Tròn một tháng chúng tôi kết thúc kì thi tốt nghiệp THPT. Mới một cái chớp mắt giờ tất thảy những yêu thương nơi cấp ba chỉ gói gọn trong hai chữ "Kỷ Niệm".

Nhớ lần đầu tiên nhận lớp có những người bạn cũ cũng nhiều gương mặt xa lạ. Chúng tôi mất một năm để quen nhau, một năm để hiểu nhau hơn và một năm lưu lại dấu ấn tuổi 17, 18. Nhớ ngày hè năm đầu tiên ấy, lần đầu cả lớp cùng lao động, vừa nóng vừa mệt mà cũng vui biết bao. Nhớ ngày 20/10, 8/3 lần đầu được nhận những món quà từ các bạn nam lớp mình. Nhớ chuyến trải nghiệm đầu tiên đến K9 Đá chông & Làng văn hóa các dân tộc Việt Nam cùng cô giáo chủ nhiệm và hai thầy cô thực tập. Nhớ kỉ niệm thành lập đoàn đầu tiên cả lớp tổ chức sinh nhật cho cô Phương. Nhớ khi cả lớp cùng kéo bầy đàn đi cổ vũ bóng chuyền, kéo co, dù thắng hay thua thì mọi khoảnh khắc chúng tôi bên nhau đều trở thành những mảnh ký ức tuyệt đẹp.

Nhớ năm lớp 11 ấy cả lớp cùng nỗ lực giành lấy tấm bằng khen treo lên bục giảng. Nhớ trải nghiệm lần hai cùng thầy Quý đến Chí Linh - Hải Dương & SunWorld Hạ Long. Nhớ lần đầu tổ chức Boy's Day. Nhớ những ngày dịch bệnh bùng phát phải chia đôi lớp học sáng học chiều. Nhớ khi kiểm tra bài cũ dưới lớp hết mình canh giáo viên để máy môi hỗ trợ. Nhớ những khi lén lút ngăn bàn quay bài, lén lút nơi cuối lớp ăn vụng, lén đá dép đứa khác bay xuống cuối lớp.

Mỗi ngày mỗi ngày bên nhau dường như thấy mọi thứ là tất yếu, cho đến năm cuối cấp chúng tôi mới cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự trôi chảy của dòng thời gian. Năm cuối dù là nam hay nữ cũng cố tranh thủ thời gian, né nhau để ghi lại, tạo ra một chiếc video tặng cho nửa còn lại của lớp. Bí mật trang trí lớp rồi cùng nhau ngồi lại, xem chiếc video ấy, có thể sảng khoái cười vì những chiếc ảnh dìm, vì những thươc phim đáng yêu, cũng xúc động vô cùng vì tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Cùng nhau chuẩn bị đồ ăn lẩu, vui vẻ liên hoan, nhận cái bắt tay, lời chúc từ thầy giáo. Đầu tháng 7 tất bật tổ chức vội sinh nhật cho thầy Việt, cùng nhau cả lớp nháy chiếc ảnh tuổi 17, 18 cuối cùng.

Năm cuối hơn bao giờ hết chúng tôi ý thức về tầm quan trọng của kỳ thi sắp tới, về ước mơ đặt chân đến những trường đại học mà chúng tôi muốn. Cho dù nắng nóng hay mưa gió vẫn cố gắng đến trường. Dù là tiết tự nhiên căng não, tiết xã hội lén lút ngăn bàn học môn thi khối hay tiết văn mệt nhoài, trống một cái là cả lớp gục hết xuống, dù mệt đến đâu vẫn nỗ lực hết mình ôn luyện. Dẫu cho dịch bệnh phải ở nhà vẫn cố gắng khắc phục để vô học zoom hoặc là tự mình ôn tập.

