Thời gian gần đây, mình hay bất an, mình không rõ tại sao lại như vậy. Nó giống như việc bạn tưởng chừng bản thân biết rõ hiểu thấu rất nhiều việc nhưng cũng dường như bạn chẳng biết gì cả. Mọi thứ vừa rõ ràng cũng lại vừa mơ hồ. Cảm giác bất an mỗi ngày, mỗi ngày lớn lên thêm một chút trong tâm trí mình. Luôn tự nói với bản thân rằng là do mình nhạy cảm, là do mình nghĩ nhiều rồi. Nhưng, sự thật là nó cũng chẳng khiến mình khá hơn chút nào.
Thi thoảng mình hay bị như vậy, bỗng ở một giây phút nào đó giữa đường đời, có một loại xúc cảm khó gọi tên xâm chiếm lấy mình. Có lúc chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vội tan. Cũng có lúc kéo dài đến vô tận tháng năm dài. Sự bất an này cũng vậy.
Chẳng biết là lần thứ bao nhiêu mình va phải nó. Xuất hiện không một lý do. Khiến mình mơ hồ suốt một đoạn thời gian. Và rồi một ngày đẹp trời sẽ biến mất. Nên mình thường lựa chọn không truy tìm nguyên nhân hay lý do của những xúc cảm lạ thường này. Mà mình lựa chọn hoà thuận và sống chung với nó, cho đến lúc nó muốn rời đi.
Và đi kèm với sự bất an có lẽ là khoảng thời gian mình nhạy cảm đến lạ. Bình thường đã là một kẻ hay nghĩ ngợi, vào những thời điểm như vậy thì mọi thứ dường như cứ thế over hơn rất rất nhiều. Mọi người xung quanh thường nói mình là một kẻ nhạy cảm đến đáng thương. Vì sao lại đáng thương?
Vì sự nhạy cảm của mình luôn khiến mình tự tổn thương bản thân, rất nhiều. Vì sự nhạy cảm của mình, khiến bản thân mình rơi vào cái hố sâu của stress không thể nào thoát ra được. Vì sự nhạy cảm của mình khiến mình chán ghét bản thân vô cùng.
Rất nhiều thời điểm, đứng trước vô số câu chuyện, mình luôn là người nhận ra vấn đề đầu tiên, chỉ là mình không chắc chắn về nó. Khi mọi người bảo rằng chỉ là do mình nhạy cảm, mình hoàn toàn, khẩn thiết mong cầu rằng thật sự chỉ là do mình nhạy cảm, chỉ là do mình suy nghĩ nhiều, tất cả là do mình, từ mình còn câu chuyện thật sự sẽ không đi theo hướng mà mình nghĩ.
Mình chẳng muốn bản thân nhạy cảm tí nào. Nó thật mệt. Nó khiến mình luôn phải một mình đối diện với những điều tồi tệ mơ hồ khi mà chưa một ai kịp nhận ra. Mình mệt mỏi. Thật sự rất mệt mỏi.
Mình luôn chán ghét việc phải nói với ai đó rằng mình không ổn tí nào cả. Mình chán ghét việc phải giải thích hay giải trình với bất kì ai về những việc mình làm. Mình là kẻ một khi đầu óc thanh thản thì sẽ không thể viết ra bất cứ một điều gì cả. Những ngày mình viết nhiều, đăng story thật nhiều, là những ngày mình cảm thấy bản thân mỏi mệt, cô đơn, trống rỗng và kiệt quệ. Chỉ có cách viết ra, chỉ có thể đem tất cả cảm xúc trong mình lúc ấy đặt vào từng con chữ thì mình mới nhẹ nhõm đi một chút ít nào đó.
Mình mệt quá.
Mình đau quá.
Mình chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Mình sẽ không từ bỏ bản thân đâu.
Nhưng mình cũng không muốn tiếp tục nữa.
Mình làm sao thế này.
Thi thoảng mình hay bị như vậy, bỗng ở một giây phút nào đó giữa đường đời, có một loại xúc cảm khó gọi tên xâm chiếm lấy mình. Có lúc chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vội tan. Cũng có lúc kéo dài đến vô tận tháng năm dài. Sự bất an này cũng vậy.
Chẳng biết là lần thứ bao nhiêu mình va phải nó. Xuất hiện không một lý do. Khiến mình mơ hồ suốt một đoạn thời gian. Và rồi một ngày đẹp trời sẽ biến mất. Nên mình thường lựa chọn không truy tìm nguyên nhân hay lý do của những xúc cảm lạ thường này. Mà mình lựa chọn hoà thuận và sống chung với nó, cho đến lúc nó muốn rời đi.
