[别担心,我可以等。]

Phần 1.

"Làm người yêu anh nhé?"

"Vâng"

Cô nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với câu hỏi của Chu Diệc Nhiên. Diệc Nhiên cười rạng rỡ đưa tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của Giản An An vào lòng.

Bầu trời đêm đen lạnh lẽo, khác với trái tim ấm áp của họ trái tim của Cố Thành lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh dựa vào bức tường bên cạnh nhà cô, đưa tay ôm lấy gương mặt góc cạnh của mình anh biết mình thua rồi.

Cố Thành và Giản An An là thanh mai trúc mã, họ bên nhau 10 năm, anh cũng thích cô 10 năm. Hôm nay là sinh nhật của Giản An An, anh vốn định bày tỏ tình cảm với cô nhưng Chu Diệc Nhiên lại nhanh tay hơn. Anh bên cô 10 năm nhưng chưa có được cô lại phải nhìn người con gái anh yêu cùng một người mới quen nhau được 3 tháng ở bên nhau. Anh cười giễu cợt chính mình, rõ ràng là biết trước kết quả nhưng anh không cam lòng mới tiếp tục đi theo sau cô như vậy. Có lẽ đến lúc anh nên buông tay rồi, buông tay để cô rời đi, buông tay để anh quên đi đoạn tình cảm này.

***

"Anh Thành đâu rồi ạ?"

Sau khi tiễn bạn bè và Chu Diệc Nhiên về cô vào nhà nhưng không nhìn thấy Cố Thành, chỉ thấy mẹ cô đang loay hoay dọn đồ đạc. Cô vừa dọn phụ vừa hỏi mẹ.

"Lúc nãy mẹ thấy sắc mặt thằng bé không tốt lắm, nó vừa giúp mẹ dọn đồ vào rồi về rồi."

Về rồi? Mọi năm anh đều tặng quà sinh nhật cho cô cuối cùng còn đưa cô đi xem pháo hoa. Anh bị sao thế nhỉ?

"Mẹ con qua nhà xem anh ấy thế nào."

"Ừ, tiện thể đem một ít canh gà mẹ vừa nấu cho bố con cho thằng bé một ít. Vừa nãy mẹ thấy nó không ăn nhiều lắm."

"Vâng ạ."

Cô cầm hộp canh mẹ vừa đưa chạy ù ra khỏi nhà. Nhà anh ở phía dưới lầu, cô và anh cũng không phải là dạng con nhà giàu gì đó chỉ là gia đình đủ ăn, phí sinh hoạt thì cũng là tự đi làm mà có. Từ nhỏ, bố mẹ cô hay vắng nhà vì công việc từ đó cô cũng thân với gia đình nhà anh, thường xuyên ăn cơm, thường xuyên cùng anh đi học. Cố Thành từ nhỏ đã xuất sắc hơn người khác, tính anh dịu dàng, ôn nhu lại thêm gương mặt đẹp trai, năm nào cũng đứng nhất toàn thành phố cho nên cũng là đối tượng nhiều người yêu thích.

Còn cô chỉ là một cô gái nhỏ nhoi từ nhỏ đã bám theo anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy phiền ngược lại còn luôn chăm sóc cho cô. Cho nên ngoài bố mẹ ra thì Cố Thành chính là chỗ dựa duy nhất của cô. Năm nay cô thi đậu được Đại học Bắc Kinh cũng là nhờ anh kèm cặp cô.

Giản An An đứng trước cửa nhà anh gõ hai tiếng.

"Em đến đây làm gì?" Cố Thành ra mở cửa ngạc nhiên nhìn cô.

"Đưa canh cho anh." Nói rồi cô tự nhiên đi vào nhà.

Đi qua căn bếp thấy mẹ Cố Thành đang làm bánh cô đi đến cười nói.

"Bánh mới cô làm ạ."

"Tiểu An đấy à, lại đây nếm thử xem."

"Wow, ngon thật. Bánh cô làm là ngon nhất."

Cô mỉm cười nịnh nọt khiến mẹ của Cố Thành cười đến ngoắc cả miệng, vỗ nhẹ lên trán cô.

"Dẻo miệng. Hai đứa ở nhà chơi nhé mẹ đem đồ ăn sang cho bố."

"Vâng ạ." Cả hai đồng thanh đáp.