Càng về những ngày cuối không khó để bắt gặp tình cảnh như này: Hơn 12h đêm vẫn thấy các bạn on để học bài, hỏi bài, 5h dậy bật lên đã thấy một loạt on rồi. Dậy sớm học bài không nổi thì đứa nọ thúc đứa kia cùng dậy. Đợt ôn cấp tốc, nắng nóng cỡ mấy, chỉ cần là môn thi khối đều nỗ lực đến lớp nghe giảng. Buổi ôn văn gật gà gật gù vẫn cãi cố "Em nhắm mắt thôi chứ em không ngủ" :)))) Những ngày này chúng tôi nghe thấy vô vàn chữ "cuối cùng" cũng nhận được vô số lời chúc may mắn. Buổi học cuối cùng, nhìn từng thành viên bước ra khỏi lớp, từng chiếc xe nối đuôi rời nhà xe, trong lòng lại có chút bồi hồi không nỡ, cũng tràn đầy mong chờ.

Có đôi lúc chỉ muốn kì thi nhanh đến một chút, thi luôn đi cho đỡ mệt. Để rồi khi kinh qua kì thi cuối cùng của thời học sinh, hồi trống vang lên, giám thị yêu cầu "Đã hết giờ, các em dừng bút nộp bài", thước phim về những ngày niên thiếu ấy chính thức đi đến hồi kết. Bước ra khỏi cánh cổng trường, mang theo nguyện ước của bản thân chúng tôi sẽ đặt chân đến với những vùng đất mới, bước sang tuổi 18, cũng là sẽ bước đến ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Có những nụ cười tưởng chừng không bao giờ tắt, có những niềm vui tưởng chừng sẽ mãi kéo dài. Cho đến khi chúng tôi rời xa nhau. Mọi thứ chỉ còn lưu lại trong trái tim mỗi người những ký ức về năm tháng cấp ba ấy. Chúng tôi rồi sẽ đều đi những con đường khác nhau trong đời, nhưng dù đi tới đâu, chúng tôi cũng mang theo mình một phần của nhau.

Gửi đến 12A1 của tớ:

Dịch bệnh Covid nợ chúng ta một buổi lễ trưởng thành. Có lẽ cũng vì vậy tớ cảm thấy chúng ta dường như chưa từng rời xa, vẫn tà áo trắng ấy, vẫn sân trường ấy, vẫn lớp học ấy, tận sâu trong tớ mọi thứ như thể vẫn vẹn nguyên như vậy. Dẫu cho bề ngoài có mang dáng dấp trưởng thành đi chăng nữa, chúng ta vẫn mãi là thiếu niên.

Có lẽ tớ đã quên một số chuyện, sau này cũng có thể không nhớ mặt một vài người nhưng tớ sẽ không bao giờ quên tớ đã có những năm tháng cấp ba, có những người thầy, người bạn tuyệt đến cỡ nào.

Cảm ơn vì thanh xuân đã gặp gỡ các cậu. Để rồi những niềm vui khi bên nhau, những giọt nước mắt rơi xuống lại trở nên đẹp đẽ đến vậy ♡

#NhânThủy.
#02.07.2021##11:20.pm#

Có vị sư kia đang lấy nước sau hè, múc nước trong lu ra để sử dụng. Trong lúc lấy nước thì sư có động đậy cái lu, do vậy mà động ổ của bò cạp sống phía dưới. Mấy con bò cạp chạy tán loạn, vì sợ chúng chạy vô phòng ngủ nên sư bắt từng con đến cái đằm phía sau vườn. Mỗi lần bắt như vậy đều bị bò cạp chích vào người. Sư không khóc than giẫy dựa hay tức giận các con bò cạp. Rồi cuối cùng sư cũng bắt hết đám bò cạp ấy ra. Chú tiểu chơi trong vườn có thấy nhưng không dám lại giúp, vì sợ bị chích. Đợi xong việc chú tiểu hỏi sư:
- Bộ sư không sợ bò cạp sao?
- Không nè tiểu. Sư cừoi đáp
- Bò cạp chích sư không đau à?
- Có chứ. Sư thành thật nói.
- Vậy sao sư còn để cho chích nhiều vậy.
Sư cười từ hoà trả lời chú tiểu:
- Bản năng của bò cạp là chích đối phương vì tự vệ. Bản năng của sư vì tình thương. Dẫu bò cạp có chích sư thì sư vẫn thương chúng nó và bảo vệ chúng khỏi bị tổn thương. Cũng giống như sư thương tiểu vậy đó
Nói xong hai sư trò cười một tràng thật to rõ.

