#连淮伟[超话]#⚡️#连淮伟出道三周年快乐#
宁波罗蒙乐园演出
3 夏日奇遇礼包
追着日落,奔向心属地
被温柔的晚风轻轻卷起
趁着夏日,我们一起去狂欢
抵达欢乐又惊喜不断的场地
奇遇礼包:
①手摇旗×150面
②发光手环×150个
③手幅150张(珠光纸)
④冰凉贴300片
⏰领取时间:
7月22日(周五) 15:00-17:00、20:00-23:00
7月23日(周六) 9:30(开园后)-13:30
领取地址:
7月22日(周五)丽豪酒店(具体地址届时通知)
7月23日(周六)罗蒙环球乐园东门游客服务中心(检票处左手边)
领取条件:
参与清凉益夏活动或在小连沙宣直bo间go买产品的梦露可凭相关截图免费领取全套礼包;未参与者可免费领取手摇旗×1,冰凉贴×2。
注:原则上遵循先到先得。https://t.cn/A6aHjXKG ,可在当日提前联系会会,直接在乐园内场领取物品。
跟随舞台浴霸@IXFORM-连淮伟 的脚步,开启一场浪漫的夏日奇遇吧!
手摇旗、手幅设计:@与鱼雨余
文案:栖栖
美工:贝贝
宁波罗蒙乐园演出
3 夏日奇遇礼包
追着日落,奔向心属地
被温柔的晚风轻轻卷起
趁着夏日,我们一起去狂欢
抵达欢乐又惊喜不断的场地
奇遇礼包:
①手摇旗×150面
②发光手环×150个
③手幅150张(珠光纸)
④冰凉贴300片
⏰领取时间:
7月22日(周五) 15:00-17:00、20:00-23:00
7月23日(周六) 9:30(开园后)-13:30
领取地址:
7月22日(周五)丽豪酒店(具体地址届时通知)
7月23日(周六)罗蒙环球乐园东门游客服务中心(检票处左手边)
领取条件:
参与清凉益夏活动或在小连沙宣直bo间go买产品的梦露可凭相关截图免费领取全套礼包;未参与者可免费领取手摇旗×1,冰凉贴×2。
注:原则上遵循先到先得。https://t.cn/A6aHjXKG ,可在当日提前联系会会,直接在乐园内场领取物品。
跟随舞台浴霸@IXFORM-连淮伟 的脚步,开启一场浪漫的夏日奇遇吧!
手摇旗、手幅设计:@与鱼雨余
文案:栖栖
美工:贝贝
#treasure#
Ooh haha yeah ✌️✌️let’s go Everybody knows that she’s the bo-bo-bo-boss right ➡️feed her all my love ❤️love ❤️love ❤️love ❤️turn around come on love ❤️love ❤️love ❤️give me love ❤️love ❤️love ❤️she’s the bo-bo-bo-boss
Ooh haha yeah ✌️✌️let’s go Everybody knows that she’s the bo-bo-bo-boss right ➡️feed her all my love ❤️love ❤️love ❤️love ❤️turn around come on love ❤️love ❤️love ❤️give me love ❤️love ❤️love ❤️she’s the bo-bo-bo-boss
U MÊ
Hắn từ trên giường lết xuống, miệng nói thì chân cũng rất nhanh chóng bò tới chỗ mà đối phương đang đứng, tay đưa lên ngón trỏ và ngón cái làm ra điệu chỉ xin một chút của mình. Người kia thấy hắn bò về phía mình, phản xạ tự nhiên liền lùi ra sau. Chỉ có điều, cách mà Trương Lam Tuyên lùi đi để né Tử Kỳ, người khác lúc này nhìn vào thật cảm thấy chẳng khác gì cậu ta gớm ghiếc đối phương đến mức cực hạn.
“Tránh xa tôi ra!”
“Đi mà anh, em xin một chút thôi mà, một chút thôi…”
Thử tưởng tượng đi, lúc này tự nhiên lại có một thằng con trai quỳ dưới chân mình, người thì chỉ vỏn vẹn có mỗi một chiếc boxer, hai mắt ngáy ngủ đỏ hoe còn đọng ở khóe vài giọt long lanh, chắp tay nài nỉ người kia bằng cái giọng điệu ngọt lịm đã đành, cả gương mặt ngước lên kèm luôn chiếc miệng xị cái môi ra, hàng mi chớp chớp, nói tới nói lui chung quy cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
“Đi mà anh, cho em xin một chút đi mà!”
Thì bản thân cậu, nếu chỉ thưởng cho hắn một cú đạp thôi xem ra cũng đã là quá nhân nhượng nể tình rồi đấy.
“A, ui da…”
Vậy mà hắn ta nhận một cú đạp vào người, khốn đến mức ngã lăn ra sàn vẫn còn tiếp tục nằm đó ăn vạ thêm đôi chút nữa, mặt mày nhăn nhó, miệng mồm ỉ ôi, đến cả cái giọng rên rỉ than đau cũng hết sức là giả trân.
“Ư… hic… đau quá đi à…”
“Tôi nói cho cậu biết, ở cái nhà này con cháu nội ngoại ghé chơi nếu là vào đêm thứ bảy, sáng Chúa Nhật ai nấy cũng phải dậy sớm đi lễ, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
‘Đứa trẻ’ nằm dưới đất ăn vạ lắng nghe từng câu mà người kia nói với mình, trong lòng cảm thấy quả thật không sai chút nào so với lời mà anh Dương từng nói, mặc dù đứng ở vị trí em trai, nhưng Trương Lam Tuyên lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc hơn hẳn, lại còn là người giữ quy tắc nhất trong nhà, có thể nói thừa hưởng nhiều nhất cái ‘gen’ khó tính từ bố của họ.