Bố của Cố Thành là công nhân trong xưởng gỗ, chú Cố hiện đang bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị nên hầu hết thời gian của Cố Thành ngoài việc học ra anh còn đi làm bán thời gian rất nhiều nơi, khi rảnh lại vào giúp mẹ trông cửa hàng bánh ở góc phố nhỏ , có khi còn thức đêm thay mẹ chăm sóc bố. Chú Cố là kinh tế chính của gia đình nên vừa đổ bệnh mọi thứ Cố Thành đều phải gánh vác, đôi khi cô đem tiền dành dụm của mình cho anh lại bị anh từ chối nhận nên nhiều lần cô len lén bỏ nó vào ví của anh. Cố Thành là vậy lúc nào cũng muốn tự mình gánh vác hết mọi thứ.

"Em có muốn ăn một chút không?" Cố Thành đem canh trên tay cô múc vào bát.

"Không đâu, lúc nãy em ăn no rồi. Đúng rồi, anh vẫn chưa đưa quà cho em đấy."

Tay anh khựng lại một lúc rồi tiếp tục múc canh.

"Anh quên chuẩn bị quà cho em rồi." Anh lạnh nhạt trả lời.

Giản An An nhìn anh lạnh nhạt nhưng không hiểu lý do tại sao, Cố Thành là người kĩ tính sao anh có thể quên được.

"Anh Thành, anh giận em sao? Hôm nay anh không khỏe trong người sao?"

Vừa nói cô vừa đưa tay định áp lên trán anh lại bị anh tránh né, bàn tay cô hụt hẫng rồi rút về.

"Anh thấy hơi mệt, trễ rồi anh đưa em về nhà."

"Em..."

Cô chưa kịp dứt câu anh đã kéo cô ra ngoài, anh đi trước cô bước phía sau anh. Lúc này cô bất chợt nhớ đến lúc nhỏ anh vẫn thường theo sau cô như thế này, nhìn bóng lưng cô độc của anh không hiểu sao cô lại thấy đau lòng. Bàn tay nhỏ bất giác kéo góc áo của anh, không biết từ bao giờ nước mắt cô lại rơi.

Anh ngẩn người, lúng túng đưa tay lau nước mắt cho cô liên tục hỏi.

"Em sao vậy? Sao lại khóc? Anh..."

Cô đánh vào người anh từng cái, giọng nức nở oán trách anh.

"Sao anh lại phớt lờ em như vậy? Quà sinh nhật không có thì thôi, ngày cả pháo hoa một cây cũng không đốt cho em."

Anh bật cười, Giản An An đúng là biết cách hành hạ trái tim của anh. Muốn cách xa cô một chút lại bị sự đáng yêu của cô kéo về, khóc lóc đòi quà như thế này lần đầu tiên anh thấy.

"Được rồi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Anh trêu em thôi sao lại không có quà, mau nín đi."

Nghe anh dỗ cô nín khóc, ánh mắt mong chờ món quà nhìn anh. Anh lắc đầu đưa tay lấy trong túi quần một chiếc hộp màu trắng tinh xảo.

"Quà của em."

Cô bất ngờ với món quà của anh, mọi năm anh không tặng sách thì cũng là những món đồ mà cô thích. Cô chưa từng nói là thích dây chuyền...

Đây vốn là món quà anh dự định bày tỏ sau đó tặng cho cô, anh nghĩ là không có cơ hội tặng nó tính là ngày mai sẽ tặng cô món quà khác. Nhưng Giản An An như vậy anh không đành lòng.

"Cái này... đắt quá rồi."

"Quà sinh nhật cũng là quà mừng em đậu Đại học Bắc Kinh. Thích không?"

Cô cười là hình mặt trăng mà cô thích.

"Thích. Cảm ơn anh Thành!"

"Thích là được rồi, mau vào nhà đi." Anh xoa mái tóc mềm mại của cô mỉm cười.

"Còn pháo hoa của em?"

Anh gõ nhẹ lên trán cô, "Đừng được voi đòi tiên, nhanh vào nhà đi ngủ đi."

"Hôm nay anh không phải anh Thành của em rồi. Tạm biệt."

Anh đứng trước cửa nhà cô mỉm cười, anh muốn buông cũng không buông được.

#NhânThủy.
#28.09.2021##04:15pm#

Sáng hôm qua đang ngủ cái em điện thoại, giật mình tưởng em gọi vì kêu mình dậy vì đi làm buồn, ai ngờ đâu em la cho một trận. Bảo là:
- Người ta giao hàng kìa, không nghe điện thoại để người ta gọi cho em, anh chạy ra chốt chặn liền đi, lại không mở chuông điện thoại nữa phải không…?”

Lơ ngơ không hiểu chuyện gì, sáng sớm bị ăn một tràng, tuột mút luôn á chèn .