Nhớ mang máng lại câu chuyện về tình thương yêu bao la. Về cái bản năng của tình thương đó. Mình nghĩ mình thương em cũng gần giống vậy, khác chút là mình hơm chịu được khi bị phảm dame từ em. Khó chịu thôi, chứ qua rồi sau đó thì mình vậy àh, mình vẫn yêu em thật nhiều theo cách yêu của mình .

Nay em có nhiều biểu cảm thấy cưng lắm. Nghi nhận đó, không muốn nói với em, để em tự nhiên phât huy sẽ hay hơn là khuyến khích em phát huy. Điều đó là cưỡng cầu. Đủ yêu thương em sẽ làm được như vậy, đủ tha thứ thì em sẽ làm được hơn vậy. Vấn đề vẫn là em hiểu mình cần chọn cho bản thân nhân cách nào được gọi là tuyệt mỹ cho em. Đẹp ngừoi rồi mà nết cũng đẹp nữa thì thôi chứ, ai chơi cho lại .

Túm lại thì yêu em lắm, mong sao dịch lắng dịu lại để mình và em gặp nhau, trao nhau từng nụ hôn dài để thoả lòng mong nhớ. Nhớ em quá đi mất. Hơm biết em có nhớ mình nhiêu hơm nữa hí hí [偷笑].