Từng lời nói ra lúc nào cũng đúng chuẩn mực, lịch sự lễ giáo đến mức cực đoan. Tuổi thì còn trẻ chứ có phải ông già sáu bảy mươi gì đâu, sống với người như vậy khó khăn đã đành. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu nổi Hàn Dương làm sao có thể cùng với Lam Tuyên lớn lên đến tận bây giờ.
“Nè! Cậu lại tiếp tục ngủ đó à?”
“Em nào đâu có dám, em vẫn đang vểnh tai lên lắng nghe anh dạy đời nè... anh Tuyên à, chẳng phải em chỉ vừa mới tới nhà của chúng ta được còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng hay sao? Em làm sao mà biết rốt cuộc con cháu anh chị trong nhà của anh trước kia thế nào, cái gì gọi là nội quy, cái gì gọi là thói quen nếp sống sinh hoạt nhà mình em đều chưa từng biết mà…”
“…”
Thấy đối phương không đáp lại, hắn tiếp tục lết cái thân trần như nhộng của mình ngồi bẹp dưới sàn, tưởng người kia không có lý để cãi lại, miệng mồm càng điêu ngoa hơn bắt đầu biện trình lý lẽ.
Hắn từ trên giường lết xuống, miệng nói thì chân cũng rất nhanh chóng bò tới chỗ mà đối phương đang đứng, tay đưa lên ngón trỏ và ngón cái làm ra điệu chỉ xin một chút của mình. Người kia thấy hắn bò về phía mình, phản xạ tự nhiên liền lùi ra sau. Chỉ có điều, cách mà Trương Lam Tuyên lùi đi để né Tử Kỳ, người khác lúc này nhìn vào thật cảm thấy chẳng khác gì cậu ta gớm ghiếc đối phương đến mức cực hạn.
“Tránh xa tôi ra!”
“Đi mà anh, em xin một chút thôi mà, một chút thôi…”
Thử tưởng tượng đi, lúc này tự nhiên lại có một thằng con trai quỳ dưới chân mình, người thì chỉ vỏn vẹn có mỗi một chiếc boxer, hai mắt ngáy ngủ đỏ hoe còn đọng ở khóe vài giọt long lanh, chắp tay nài nỉ người kia bằng cái giọng điệu ngọt lịm đã đành, cả gương mặt ngước lên kèm luôn chiếc miệng xị cái môi ra, hàng mi chớp chớp, nói tới nói lui chung quy cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
“Đi mà anh, cho em xin một chút đi mà!”
Thì bản thân cậu, nếu chỉ thưởng cho hắn một cú đạp thôi xem ra cũng đã là quá nhân nhượng nể tình rồi đấy.
“A, ui da…”
Vậy mà hắn ta nhận một cú đạp vào người, khốn đến mức ngã lăn ra sàn vẫn còn tiếp tục nằm đó ăn vạ thêm đôi chút nữa, mặt mày nhăn nhó, miệng mồm ỉ ôi, đến cả cái giọng rên rỉ than đau cũng hết sức là giả trân.
“Ư… hic… đau quá đi à…”
“Tôi nói cho cậu biết, ở cái nhà này con cháu nội ngoại ghé chơi nếu là vào đêm thứ bảy, sáng Chúa Nhật ai nấy cũng phải dậy sớm đi lễ, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
‘Đứa trẻ’ nằm dưới đất ăn vạ lắng nghe từng câu mà người kia nói với mình, trong lòng cảm thấy quả thật không sai chút nào so với lời mà anh Dương từng nói, mặc dù đứng ở vị trí em trai, nhưng Trương Lam Tuyên lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc hơn hẳn, lại còn là người giữ quy tắc nhất trong nhà, có thể nói thừa hưởng nhiều nhất cái ‘gen’ khó tính từ bố của họ.
Từng lời nói ra lúc nào cũng đúng chuẩn mực, lịch sự lễ giáo đến mức cực đoan. Tuổi thì còn trẻ chứ có phải ông già sáu bảy mươi gì đâu, sống với người như vậy khó khăn đã đành. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu nổi Hàn Dương làm sao có thể cùng với Lam Tuyên lớn lên đến tận bây giờ.
“Nè! Cậu lại tiếp tục ngủ đó à?”
“Em nào đâu có dám, em vẫn đang vểnh tai lên lắng nghe anh dạy đời nè... anh Tuyên à, chẳng phải em chỉ vừa mới tới nhà của chúng ta được còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng hay sao? Em làm sao mà biết rốt cuộc con cháu anh chị trong nhà của anh trước kia thế nào, cái gì gọi là nội quy, cái gì gọi là thói quen nếp sống sinh hoạt nhà mình em đều chưa từng biết mà…”
“…”
Thấy đối phương không đáp lại, hắn tiếp tục lết cái thân trần như nhộng của mình ngồi bẹp dưới sàn, tưởng người kia không có lý để cãi lại, miệng mồm càng điêu ngoa hơn bắt đầu biện trình lý lẽ.
✋热门推荐