Mình định thần lại, tự nghĩ chắc có vấn đề gì đó nên mới vậy. Rồi mình nói em cho mình số của người gửi hàng, thế là chưa rữa mặt đánh răng gì. Mở cửa, đẩy xe ra, chạy tới chốt chặn, lấy thùng hàng, về ngồi một đống…nhìn thùng hàng vừa vui, vừa buồn. Vui vì nhận đồ của em gửi, buồn vì chưa gì em gọi lên la mình rồi . Lý do em la cũng đúng, vì không hiểu sao sáng nay điện thoại mình bị đơ, ko để chế độ im lặng mà ngừoi ta gọi đến báo thuê bao. Em gọi mình cũng bị báo là thuê bao, xong em phải gọi bằng zalo mới được. Không phải mình tắt chuông mà là không có cuộc gọi tới đó mà.

Mà cơn buồn mau qua thôi, không sao hết bởi vì mình nhận được tình cảm của em nè. Một thùng hoa quả trái cây em gửi cho mình, cưng gì đâu luôn á. Chưa hết, em còn gửi thêm cái máy sấy tóc để mình sấy tóc mỗi khi tắm xong, nay tóc mình dài rồi, em sao mình để tóc ướt dễ nhức đầu nên em lo cho mình . Hahaha…đánh tráo khái niệm một tí cho vui thôi, chứ thực ra em gửi máy xấy tóc để mình tắm tụi mèo á, tắm xong xấy cho tụi nó đỡ lạnh đó mà . Thương gì đâu.

Hôm qua có tí chuyện nên không viết nhật ký được, biết là em sẽ buồn nhưng không sao. Mình có một dòng stt trên facebook rồi. Có thể là một dạng tìm hiểu và quen nhau trên mạng công khai, sau này có gì dễ thông báo í mừ . Để qua mấy ngày giản cách đi làm giấy tờ cho xong để em không buồn lòng. Sau đó củng cố tình cảm về nhiều mặt, cố gắng cho em em hiểu và tin tình cảm của mình. Mà em không tin cũng được, miễn là em đừng giận hờn là được, cứ vui mà sống, không phải bị vướng mắc điều gì. Dù gì thì mình chỉ muốn em vui vẻ mà thôi mặc dù có nhiều vui khiếng em không thể vui. Không sao, từ từ rồi cũng thành người xa lạ thôi…đó mới hồi sáng đã kiu mình là người xa lạ rồi nè. Nói đùa thôi chứ ai mà muốn thành người xa lạ chứ hen, thành người một nhà là vui lắm luôn. Có ngôi nhà và những đứa trẻ, vui muốn chớt. Xa lạ chi cho cu đơn chèn .