Lại yêu xa nhớ

#水仁間#*
Kẻ đáng ghét, cực kỳ cực kỳ đáng ghét! [怒]
Sáng "sớm" hôm nay thì gây sự với mình. Viện cớ nào là hạn chế tương tác FB, bộ ảnh Hoa Sen của mình đẹp như vậy, mà đợi nguyên từ tối hôm kia - T3-8/6 đến tối hôm qua - T4-9/6, mà không có một chút động thái like nào cả. Bực bội, mình nói, dọa chặn luôn FB thì nổi nóng ngược lại với mình. Mình điên quá, tự ngược đãi tự đánh tự khóc, hét ầm lên, mới hạ giọng xuống, mà cũng chả thấy năn nỉ. Nói chuyện tới 1h38 thì lăn ra ngủ trước. 6h45 mình dậy đi làm, thấy im ru, nghĩ còn ngủ. Đến 9h hơn vẫn im, vậy nên mình mới thử gọi.
9:38am bắt đầu gọi, từ Zalo, Messenger đến điện thoại. Điên thật luôn á, suốt 1 tiếng đồng hồ, không tính Zalo, Mess thì điện thoại 18 cuộc gọi nhỡ. Ban đầu còn nghĩ là ngủ, sau lại sợ ngất xỉu hay đột quỵ gì trong phòng, vì ngày thường chuông điện thoại reo là nghe, bắt máy liền, mà sáng nay gọi miết gọi miết, cháy cả máy cũng im lìm không động tĩnh. Hoảng lên, đã soạn tin nhắn cho sư huynh người đó, chuẩn bị gởi, thì 10:59am mới gọi lại cho mình, nói ngủ quên, để chế độ im lặng, nên không biết gì.
Tin nổi không?
Mới hôm qua gây sự, nay chơi trò này à. Mình điên lên, nói muốn chia tay thì nói thẳng, chứ chơi trò kỳ cục vậy mà coi được à. Lo gần chết, hoảng cả lên, vừa nhắn cho sư huynh vừa bật khóc. Chậm 1 phút nữa là gởi tin nhắn nói sư huynh gọi điện với chạy qua tìm dùm rồi. Đúng khiến người ta lo, hoảng đến sôi máu luôn mà. [怒]
Rồi tối nay đi Đạo Tràng tiếp như tối qua, lại bật chế độ im lặng nữa đi. Mà giờ 10:22pm rồi, đi chưa về nữa.
Càng ngày càng lộ rõ rồi ha. Cuộc tranh cãi nào cũng đều không thèm nhường nhịn mình, mà còn dám nói "như vậy không có nghĩa là không yêu thương em", bực bội dễ sợ. Toàn chọc mình lên cơn tự hành hạ, mới nhẹ giọng đi. Bực bội ghê gớm luôn. [怒]
Chắc mình lại đang duy trì mối quan hệ sai cách, đặt nặng tình cảm quá, nên ngày càng suy nghĩ mông lung, tưởng tượng theo chiều hướng xấu. Nhưng mà:
"Yêu như thế nào để được bền lâu?
Tình yêu nào không qua những gian lao thử thách?
Vào những khoảnh khắc quyết định đời mình, tất cả cảm giác đó bỗng dưng biết mất.
Yêu như thế nào mới được hạnh phúc đây?
Tình yêu nào mãi mãi trường tồn?
Nếu có thể rũ bỏ, cả hai ta cùng tình nguyện, mà không oán hận..."
Lời dịch của một ca khúc trong phim "Tuyệt Thế Song Kiêu" của Thiên Tâm, Tae, Lâm Chí Dĩnh - mà mình xem từ hồi 13 tuổi, vẫn nhớ đến giờ. Sau 20 năm, lời ca khúc ấy, lại là điều mà mình tự hỏi bây giờ...
10:27pm mới đi về, gọi cho mình nè.
Hồi trưa dậy, gọi cho mình một lúc, từ gần 11h đến 12h15, thì đi luyện khí gì đó, để máy cho mình nhìn. Trước đó còn đòi ăn nữa. Hứ, thấy ghét. Bực lắm, mà vẫn phải đặt cơm chiên hạt sen cho người đáng ghét đó. Vừa luyện khí xong, 12:35pm là người ta ship cơm đến.
Tự nhiên tốn nước mắt với lên tăng xông vì người này quá. Chiều qua ở nhà, má với mợ Thảo lại vào chủ đề quen thuộc, mợ Thảo hỏi, mình nhận có người yêu luôn rồi, mà chưa kể cụ thể làm gì, ở đâu. Chẳng biết đến Tết có thuận lợi dẫn về không, mà dẫn về rồi có phản đối gì không. Haizzz.
Thôi thì cứ hiện tại vui trong cảm giác lên tăng xông được khi nào thì hay khi ấy vậy. [哼]
Chuyện của hôm nay, T5-10/6/2021 đó. Ghi lại, đợi gặp, trả thù vụ 18 cuộc gọi nhỡ mới được. [阴险]
#碧水成仁#*
#心#*
#I Love You#*
#Je t'aime#*
#水玲瓏#*
#真愛無悔#*
#愛在陽光燦爛時#*
#璀璨人生#*
#范成仁#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Thu, Jun 10, 2021#*
Người đáng ghét luyện khí gì gì đó. [哼]
Pics PrtScr: 12:06-12:22pm
*10:38pm*Diary
***


