Có những ngày như ngày hôm nay.
Là những ngày như thế, ta còn chẳng biết mình đang vui hay buồn; mệt mỏi, áp lực, cô đơn...mọi thứ cứ vây quanh khiến ta không tìm thấy lối thoát cho cuộc đời mình. Là cảm giác muốn hét lên, muốn nói ra hết cho thỏa nỗi lòng, muốn khóc thật to để mọi người biết ta chỉ là một đứa trẻ yếu đuối đến ngây dại. Nhưng rồi ta cũng chẳng biết làm gì ngoài im lặng, bởi lẽ ta biết nói ra cũng chẳng ai hiểu được ta, thay vào đó chỉ là sự thương hại mà thôi. Vậy là ta lại như thế, một mình gồng ghếnh, một mình gặm nhấm hết tất cả mọi thứ.Hôm nay ta gặp một số chuyện không vui, ta muốn được nói ra nhưng rồi ta lại âm thầm chịu đựng. Bỗng nhiên, ta thấy mình thật nhỏ bé như hạt cát ngoài sa mạc kia chẳng biết gió sẽ thôi bay khi nào. Ta nhớ đến câu nói ta đã nghe và có lẽ nó đúng với lúc này: "Những lúc trượt dài thế này mới thấy rằng mình thật sự cần một người ở bên cạnh. Người đó bảo dừng lại đi, mình sẽ dừng lại, người đó bảo em đừng uống rượu nữa, sẽ không uống, người đó bảo đừng buồn nữa, sẽ không buồn. Nhưng làm gì có ai ở bên cạnh mình đâu!". Đúng vậy, giá mà lúc này có thể ôm ai và khóc, những có lẽ ước mơ này xa vời quá, ta chỉ cần có một ai đó nói với ta rằng: "Đừng buồn nữa, rồi sẽ ổn thôi".Bây giờ ta mới thấy mình thật sự cô đơn, cô đơn đến nỗi chẳng có một ai bên mình và bản thân ta bây giờ sống như một kẻ bất cần, không mục đích, chẳng ước mơ. Không phải ta không có gia đình, không có bạn bè, nhưng khi ta trưởng thành có những lúc ta không muốn đem muộn phiền của mình trút lên những người ta thương bởi lẽ họ cũng đã bận rộn với những nỗi niềm riêng của họ rồi.Ta lại muốn quay về tuổi thơ, có lẽ đó là quảng thời gian đẹp nhất, ta chỉ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, sống hồn nhiên, vô tư chứ không như bây giờ phải bon chen với đời, sống với những lo lắng, suy nghĩ về tương lai phía trước.Giá như bây giờ có thể bỏ hết mà đi đâu đó thật xa nơi đây, sống một cuộc sống tầm thường, không bon chen, không toan tính, ta sẽ đi đến những nơi ta thích, làm những việc từ trước đến nay ta chưa làm được...giá mà...những trên đời này làm gì có "giá mà" đúng không? Ta vẫn phải trở về cuộc sống của mình. Có va vấp, có đổ vỡ thì mới trưởng thành, rồi một ngày nào đó ta sẽ không còn cô đơn, sẽ thật thành công, nhất định phải như thế. Và hãy nhớ rằng: "Chúng ta không cô độc, hãy tin vào điều đó, rồi cuộc sống sẽ tươi xanh lên thôi"
Là những ngày như thế, ta còn chẳng biết mình đang vui hay buồn; mệt mỏi, áp lực, cô đơn...mọi thứ cứ vây quanh khiến ta không tìm thấy lối thoát cho cuộc đời mình. Là cảm giác muốn hét lên, muốn nói ra hết cho thỏa nỗi lòng, muốn khóc thật to để mọi người biết ta chỉ là một đứa trẻ yếu đuối đến ngây dại. Nhưng rồi ta cũng chẳng biết làm gì ngoài im lặng, bởi lẽ ta biết nói ra cũng chẳng ai hiểu được ta, thay vào đó chỉ là sự thương hại mà thôi. Vậy là ta lại như thế, một mình gồng ghếnh, một mình gặm nhấm hết tất cả mọi thứ.Hôm nay ta gặp một số chuyện không vui, ta muốn được nói ra nhưng rồi ta lại âm thầm chịu đựng. Bỗng nhiên, ta thấy mình thật nhỏ bé như hạt cát ngoài sa mạc kia chẳng biết gió sẽ thôi bay khi nào. Ta nhớ đến câu nói ta đã nghe và có lẽ nó đúng với lúc này: "Những lúc trượt dài thế này mới thấy rằng mình thật sự cần một người ở bên cạnh. Người đó bảo dừng lại đi, mình sẽ dừng lại, người đó bảo em đừng uống rượu nữa, sẽ không uống, người đó bảo đừng buồn nữa, sẽ không buồn. Nhưng làm gì có ai ở bên cạnh mình đâu!". Đúng vậy, giá mà lúc này có thể ôm ai và khóc, những có lẽ ước mơ này xa vời quá, ta chỉ cần có một ai đó nói với ta rằng: "Đừng buồn nữa, rồi sẽ ổn thôi".Bây giờ ta mới thấy mình thật sự cô đơn, cô đơn đến nỗi chẳng có một ai bên mình và bản thân ta bây giờ sống như một kẻ bất cần, không mục đích, chẳng ước mơ. Không phải ta không có gia đình, không có bạn bè, nhưng khi ta trưởng thành có những lúc ta không muốn đem muộn phiền của mình trút lên những người ta thương bởi lẽ họ cũng đã bận rộn với những nỗi niềm riêng của họ rồi.Ta lại muốn quay về tuổi thơ, có lẽ đó là quảng thời gian đẹp nhất, ta chỉ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, sống hồn nhiên, vô tư chứ không như bây giờ phải bon chen với đời, sống với những lo lắng, suy nghĩ về tương lai phía trước.Giá như bây giờ có thể bỏ hết mà đi đâu đó thật xa nơi đây, sống một cuộc sống tầm thường, không bon chen, không toan tính, ta sẽ đi đến những nơi ta thích, làm những việc từ trước đến nay ta chưa làm được...giá mà...những trên đời này làm gì có "giá mà" đúng không? Ta vẫn phải trở về cuộc sống của mình. Có va vấp, có đổ vỡ thì mới trưởng thành, rồi một ngày nào đó ta sẽ không còn cô đơn, sẽ thật thành công, nhất định phải như thế. Và hãy nhớ rằng: "Chúng ta không cô độc, hãy tin vào điều đó, rồi cuộc sống sẽ tươi xanh lên thôi"
- MỖI một người đều có một Like cho mình. vậy tại mình không tự Like cho bản thân mình để làm động lực ? hửm ?
- Nếu là động lực giúp anh vượt qua , em sẽ hi sinh khổng chỉ một lượt Like của mình mà tất cả mọi thứ em có cho anh
王俊凯
#Hà
- Nếu là động lực giúp anh vượt qua , em sẽ hi sinh khổng chỉ một lượt Like của mình mà tất cả mọi thứ em có cho anh
王俊凯
#Hà
Những ngày tháng đi học sắp khép lại, chúng tôi cố dành cho nhau những khoảnh khắc mà sau này, vài năm sau chúng tôi sẽ nhớ về một thời thanh xuân như thế. Thử một lần uống say mèm, nhìn nhau cười ha hả. Thử một lần đêm muộn đặt những xuất phim cuối rồi về nhà vào sáng sớm hôm sau. Thử một lần phóng xe ra biển hò hét rồi về...
✋热门推荐