#海上钢琴师[电影]#
美好的东西之所以美好,因为它求而不得,甚至是不存在的,我们每个人生下来就要面对衣食住行,面对竞争,面对压力,这就是命。但是身不能至,心向往之,于是人人赞颂《海上钢琴师》,用来寄托我们精神之自由。
月亮与六便士、理想与现实、漂洋还是上岸,to be or not bo be,这真是一个老生常谈的问题啊!
我们常说:“世上除了生死,都是小事”,其实不然,或许更高的境界应该是找到能够超越生死的存在,像1900那样,它可以是一件物品,可以是一个人,可以是一个信仰,也许能够找到死的价值,才能知道生的意义吧。
美好的东西之所以美好,因为它求而不得,甚至是不存在的,我们每个人生下来就要面对衣食住行,面对竞争,面对压力,这就是命。但是身不能至,心向往之,于是人人赞颂《海上钢琴师》,用来寄托我们精神之自由。
月亮与六便士、理想与现实、漂洋还是上岸,to be or not bo be,这真是一个老生常谈的问题啊!
我们常说:“世上除了生死,都是小事”,其实不然,或许更高的境界应该是找到能够超越生死的存在,像1900那样,它可以是一件物品,可以是一个人,可以是一个信仰,也许能够找到死的价值,才能知道生的意义吧。
童年回忆~~小时候超爱看《浴火凤凰》,至今还记得火凤凰变身的镜头,太猎奇了‼️潘迎紫,戈伟如,萧蔷都超美!演员们的演技精湛,剧情经典值得一看!不过个人觉得吧,以前的妆有点怪[允悲][允悲]印象最深刻的是,"Be Bo" 快放彩屁![嘻嘻][嘻嘻]#浴火凤凰##潘迎紫[超话]##潘迎紫##旧时代的美人##台湾电视剧##童年最喜欢看的电视剧##童年回忆#
U MÊ
Hắn từ trên giường lết xuống, miệng nói thì chân cũng rất nhanh chóng bò tới chỗ mà đối phương đang đứng, tay đưa lên ngón trỏ và ngón cái làm ra điệu chỉ xin một chút của mình. Người kia thấy hắn bò về phía mình, phản xạ tự nhiên liền lùi ra sau. Chỉ có điều, cách mà Trương Lam Tuyên lùi đi để né Tử Kỳ, người khác lúc này nhìn vào thật cảm thấy chẳng khác gì cậu ta gớm ghiếc đối phương đến mức cực hạn.
“Tránh xa tôi ra!”
“Đi mà anh, em xin một chút thôi mà, một chút thôi…”
Thử tưởng tượng đi, lúc này tự nhiên lại có một thằng con trai quỳ dưới chân mình, người thì chỉ vỏn vẹn có mỗi một chiếc boxer, hai mắt ngáy ngủ đỏ hoe còn đọng ở khóe vài giọt long lanh, chắp tay nài nỉ người kia bằng cái giọng điệu ngọt lịm đã đành, cả gương mặt ngước lên kèm luôn chiếc miệng xị cái môi ra, hàng mi chớp chớp, nói tới nói lui chung quy cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
“Đi mà anh, cho em xin một chút đi mà!”
Thì bản thân cậu, nếu chỉ thưởng cho hắn một cú đạp thôi xem ra cũng đã là quá nhân nhượng nể tình rồi đấy.
“A, ui da…”
Vậy mà hắn ta nhận một cú đạp vào người, khốn đến mức ngã lăn ra sàn vẫn còn tiếp tục nằm đó ăn vạ thêm đôi chút nữa, mặt mày nhăn nhó, miệng mồm ỉ ôi, đến cả cái giọng rên rỉ than đau cũng hết sức là giả trân.
“Ư… hic… đau quá đi à…”
“Tôi nói cho cậu biết, ở cái nhà này con cháu nội ngoại ghé chơi nếu là vào đêm thứ bảy, sáng Chúa Nhật ai nấy cũng phải dậy sớm đi lễ, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
‘Đứa trẻ’ nằm dưới đất ăn vạ lắng nghe từng câu mà người kia nói với mình, trong lòng cảm thấy quả thật không sai chút nào so với lời mà anh Dương từng nói, mặc dù đứng ở vị trí em trai, nhưng Trương Lam Tuyên lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc hơn hẳn, lại còn là người giữ quy tắc nhất trong nhà, có thể nói thừa hưởng nhiều nhất cái ‘gen’ khó tính từ bố của họ.
Từng lời nói ra lúc nào cũng đúng chuẩn mực, lịch sự lễ giáo đến mức cực đoan. Tuổi thì còn trẻ chứ có phải ông già sáu bảy mươi gì đâu, sống với người như vậy khó khăn đã đành. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu nổi Hàn Dương làm sao có thể cùng với Lam Tuyên lớn lên đến tận bây giờ.