Những Chuỗi Ngày Yêu Xa Nhớ

【必看!一条全是关于地名的冷冷冷冷冷冷冷知识的合集】

1.浙江丽水的丽,不读lì,读lí。

2.浙江台州、天台的台,不读tái,读tāi。

3.浙江嵊州的嵊,读音为shèng。

4.浙江鄞县(现为鄞州区)的鄞,读音为yín,不读jǐn。

5.浙江乐清的乐,读音为yuè,不读lè。

6.浙江诸暨的暨,读音为jì。

7.安徽歙县的歙,多音字,读音为shè,不读xī。

8.安徽六安的六,读lù,不读liù。江苏的六合也读lù,方言字音的残存,江淮方言六陆同音,是古语,从这可知为什么六字的大写是陆。

9.安徽亳州的亳,读音为bó,不读háo。

10.安徽枞阳的枞,多音字,读音为zōng,不读cōng,枞(cōng)即冷杉。

11.安徽黟县的黟,读音为yī。黄山古称黟山。

12.安徽濉溪的濉,读音为suī。

13.安徽蚌埠的读音为bèngbù,不读bàngfù。

14.安徽砀山的砀,读dàng,不读Yáng或dāng。

15.江苏盱眙不能根据字读半边的原则来读为yú tái,正确的读音为xū yí。盱眙龙虾让人们知道了盱眙。

16.江苏邗江,扬州古称邗沟,邗江现为扬州市的一个区。邗,读音为hán。

17.江苏邳州的邳,读音为pī。

18.江苏甪直、浙江甪堰,甪,读音为lù。

19.江苏泛水的泛字的音、义皆同"泛",读fàn。注意:河南有条汜水,汜读音为sì。

20.江苏睢宁的睢,读音为suī。

22.江苏浒墅关的浒,读音为xǔ,不读hǔ。

23.上海莘庄的莘,读音为xīn,不读shēn。而山东莘县的莘,读为shēn,不读xīn。莘莘学子。

24.福建长汀的汀,读tīnɡ,不读dīng。

25.黑龙江穆棱的棱,多音字,应读líng,不读léng。

26.吉林珲春的珲,应读hún。

27.吉林桦甸的桦,应读huà。

28.辽宁阜新的阜,应读fù,易误读为"bù"以及"fǔ"。

29.辽宁桓仁的桓,不读héng,应读huán。如齐桓(huán)公。

30.辽宁岫岩的岫,读xiù。著名的北方玉都,产岫玉。

32.内蒙古磴口县的磴,读音为dèng。

33.天津蓟县的蓟,读音为jì,蓟为一种草本植物。

34.河北蔚县的蔚,多音字,应读yù,不读wèi。新疆尉犁,也应读yù lí。

35.河北井陉的陉,应读xíng,不读jing。

36.河北蠡县的蠡,应读lǐ,不读lí。春秋时有范蠡;今陕西礼泉,古为醴泉,也读lǐ。

37.河北藁城的藁,读gǎo。

38.河北涿州的涿,读为zhuō。涿州以及涿鹿,均在河北。

39.河北乐亭的乐,读lào。唐山当地的发音。李大钊的故乡。但山东乐陵音le。

40.河北大城的大,读dài,不读dà。

42.河北邯郸的邯,读hán。

43.山西隰县的隰,读为xí。隰指地势低洼而潮湿的处所。

44.山西洪洞的洞,读为tóng,不读dòng。传统京剧《苏三起解》中的那句闻名的唱段:苏三离了洪洞县。

45.山西临汾的汾、汾水、汾酒的汾,统读fén,不读fēn或者fěn。

46.山西解池的解,读xiè。

47.山西忻州的忻,读xīn。

48.山东莒县的莒,读音为jǔ,不读lǔ。

49.山东茌平的茌,读音为chí。

50.山东临沂的沂,读音为yí。江苏新沂,沂蒙山、沂水的沂,也读yí。山东省南部有临沂,北部有临邑,容易混淆,山东人多称北临邑南临沂。

52.山东郯城的郯,读音为tán。

53.山东无棣的棣,读音为dì。

54.山东兖州的兖,读音为yǎn,不读yǔn。

55.山东淄博的淄,读音为zī。淄河,在山东境内。

56.山东东阿的阿,读音为ē。

57.山东曲阜正确的读音qū fù。曲阜得名于地形。《尔雅 释地》云:"高平曰陆,大陆曰阜"。东汉应劭注:"鲁城中有阜,委曲长七、八里,故曰曲阜。"今之曲阜城东,还残存有一条委曲长八九华里的大阜,即土山。