Và đi kèm với sự bất an có lẽ là khoảng thời gian mình nhạy cảm đến lạ. Bình thường đã là một kẻ hay nghĩ ngợi, vào những thời điểm như vậy thì mọi thứ dường như cứ thế over hơn rất rất nhiều. Mọi người xung quanh thường nói mình là một kẻ nhạy cảm đến đáng thương. Vì sao lại đáng thương?
Vì sự nhạy cảm của mình luôn khiến mình tự tổn thương bản thân, rất nhiều. Vì sự nhạy cảm của mình, khiến bản thân mình rơi vào cái hố sâu của stress không thể nào thoát ra được. Vì sự nhạy cảm của mình khiến mình chán ghét bản thân vô cùng.
Rất nhiều thời điểm, đứng trước vô số câu chuyện, mình luôn là người nhận ra vấn đề đầu tiên, chỉ là mình không chắc chắn về nó. Khi mọi người bảo rằng chỉ là do mình nhạy cảm, mình hoàn toàn, khẩn thiết mong cầu rằng thật sự chỉ là do mình nhạy cảm, chỉ là do mình suy nghĩ nhiều, tất cả là do mình, từ mình còn câu chuyện thật sự sẽ không đi theo hướng mà mình nghĩ.
Mình chẳng muốn bản thân nhạy cảm tí nào. Nó thật mệt. Nó khiến mình luôn phải một mình đối diện với những điều tồi tệ mơ hồ khi mà chưa một ai kịp nhận ra. Mình mệt mỏi. Thật sự rất mệt mỏi.
Mình luôn chán ghét việc phải nói với ai đó rằng mình không ổn tí nào cả. Mình chán ghét việc phải giải thích hay giải trình với bất kì ai về những việc mình làm. Mình là kẻ một khi đầu óc thanh thản thì sẽ không thể viết ra bất cứ một điều gì cả. Những ngày mình viết nhiều, đăng story thật nhiều, là những ngày mình cảm thấy bản thân mỏi mệt, cô đơn, trống rỗng và kiệt quệ. Chỉ có cách viết ra, chỉ có thể đem tất cả cảm xúc trong mình lúc ấy đặt vào từng con chữ thì mình mới nhẹ nhõm đi một chút ít nào đó.
Mình mệt quá.
Mình đau quá.
Mình chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Mình sẽ không từ bỏ bản thân đâu.
Nhưng mình cũng không muốn tiếp tục nữa.
Mình làm sao thế này.
也不知道你俩打配合,还是…反正[礼物][礼物]
当亲情里一些彼此心意相通、又彼此默认不需多言的东西真正用言语表达出来的时候,陌生的熟悉感,血缘这种东西,很奇妙很暖[为爱发光]
Ai qing li ,dao jue de ,xu yao geng duo de gou tong he qing gan biao da,bi jing zhe yuan fen ke shi qian shi qian bai ci de hui mou huan lai de。
都要好好珍惜。
当亲情里一些彼此心意相通、又彼此默认不需多言的东西真正用言语表达出来的时候,陌生的熟悉感,血缘这种东西,很奇妙很暖[为爱发光]
Ai qing li ,dao jue de ,xu yao geng duo de gou tong he qing gan biao da,bi jing zhe yuan fen ke shi qian shi qian bai ci de hui mou huan lai de。
都要好好珍惜。
到今天才突然意识到可以AI抠图[允悲][允悲][允悲]每次辛苦擦背景,太蠢了
再次跟风xu,白云甜内搭,babyblue这颜色真嫩,M穿出来觉得有点紧,准备去买豆沙绿L
JOC风衣,U系列这次那个风衣太难抢,JOC这件不喜欢领子,颜色其实也不算太满意,但整体穿上还可以就留下了。
去年优衣库U牛仔裤,好穿,今年看到好像有继续出。
毛拖+pringle蓝波点袜,这双就是普通厚度,结果真的冻脚啊
再次跟风xu,白云甜内搭,babyblue这颜色真嫩,M穿出来觉得有点紧,准备去买豆沙绿L
JOC风衣,U系列这次那个风衣太难抢,JOC这件不喜欢领子,颜色其实也不算太满意,但整体穿上还可以就留下了。
去年优衣库U牛仔裤,好穿,今年看到好像有继续出。
毛拖+pringle蓝波点袜,这双就是普通厚度,结果真的冻脚啊
✋热门推荐