“Nè! Cậu lại tiếp tục ngủ đó à?”
“Em nào đâu có dám, em vẫn đang vểnh tai lên lắng nghe anh dạy đời nè... anh Tuyên à, chẳng phải em chỉ vừa mới tới nhà của chúng ta được còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng hay sao? Em làm sao mà biết rốt cuộc con cháu anh chị trong nhà của anh trước kia thế nào, cái gì gọi là nội quy, cái gì gọi là thói quen nếp sống sinh hoạt nhà mình em đều chưa từng biết mà…”
“…”
Thấy đối phương không đáp lại, hắn tiếp tục lết cái thân trần như nhộng của mình ngồi bẹp dưới sàn, tưởng người kia không có lý để cãi lại, miệng mồm càng điêu ngoa hơn bắt đầu biện trình lý lẽ.
Hắn từ trên giường lết xuống, miệng nói thì chân cũng rất nhanh chóng bò tới chỗ mà đối phương đang đứng, tay đưa lên ngón trỏ và ngón cái làm ra điệu chỉ xin một chút của mình. Người kia thấy hắn bò về phía mình, phản xạ tự nhiên liền lùi ra sau. Chỉ có điều, cách mà Trương Lam Tuyên lùi đi để né Tử Kỳ, người khác lúc này nhìn vào thật cảm thấy chẳng khác gì cậu ta gớm ghiếc đối phương đến mức cực hạn.
“Tránh xa tôi ra!”
“Đi mà anh, em xin một chút thôi mà, một chút thôi…”
Thử tưởng tượng đi, lúc này tự nhiên lại có một thằng con trai quỳ dưới chân mình, người thì chỉ vỏn vẹn có mỗi một chiếc boxer, hai mắt ngáy ngủ đỏ hoe còn đọng ở khóe vài giọt long lanh, chắp tay nài nỉ người kia bằng cái giọng điệu ngọt lịm đã đành, cả gương mặt ngước lên kèm luôn chiếc miệng xị cái môi ra, hàng mi chớp chớp, nói tới nói lui chung quy cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
“Đi mà anh, cho em xin một chút đi mà!”
Thì bản thân cậu, nếu chỉ thưởng cho hắn một cú đạp thôi xem ra cũng đã là quá nhân nhượng nể tình rồi đấy.
“A, ui da…”
Vậy mà hắn ta nhận một cú đạp vào người, khốn đến mức ngã lăn ra sàn vẫn còn tiếp tục nằm đó ăn vạ thêm đôi chút nữa, mặt mày nhăn nhó, miệng mồm ỉ ôi, đến cả cái giọng rên rỉ than đau cũng hết sức là giả trân.
“Ư… hic… đau quá đi à…”
“Tôi nói cho cậu biết, ở cái nhà này con cháu nội ngoại ghé chơi nếu là vào đêm thứ bảy, sáng Chúa Nhật ai nấy cũng phải dậy sớm đi lễ, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
‘Đứa trẻ’ nằm dưới đất ăn vạ lắng nghe từng câu mà người kia nói với mình, trong lòng cảm thấy quả thật không sai chút nào so với lời mà anh Dương từng nói, mặc dù đứng ở vị trí em trai, nhưng Trương Lam Tuyên lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc hơn hẳn, lại còn là người giữ quy tắc nhất trong nhà, có thể nói thừa hưởng nhiều nhất cái ‘gen’ khó tính từ bố của họ.
Từng lời nói ra lúc nào cũng đúng chuẩn mực, lịch sự lễ giáo đến mức cực đoan. Tuổi thì còn trẻ chứ có phải ông già sáu bảy mươi gì đâu, sống với người như vậy khó khăn đã đành. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu nổi Hàn Dương làm sao có thể cùng với Lam Tuyên lớn lên đến tận bây giờ.
“Nè! Cậu lại tiếp tục ngủ đó à?”
“Em nào đâu có dám, em vẫn đang vểnh tai lên lắng nghe anh dạy đời nè... anh Tuyên à, chẳng phải em chỉ vừa mới tới nhà của chúng ta được còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng hay sao? Em làm sao mà biết rốt cuộc con cháu anh chị trong nhà của anh trước kia thế nào, cái gì gọi là nội quy, cái gì gọi là thói quen nếp sống sinh hoạt nhà mình em đều chưa từng biết mà…”
“…”
Thấy đối phương không đáp lại, hắn tiếp tục lết cái thân trần như nhộng của mình ngồi bẹp dưới sàn, tưởng người kia không có lý để cãi lại, miệng mồm càng điêu ngoa hơn bắt đầu biện trình lý lẽ.
✋热门推荐