58.山东单县的单与姓氏单同音shàn,不能念dān。

59.山东鄄城的鄄,读音为juān,不读yān。

60.山东芝罘的罘,读音为fú。

62.江西婺源的婺,读音为wù。

63.江西弋阳的弋,读音为yì。

64.湖南耒阳的耒,读为lěi。

65.湖南郴州的郴,读为chēn。

66.湖南汨罗的汨,读mì。

67.湖南芷江的芷,读zhǐ。

68.湖北黄陂的陂,有三个读音:bēi、pí以及bō。黄陂的陂应读为:pí。

69.湖北郧县的郧,读为yún。

70.湖北秭归的秭,读为zǐ。

72.湖北猇亭的猇,读为xiāo。

73.湖北蕲春的蕲,读为qí。

74.河南浚县的浚,多音字,应读xùn,不读jùn。念jùn的时候主要表示疏通,挖深的意思,作动词;在地名中念作xùn。

75.河南柘城的柘,读为zhè。

76.河南武陟的陟,读为zhì,陟登高、晋升的意思。

77.河南泌阳的泌,读为bì,不读mì。

78.河南渑池的渑,读miǎn;当作古水名渑水时,读shéng。

79.河南荥阳的荥,读为xíng,不读yíng。而四川荥经的荥,读音为yíng,不读xíng。

80.河南长垣的垣,读为yuán。

82.广东东莞的莞,读音为guǎn。

83.广东番禺的番,读音有两个:fān以及pān。番禺应读为:pān yú。

84.湖南筻口的筻,应读gàng。

85.海南儋州的儋,读dān,不读zhān或shàn。

86.四川郫县的郫,读音为pí。

87.四川珙县的珙,读音为gǒng。

88.四川犍为的犍,读音为qián,不读jiān;犍牛的犍读jiān。

89.四川邛崃读音为qióng lái。

90.四川筠连的筠,读音为jūn,不读yún。#上海地铁9年回应14次陕西南路拼写#


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • A:从芯片厂的产能、原材料储备等方面的一个预估,基本上是一个向好的状态,第三季度大部分的芯片厂会是快速恢复,到第四季度或者明年的第一季度,逐步恢复正常供应。A:
  • #德云社[超话]##孟鹤堂[超话]#《德云电台—写给孟鹤堂》已上线全民K歌#全民K歌[超话]#:网易云#网易云音乐[超话]#: (来自@网易云音乐)原作者:苏苏
  • 0520(월) #李准基[超话]# [鲜花]Cr.logo_그대는 Darling밤 하늘 별빛보다 아름다워요내 맘속 깊은 곳에서 반짝거리는나 만의 사
  • 马松:灿烂(一)我曾经与花平分秋色一灿一烂一直硬挺进冬天弯弓射走燕子转身又射去风声我遇到了灿烂、姹紫和嫣红我在她们身上左右开弓 看见她们的呻吟如雪我又遇见了冷
  • 」那为什么还是把大家都扯进来了,因为他被触到底线了,生命的意义的答案就是他的底线,爱梅这边二话不说连报告都不让他听就要求他交出梅蒂恩,他急了他没办法了,兔子急了
  • 尽管70年代就开业了,但在很多香港市民的印象中,珍宝海鲜坊名气最大的时候其实是90年代。前几天珍宝海鲜舫被拖走的视频中,弹幕里有网友觉得“这装修配色好土”。
  • 昨日金融大涨,散户跟风,不排除卖出高位票切换金融,但是市场增量资金补充不足,导致切换过程出现小塌方,这很正常,预计未来一周内震荡格局,机构调整好仓位布局后,同时
  •   佛号就是实相,借托万德洪名,来显我们的自性,单刀直入,以念佛心入无生忍,开佛知见,这就在究明自心。所以省庵大师就特别地谈到这一点,他了解到众生发心立愿的差别
  • 精美绝伦的 孔雀羽毛 吊坠, 意大利 北部 “ 花丝 饰面 ” 工艺, 5 / 2.5 厘米, 特价 ️ 3670 r.mb 和 中国 湖南 浏阳生产最好
  • #挂人抄送# 【挂人】避雷 闲鱼出物三个月后被差评 简单叙述一下事发经过这个姐妹3月10通过闲鱼找我想买这件裙子的背带但是我也和她说了背带是蓝色的需要粉色的
  • 黑珠的光芒里伴着蓝灰色的晕彩 优雅又高贵,给人一种大气沉稳的气质感18K金坠托上镶嵌钻石,更加地轻奢时尚温润优雅 低调中又不失奢华珍珠柔和的优雅光泽与钻石耀眼的
  • 公司积极实施线上线下融合的020全渠道百货零售转型的战略,重点打造"友阿海外购"、"友阿微店"等线上购物平台。从用户的真
  • ootd:Emporio Armani 22SS可持续系列#ootd##粗粗和渣渣##露营##粗去玩##露营[超话]#成都美食打卡:胡悠记薄荷冰粉(总店) 六月
  • #任嘉伦[超话]##任嘉伦陆炎# #任嘉伦请君# ✨#任嘉伦恰似故人归# #任嘉伦长意# 任嘉伦是我的偏爱 承蒙你出现,够我喜欢好多年。@任嘉伦Allen喜欢
  • #毕业季# 每一个人都必定出发于他的少年时只是很多年之后蓦然回首你是否还会记得那年少时的梦呢那些梦有些很幸运地实现了有些被遗忘在了风中而什么时候有过什么样的梦其
  • #林彦俊[超话]# #林彦俊东南西北# 《对手》MV打榜实时播报终极目标:【9月17日前,达3000万分值】未达成❌距目标差值:【1147340】分,还差【95
  • 解锁你的最美人生报告探索专属于你的生命轨迹分享给好友一起细数生命,探索未知愿每位朋友都能早日抵达属于自己的心愿宇宙关于星星/月亮/宇宙的句子✨昼夜偷偷交换一个吻
  • 二有有无无且耐烦,劳劳碌碌几时闲,人心弯弯曲曲水,世事重重叠叠山,古古今今多变革,贫贫富富有循环,将将就就时时过,苦苦甜甜命一般。十八世事纷纷一笔勾,林泉乐道任
  • 随着电视剧改变的,首先是人们家里的酒柜,烧刀子、特区、女儿红,在80年代末变成了清一色的人头马,这些酒几乎都不为喝,名义上是为了招待贵客,实则是为了装点。我那些
  • #朝海光[超话]# [爱你]新工作来啦~又是“迷之女性”角色『住所まちがい』■ 朝海ひかるコメント白井さんの作品は、アーティスティックできれいなビジュアルと、生