切的一切,都不是我在魔法之路上寻求的目标。对于那些想象自己是名巫师的人,与其问“为什么使用魔法”,倒不如问问我下面提到的问题——这可是我每天重复,奋力寻求的问题:
我真的是艺术家吗?我挥笔而就这奇特又怪异的画面,是否源自疯狂的情感,让魔法之路丰腴,使生命愿景开端?又或者,我有没有利用能力规避命运的安排?我是在逃避自己吗?当我披上巫师斗篷,步入神殿,是否以巫师自视,胸有成竹,去迎接天堂与地狱之门,为灵魂的喜悦凯旋而战;是否泰然自若,准备为灵性提升跨步一跃?又或者,我只是个疯疯癫癫的傻瓜,穿着奇装异服,在严肃生活的空当装模作样地耍魔术呢?”
我想到这一段我就不想看湾湾子翻译的了[笑cry],我对这本书内容的了解是上次Lon爷爷在上海跟我们讲的,哈哈哈哈哈哈哈哈哈哈他本人讲出来比较好笑,带着自黑。但是我更喜欢银币的翻译。
这一段应该就是这本书里的“不过仪式魔法这种艺术,稍微有些不同。它没有画布可以作画,没有观众为你鼓掌。而且无论一位巫师的初衷多么无私(甚至对他人大有益处),最终也只能独自表演,独自落幕,默默地欣赏并亲手结束。巫师身兼数职,是老师、是学生、是媒体、是指挥、是表演者、是场所、是观众,也是批评家。巫师只能通过自己的变化来延展感知对他人的影响,也只能在自我灵魂寂静的至圣之所中评判成果。
如果我在魔法方面的尝试和努力,刚好让我趋近自我价值的实现,很好;如果我的工作和研究为我的健康、幸福、智慧或成就感带来不同的体验,也很好;但这一切的一切,都不是我在魔法之路上寻求的目标。对于那些想象自己是名巫师的人,与其问“为什么使用魔法”,倒不如问问我下面提到的问题——这可是我每天重复,奋力寻求的问题:
我真的是艺术家吗?我挥笔而就这奇特又怪异的画面,是否源自疯狂的情感,让魔法之路丰腴,使生命愿景开端?又或者,我有没有利用能力规避命运的安排?我是在逃避自己吗?当我披上巫师斗篷,步入神殿,是否以巫师自视,胸有成竹,去迎接天堂与地狱之门,为灵魂的喜悦凯旋而战;是否泰然自若,准备为灵性提升跨步一跃?又或者,我只是个疯疯癫癫的傻瓜,穿着奇装异服,在严肃生活的空当装模作样地耍魔术呢?”
我想到这一段我就不想看湾湾子翻译的了[笑cry],我对这本书内容的了解是上次Lon爷爷在上海跟我们讲的,哈哈哈哈哈哈哈哈哈哈他本人讲出来比较好笑,带着自黑。但是我更喜欢银币的翻译。
✋热门推荐