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 我始终坚定如山,信仰如磐,坚信坚信着的理念,如当飞蛾扑火在破晓中璀璨,追逐花束和真理。人们常用“日月经天,江河行地”来形容人的贡献与精神,流传千古。
  • 留一点沉默的时间,于己于人,都是最大的善良。不要小看那几分钟,它不仅代表了一个人的时间观念,也体现了一个人的人生态度。
  • 喜欢是多么罕见的事情,你生活的圈子就那么大,好不容易碰到一个有好感的人,把你折磨的彻夜难眠,告诉他一下,怎么了,矜持要是有用的话,哪来的那么多单身,你说你没那么
  • 高仿男装之所以人们喜欢买高仿,是因为高仿的一般比官方的便宜,但是高仿即便模仿得再精妙,它的做工上总会与真的有差距,比如走线、留香、剪裁等等,再者是渠道的区别,高
  • 21. 除开有益健康的生活纪律之外,对待自己也要温柔一点, 你只不过是宇宙的孩子,与植物、星辰没什么两样, 你有权利生活在这个世界上。 4. 你可以不喜欢
  • 令我印象最深的一句话“希望你们喜欢我是一件开心的事,希望我们的相遇能让你们成为更好的自己,让我们,越来越好吧” 他‮步一‬一个脚印走过来,这一路的‮辛艰‬经
  • 11、我只是路人,从风的身边经过。11、我只是路人,从风的身边经过。
  • #燕教授[超话]# 就算孕期不减肥 但每天早餐都会吃简餐简餐里有人体必须要摄入的优质碳水,优质蛋白质,不饱和脂肪,还有16种人体所需的营养素。比如维生素ABCD
  • 德子小时候的衣服虽然素缝缝补补的,但笑得很憨(不是)手上还有机器人玩具,很可能是收到的生日礼物,也可能是自己做的,总之这个时期的德子有兄弟有初恋,精神状况良好(
  • 危急时刻显身手 见义勇为好司机 北汽九龙五车队的王光师傅热情、开朗,运营服务中没有发生过投诉,遇到投脾气的乘客还能与之神聊一番,对车队的工作也十分支持。【#
  • 感觉没有野外生存能力,带它下楼晒个太阳都得一直贴着我才行,95%是租户搬走不带走的。感觉没有野外生存能力,带它下楼晒个太阳都得一直贴着我才行,95%是租户搬走不
  • #结婚是人生的必选项吗# #一个人过得好还要结婚吗# 总有人在问,你为什么还不结婚,总有人在说,钱赚的再多不成家也是失败的,总有人在催,你再不结婚以后就更不好找
  • 为此,齐贵龙积极响应政府号召,转变传统畜牧方式,注重草畜平衡、减少牛羊数量,改良育种、围封禁牧,让草原大地“喘口气”。为此,齐贵龙积极响应政府号召,转变传统畜牧
  • 当明天变成了今天,又成为了昨天,再后来真的成为了记忆中不再重要的“某一天”,我们才发现自己在不觉中已经被时间推出了好远,推出了皱纹、白发, 推丢了曾经重要的朋友
  • 察其形稍苏,脉稍充,与桃仁承气,一日三帖下之,皆是血块痰积方止。食也空,色也空,酒囊饭袋养残生。
  • 而特斯拉的超级充电桩,很少会出现这种情况,也几乎没有油车占位的情况,因为它的车位是有地锁的,而且又是特斯拉自营的,所以一旦出现故障,特斯拉会及时的进行检修,使用
  • ”陈长江说,他调取了吴某某入职一周以来的电梯、楼道、小区监控,发现她总是抱着手机自顾自往前走,或者独自跟小区的业主聊天,孩子在后边跟不上,经常脱离视线。变故--
  • ”孔子答:“我又从阴阳变化来求道,十二年了还是未能得道。”老子问:“你是怎样求道的呢?
  • ​选择留在蜀国也是由于魏国所逼迫,他本身自己是没有背叛的意思,魏国也没有任何的理由去惩罚他的家人们。 ​选择留在蜀国的姜维,他之后所有的一切也没有让诸葛亮失望
  • [打call]欢迎肖战宝贝回家[哇]恭喜荣获肖战微博品质演员[哇]恭喜肖战成为奥利奥品牌代言人[哇]肖战自在如风,做你自己,我喜欢肖战[哇]恭喜肖战成为YSL护